Chương 361: Yêu cầu nho nhỏ

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:07:11

Gần như ngay lúc âm thanh truyền tới, Chu Đức Khôn đã lấy lò đan trước mặt đi. Khi ba thân ảnh gào thét tới nơi thì đã không còn thấy lò đan đâu nữa, càng không thể thấy được đan dược của Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn. Thấy ba người tới, sắc mặt tứ đại trưởng lão của Hàn Tuyết gia tộc cũng biến đổi theo. Trong ba người tới, một người là nam tử đã trung tuổi, mặc áo dài màu trắng, khuôn mặt trắng như ngọc. Dù đã trung tuổi nhưng cao ráo, tuấn lãng phi phàm. Dáng người hiền hòa nhưng để ý có thể thấy ẩn hiện sự lạnh lùng trong đó. Trên người nam tử trung tuổi này không có khí tức của đồ đằng mà có mùi thuốc tản ra nhàn nhạt. Lời nói vừa nãy chính là phát ra từ hắn. Hiện giờ, âm thanh ấy vẫn còn quanh quẩn. Hắn đứng ở giữa, đối diện với hai người Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn. Trường bào màu trắng có ấn ký lò đan chớp động, thần sắc khinh thị không dấu diếm. "Đan đạo của Nam Vực chỉ ở trình độ như vậy? Thật khiến người ta thất vọng! Nghiêm mỗ cảm thấy lần này tới Đông Thổ thật là mất hứng." Nam tử trung tuổi lắc đầu. Hắn không thấy lúc Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn luyện đan, chỉ là khi tới rồi, thấy mùi thuốc nồng đậm ở bốn phía, lại thấy Chu Đức Khôn thu hồi lò đan nên trong lòng mới sinh ra thất vọng. Sắc mặt Chu Đức Khôn hơi khó coi, liếc mắt nhìn ba người mới tới. Trừ nam tử trung tuổi ra còn có một lão giả mặc trường bào màu xanh lá cây, hai mắt như điện. Thần sắc lão giả này lạnh lùng, tích cách thể hiện là người bướng bỉnh. Tu vi lão đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn. Với tu vi này, dù là mấy vị đại trưởng lão gia tộc Hàn Tuyết cũng có vẻ không bằng. Thế nhưng từ thân thể người này tản ra một cỗ khí tức bất đồng, khác hoàn toàn những tu sĩ khác. Khí này theo hơi thở đậm đặc mà không tiêu tán. Trên mu bàn tay lão giả có một cái đồ đằng, còn trên người có hay không, quần áo đã che khuất khiến người ngoài không nhìn ra được. Bên cạnh lão còn có một thanh niên tuổi không lớn, mang theo cảm giác thương tâm. Người này bình thản đi tới, thỉnh thoảng nhìn ngó ra bốn phía, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Trên người hắn cũng có khí tức của đồ đằng đã dung hợp thành một. Ở Mặc Thổ, người như thanh niên này, thân là tu sĩ lại tu hành đồ đằng không phải không có. Chuyện này không quá khó thấy nhưng từ thân thể người thanh niên này vẫn tản mát ra một cảm giác đặc biệt không nói lên lời. Tứ đại trưởng lão của Hàn Tuyết thành đều hướng sự chú ý tới người thanh niên này. Chính sự xuất hiện của người thanh niên này mới làm đám người bọn họ biến sắc, nhất là đại trưởng lão mang vẻ mặt không thể nào tin được. Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua ba người này rồi thu hồi lại, toàn thân vẫn bất động. "Ồ?", vị nam tử trung tuổi tự xưng là tới đây từ Đông Thổ đang lắc đầu, thất vọng chuẩn bị rời đi thì bỗng ngẩng mạnh đầu, trong mắt lộ ra tinh mang trước giờ chưa từng có, thần sắc càng biến hóa kinh người. "Cái này... đây là...", hô hấp của hắn trở nên dồn dập, tay phải nâng lên hư không hóa thành trảo. Lập tức, không khí bốn phía ngưng tụ, khí tức còn lại đều tập trung tới lòng bàn tay trung niên này, từ đó xuất hiện một khối không khí hình quả cầu hư ảo. Khối khí này có màu xanh nhạt, nhìn qua giống một viên thuốc nhưng chỉ là hư ảo được trung niên này dùng thuật pháp thu lấy. Sự việc này khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, tinh mang lóe lên. "Ngưng Khí hóa hư?" Mạnh Hạo liếc nhìn vị trung niên, thầm thốt lên. Có thể ngưng tụ khí tức đan dược ngưng tụ bốn phía, hóa thành hư ảnh đan dược trong tay, thuật pháp này rất ít người có thể làm được. Thậm chí, so với lúc Mạnh Hạo luyện dịch thành đan thì còn cao hơn một cấp. "Đan đạo của người này không tầm thường." Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên một tia ngưng trọng. Chu Đức Khôn đứng đó, hai mắt trừng lên, lộ ra một tia hoảng sợ nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi. Bên ngoài hắn vẫn giữ bộ dáng của một cao nhân, nhưng trong lòng đã như có sóng cồn. "Thuật pháp này đúng thật là Ngưng Khí Hóa Hư. Chết tiệt! Ở Mặc Thổ này sao lại có thể gặp đan sư đạt tới trình độ này chứ. Người này..., yếu nhất cũng có thể so với Tử Lô, thậm chí đã bước nửa bước vào Đại sư rồi!" Trong vô thức, Chu Đức Khôn bước lui về sau một bước, trái tim nhảy loạn. Hắn đang cân nhắc làm sao để hóa giải cục diện này, trong lúc vị nam tử trung tuổi tới từ Trung Thổ ngẩng mạnh đầu. "Viên đan dược này... trong thiên hạ sao lại có loại đan dược này? Mà xem ra, nó được luyện chế rất tùy ý. Nghiêm mỗ có thể tưởng tượng được, lúc luyện chế ra đan dược này, trong lòng người luyện hoàn toàn không có ý thức tranh đấu gì, rất tự nhiên mà luyện thành mà thôi." Trung niên họ Nghiêm hít thờ sâu, trong mắt lóe lên quang mang mãnh liệt. "Đan dược này tuy chỉ là Trúc Cơ Đan nhưng lại ẩn chứa đan đạo chi ý không phải chuyện thường. Kinh ngạc hơn là đan dược này óng ánh tỏa ra đan hương ngưng tụ mà không tiêu tán. Nếu không phải Nghiêm mỗ có công pháp đặc thù thì tuyệt đối không thể khiến nọ lộ ra chân tướng." "Khó tin hơn là dược hiệu của viên đan dược này đã đạt tới tám thành. Nếu người này chú tâm luyện chế thì khả năng đạt tới tám phần không phải việc gì kỳ lạ, nhưng rõ ràng, người này chỉ tùy ý mà làm lại có thể luyện ra bát tuyệt đan. Việc này..." Tu sĩ họ Nghiêm này kích động vô cùng. Hắn nhìn viên đan dược hư ảo trong tay, hư đan đã bắt đầu tán đi, cho tới lúc hoàn toàn biến mất hắn mới thở dài một tiếng. "Đây mới là đan dược, mới thực sự là đại đan trong trời đất. Người có thể luyện ra loại đan dược này mới xứng được gọi là Đại sư! So sánh với nó, những đan dược đẻ lại đan hương khác tuy không tệ nhưng quá thô tục, không đáng! So sánh như thế, khác nào lấy chó, lấy phân mà so với Lân Phượng!" Nói tới đây, nam tử họ Nghiêm nhìn thoáng qua Mạnh Hạo bằng ánh mắt chán ghét. Trong mắt hắn, hiển nhiên đan dược kia là do Chu Đức Khôn luyện chế ra rồi. Dù sao, trước khi tới nơi này hắn mới nghe người Mặc Thổ nói tới đại sư Chu Đức Khôn mà thôi. Mạnh Hạo sững người, lắc đầu cười khổ. Lúc này, không chỉ có hắn ngây người, mà tu sĩ bốn phía cũng nhao nhao sửng sốt. Tứ đại trưởng lão cũng bị những gì diễn ra làm cho chấn động. Bọn họ không hiểu về đan đạo nhưng cũng mơ hồ cảm thấy đan dược trong tay tu sĩ trung niên lúc trước có liên quan ít nhiều tới việc luyện chế lúc trước của Mạnh Hạo. Nhất là câu nói so sánh sau đó, ví đan dược Chu Đức Khôn luyện chế chỉ như chó, như phân thì... "Việc này..." "Hình như không đúng, hẳn là Chu đại sư đã luyện chế ra cả hai viên đan dược?" "Bất kể thế nào, Chu Đại sư là người đức cao vọng trọng, đan đạo đạt tới đỉnh phong, việc này tuyệt không thể nhầm lẫn được." Giữa ánh mắt và thần sắc cổ quái của mọi người, trung niên họ Nghiêm quay người qua nhìn Chu Đức Khôn, thần sắc chuyển thành ngưng trọng, lại có chút xấu hổ ôm quyền cúi đầu thật sâu nói. "Vừa rồi Nghiêm mỗ dùng lời bất kính, mong Chu đại sư thứ lỗi! Tại hạ vốn si mê đan đạo, nhưng lúc trước như bị che mắt, không nhận ra Chu Đại sư. Chu Đại sư không hổ là đệ nhất đan sư của Mặc Thổ, của Đan Đông nhất mạch khiến cho tại hạ vô cùng bội phục." "Chỉ dựa vào viên đan dược đó là đủ nhìn ra tạo nghệ đan đạo của Chu Đại sư rồi." Trung niên họ Nghiêm thở dài, vui lòng phục tùng, thêm một lần ôm quyền cúi đầu thật sâu. Chu Đức Khôn ho khan mấy tiếng, đầu óc quay cuồng. Sự việc biến chuyển quá nhanh khiến hắn khó mà chấp nhận được, trong lòng chột dạ, ánh mắt hướng sang nhìn Mạnh Hạo. Nhìn thấy vẻ không vui trên mặt đối phương, trong lòng hắn càng ảo não. Hôm nay, hắn đam lao phải theo lão rồi. Lúc này không thể phủ nhận được nên đành nhẹ gật đầu, ho thêm mấy tiếng mà không nói thêm gì. "Hàn Tuyết đạo hữu, hiện giờ không cần phải tranh chấp nữa. Có thể tận mắt thấy đan đạo của Chu Đức Khôn đại sư rồi, Nghiêm mỗ đã tâm phục khẩu phục. Chỉ nhìn viên đan dược vừa rồi tại hạ đã biết mình không thể so sánh với tạo nghệ đan đạo của Chu đại sư dược." Trung niên họ Nghiêm ôm quyền cúi đầu trước Chu Đức Khôn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ba người kia. Người thanh niên có thần sắc tang thương nói. "Nghiêm đại sư đừng tự coi nhẹ mình. Con đường đan đạo dù ta không hiểu nhiều nhưng cũng biết chỉ có tranh đấu mới phân thắng bại, huống hồ đã lâu ta chưa về nơi này, sao Nghiêm đại sư không đấu đan một lần với vị Chu đại sư này?" Thanh niên mỉm cười, thần sắc vừa mang ý vị tang thương vừa cảm khái nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt đặt trên người tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết. Sau khi nhìn mấy người, hắn dừng mắt trên người Đại trưởng lão. "Đã lâu không gặp." Lời vừa thốt ra, mọi người có mặt đều biến sắc. Ba người này xuất hiện quá đột ngột, nhất là xem ra, lão giả kia chính là tu sĩ của Tây Mạc, nhưng hiện giờ Thánh Tuyết thành đã có trận pháp vô hình tạo thành bích chướng, tu sĩ tu đồ đằng không thể tiến vào được. Vậy mà hết lần này tới lần khác, ba người này coi mấy trăm tu sĩ có mặt ở đây như không có, dễ dàng xuất hiện ở nơi này. Sau khi nghe những lời tu sĩ họ Nghiêm kia nói thì thần sắc đám người càng cổ quái hơn, ba người này càng trở nên thần bí trong mắt họ. Lúc người thanh niên cất lời, tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết trở nên vô cùng ngưng trọng, nhất là đại trưởng lão. Từ lúc đối phương xuất hiện, vẻ mặt lão đã biến đổi, hiện giờ hô hấp càng trở nên dồn dập, ánh mắt không thể tin nổi. Ba vị trưởng lão còn lại bên cạnh lão ra vẻ chần chừ, nhìn qua người thanh niên. Trên người thanh niên này, bọn họ cảm nhận được khí tức huyết mạch đồng tộc với mình. "Ngươi...", Đại trưởng lão ngập ngừng thốt lên. Lúc này, nam tử trung tuổi họ Nghiêm lắc đầu. Hắn không chú ý tới người thanh niên, cũng không chú ý tới mọi người xung quanh vì sự xuất hiện của người thanh niên này mà biến sắc. Hiện giờ, hắn nhìn Chu Đức Khôn rồi ôm quyền nói. "Chu đại sư, Nghiêm mỗ cho rằng chúng ta không cần phải so đấu đan đạo làm gì. Nhưng tại hạ có một yêu cầu nho nhỏ, hi vọng Chu đại sư lấy viên đan dược lúc trước ra để tại hạ được chính mắt thưởng thức, vậy là đủ!" Tu sĩ họ Nghiêm ra vẻ thành khẩn, lại ôm quyền cúi đầu thêm một lần. Trong lòng Chu Đức Khôn nổ vang, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng muốn khóc mà không được. "Ta..., ta đi đâu kiếm viên đan dược đó?" Mạnh Hạo ho khan một tiếng, không nói gì.