Yêu đan vẫn đang rung động làm cho đan biển không thể Trúc Cơ, không ngưng tụ ra đạo đài được. Muốn ngưng tụ đạo đài, muốn Trúc Cơ, nhất định phải làm cho yêu đan ngừng lại bất động, càng cần có nhiều hơn linh lực để áp chế nó.
Ba viên Trúc Cơ đan vừa tiến vào liền tản ra lượng linh lực kinh người, dũng mãnh tiến vào đan biển. Do yêu đan không ngừng xoay tròn nên linh lực hình thành gợn xóng quấn quanh, không ngừng đả kích yêu đan.
Lực lượng trùng kích làm cho đan biển lóng lánh, yêu đan tưởng như sẽ xoay tròn vĩnh viễn ngừng lại trong nháy mắt. Trong cơ thể Mạnh Hạo, đan biển tỏa ra linh khí bàng bạc, từ đó vang lên những tiếng nổ lớn. Cuối cùng, viên yêu đan kia cũng ngừng xoay chuyển, bị trấn áp hoàn toàn. Cùng lúc đó, từ trong đan biển truyền ra từng tiếng kêu ken két. Đan biển như đóng băng. Sau thời gian mấy hô hấp đã đông cứng lại.
Lúc này, có cảm giác ngay cả sự sống của Mạnh Hạo cũng chợt dừng lại. Hô hấp ngày một kéo dài. Toàn thân hắn run rẩy nhưng cặp mắt lại sáng ngời. Mạnh Hạo thở sâu, trong trí óc hắn hiện lên Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển đang không ngừng chuyển động phía dưới đan biển của hắn. Đan biển đã đông lại từ từ thu nhỏ.
Sau một thời gian rất ngắn, toàn bộ đan biển đã co rút hóa thành một khối nhìn như tinh thạch, hình thoi, bao trùm lấy viên yêu đan ở bên trong. Sau đó, linh khí từ đất trời không ngừng tiến vào, hòa cùng với linh khí còn sót lại từng những viên Trúc Cơ đan hắn đã nuốt trước đó.
Đan biển lại tiếp tục co rút. Tiếp tục hấp thu linh khí, rồi lại co rút...
Mạnh Hạo biết đây là một quá trình kéo dài, cần rất nhiều linh khí để bổ sung nên lúc trước hắn mới chọn vùng thung lũng này. Hắn mở túi trữ vật ra, liên tục nuốt các loại đan dược vào bụng.
Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng qua đi...
Xuân qua thu lại.
Đất trời chuyển từ ấm áp sang rét buốt.
Tuyết phủ trắng xóa cả đất trời.
Từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu tiến hành bế quan đã trôi qua một năm. Trong một năm này, bảy tên tu sĩ kia cứ trăng tròn là lại tiến vào sơn cốc, nắm lấy sợi dây đỏ mà kéo nhưng không có cách nào lôi ra. Sau một thời gian, bảy người bọn họ phát hiện thấy linh khí trong trời đất đã giảm đi không ít như bị ai đó hấp thu.
Chuyện này làm bọn họ khó hiểu, đã nhiều lần thử dò xét mà không tìm thấy nguyên nhân. Từ lâu, bọn họ đã không xem trọng Mạnh Hạo, bởi đã một năm không thấy hắn xuất hiện, khả năng hắn còn sống là rất ít.
Tên tu sĩ đã mất đi linh xà lúc trước mỗi lần nhìn vào động phủ của Mạnh Họa trước kia thì đều cười lạnh. Việc mất đi linh xà đã làm hắn hận Mạnh Hạo. Cũng chính người này, nhiều lần muốn phá vỡ động phủ của Mạnh Hạo, muốn thu lấy di vật từ trên người đối phương nhưng không có cách nào làm được.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Thêm nửa năm nữa, thời gian Mạnh Hạo bế quan đã qua một năm rưỡi. Một đêm nọ, đan biển trong cơ thể hắn vẫn không ngừng ngưng tụ, khối nhìn giống linh thạch hình thoi đã có một trăm khối.
Uỳnh!
Một trăm khối vật chất này dung hợp với nhau, trong chớp mắt đã hình thành nên đạo đài sáng long lanh.
Trúc Cơ đạo đài!
Theo sự xuất hiện của đạo đài này, hô hấp của Mạnh Hạo cũng biến mất. Hai mắt hắn dần ảm đạm. Nhịp đập của trái tim chậm dần, tới một lúc tưởng như bất động. Huyết dịch trong cơ thể hắn cũng ngừng di động. Cơ thể hắn như lâm vào tình trạng chết giả.
Mọi thứ trở nên yên lặng.
Tự trong thâm tâm, Mạnh Hạo biết rõ, đây chính là giai đoạn thứ hai của quá trình Trúc Cơ: nuôi tức.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi tĩnh lặng, trong đầu hiện lên Thái Linh Kinh - Ngưng Khí Quyển. Hắn chìm đắm vào trong đó như đang lâm vào một trạng thái kỳ lạ. Huyết nhục của hắn nhìn như không có gì thay đổi nhưng trên thực tế đã xuất hiện những sự khác biệt khi còn ở tu vi Ngưng Khí.
Kinh mạch trong cơ thể hắn không ngừng khuyếch trương, ngày một trở nên cứng cáp. Xương cốt cũng tản ra những tia óng ánh như đã lột xác phàm trần. Loại biến hóa này mang thân thể Mạnh Hạo cải tạo hết lượt. Tóc hắn dài ra, chiều cao cũng tăng lên một ít.
Trong cơ thể hắn, đan biển đã biến mất. Ở đó chỉ có một tòa đạo đài màu vàng hình tròn, không có kim quang mà ảm đạm vô cùng. Cảm giác rất tịch mịch nhưng lại ẩn chứa điều gì kỳ dị vẫn đang phieu phù ở phía trên nơi lúc trước là đan biển. Nếu cẩn thận nhìn kỹ, vẫn thấy bên trong đó là viên yêu đan.
Viên yêu đan bất động như đã dung hợp hoàn mỹ với đạo đài.
Tim không đập. Máu huyết không lưu thông. Kinh mạch cũng bất động. Cơ thể Mạnh Hạo như héo rũ vẫn đang khoanh chân ngồi. Đạo đài trong cơ thể hắn cũng vậy. Khí tức cơ thể đã thu liễm gần như không còn.
Thời gian này cứ thế trôi qua thêm nửa năm. Người ngoài mà biết sẽ không thể tin được vì tu sĩ bình thường Trúc Cơ, thời gian chỉ khoảng nửa năm, người nào nhanh thì chỉ mấy tháng là đã hoàn thành cho nên lượng linh khí hấp thu được không quá nhiều, thua xa Mạnh Hạo lúc này.
Một ngày, đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo khẽ run lên, bắt đầu chấn động nhẹ. Thân thể hắn cũng bắt đầu nhúc nhích. Trái tim đập trở lại, sau đó đạo đài chấn động tạo ra một loạt biến hóa trong cơ thể Mạnh Hạo. Máu của hắn chầm chậm lưu thông, kinh mạch co giãn tỏa ra sinh cơ. Cả cơ thể hắn như bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Kim quang tỏa ra sáng ngời từ đạo đài. Chấn động nó tạo ra ngày một lớn. Tim Mạnh Hạo đập nhanh hơn, âm thanh như truyền ra cả bên ngoài cơ thể, vang vọng trong động phủ. Kinh mạch trong người hắn đã giãn ra, máu huyết chảy xuôi tràn ra toàn thân. Từ trên cơ thể hắn tỏa ra khí tức bàng bạc. Hai mắt như muốn bật mở.
Lực lượng tràn ngập cơ thể không chỉ làm hắn muốn mở bung hai mắt mà mỗi bộ vị trên thân thể hắn đều thức tỉnh, ngưng tụ lực lượng. Cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra khi tức của cường giả.
Một Mạnh Hạo khác được sinh ra!
Đúng lúc ấy, đạo đài bên trong cơ thể Mạnh Hạo nổ vang, tỏa ra kim quang vạn trượng. Một cỗ linh lực khổng lồ khuyếch tán mãnh liệt, xung kích kinh mạch và huyết nhục toàn thân Mạnh Hạo.
Như cây khô gặp mùa xuân, toàn thân hắn thức tỉnh. Khí tức tỏa ra ngày một mạnh mẽ, kèm theo đó là những chất nhầy dơ bẩn cũng dược tiết ra theo. Từ cơ thể hắn tỏa ra mùi thơm ngát. Mái tóc dài của hắn không có gió thổi mà tung bay. Thoạt nhìn qua cũng thấy, hình như cơ thể hắn đã đổi khác so với thời điểm nửa năm trước.
Theo lượng linh lực khuyếch tán ra ngoài, kinh mạch trong người hắn trở nên mạnh mẽ, tràn ngập máu huyết lưu thông với tốc độ rất nhanh. Trái tim hắn đập mạnh, mỗi nhịp đập lại khiến cả động phủ như run rẩy. Hai mắt đang nhắm chặt bỗng mở toang, tán phát ánh sáng chói mắt đủ khiến tất cả tu sĩ Ngưng Khí cảm thấy tu vi như đảo lộn.
Lúc hắn mở mắt, linh khí trong sơn cốc lại cuộn tới. Thân thể Mạnh Hạo giống như một hắc động lớn thôn phệ tất cả linh khí xung quanh, xông qua từng lỗ chân lông trên thân thể, hướng về đạo đài. Kim quang của đạo đài cũng tỏa ra sáng ngời. Khí tức tỏa ra trên người Mạnh Hạo ngày một cường đại.
Trái tim hắn đập rộn. Cảm giác tràn ngập sức mạnh từ trong cơ thể làm Mạnh Hạo sung sướng. Hắn nghĩ, chỉ cần vung tay lên là có thể chấn nát động phủ này. Gương mặt hắn cũng hiện lên nét tự tin lớn.
Linh thức trong đầu hắn đang không ngừng tăng trưởng, nhất là trải qua tu vi Ngưng Khí đại viên mãn, linh thức của hắn vốn đã rất cường đại hơn xa tu sĩ cùng giai. Hiện giờ, linh thức của hắn bộc phát đã vượt quá các tu sĩ Trúc Cơ bình thường, có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Linh thức là căn bản sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ.
Theo sự hô hấp của Mạnh Hạo, không khí xung quang nổ vang, linh khí trời đất dũng mãnh tiến vào cơ thể, kim quang tỏa ra từ đạo đài cũng theo đó mà sáng chói hơn. Thân thể hắn như hóa thành màu vàng.
Đám tu sĩ ngoài động phủ chấn động. Mọi sự xảy ra trong phương viên năm trăm trượng đều hiện rõ trong linh thức của hắn.
Linh thức của tu sĩ Trúc Cơ rõ ràng vượt xa so với tu sĩ Ngưng Khí. Bình thường, linh thức của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tán phát tối đa là hai trăm trượng.
"Trúc Cơ sơ kỳ...", Mạnh Hạo chậm rãi cất tiếng. Âm thanh truyền ra, gương mặt hắn lộ thần thái sung mãn, sáng ngời. Hắn thở sâu, cảm nhận được linh lực mạnh mẽ trong cơ thể. So với thời điểm tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ mười ba đỉnh phong thì đã nhiều gấp trăm lần.
Chênh lệch lớn như thế, so với tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ chín là gần một ngàn lần, gấp ba trăm lần so với tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ mười. Việc này, chính là biến hóa long trời lở đất đối với Mạnh Hạo.
Điều này giải thích tại sao tu sĩ Trúc Cơ lại có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ Ngưng Khí. Quá trình Trúc Cơ là quá trình biến đổi về căn bản, nhảy vọt về chất. Thực lực tu sĩ Trúc Cơ cũng theo đó mà tăng vọt, không thể so sánh được.