Chương 391: Sơ Nhập bộ lạc Ô Đạt

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:07:18

Khắp bốn phía không có một bóng người, chỉ là một mảng yên tĩnh, hiện giờ là đêm khuya, Mạnh Hạo vừa hiện thân, thì thân thể nhoáng một cái liền biến mất không thấy gì nữa. Lúc xuất hiện lại, hắn đã ở trên cao của một thân cây cách đó không xa mà nhìn về bốn phía. Man Cự Nhân và Cổ Lạp đều không thấy bóng dáng đâu, điều này khiến cho Mạnh Hạo nhíu mày. Giữa lúc hắn đang trầm ngâm, thì Anh Vũ chui ra từ trong ngực Mạnh Hạo, vỗ cánh, nghe ngóng khí tức bốn phía, vẻ mặt nó say mê. "Đây là khí tức Viễn Cổ, a, Ngũ Gia yêu nơi này. Ngũ Gia bỗng nhiên muốn ngâm thơ..." "Ngươi là con chim tà ác không đạo đức vô liêm sỉ. Ngươi còn ngâm thơ, ngâm cái rắm thơ ấy!" Bì Đống hóa thành chuông lục lạc, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để đả kích Anh Vũ, nhao nhao lải nhải. Mạnh Hạo dùng linh thức đảo qua bốn phía. Sau khi đã xác định không có nguy hiểm gì, hắn tháo mặt nạ huyết sắc xuống, lấy ngọc giản ra, cẩn thận nhìn một chút. Bên trong đó có một tấm bản đồ, càng có giới thiệu sơ lược về năm bộ lạc Ô Thần. So sánh với địa đồ, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn ra xa. "Có chênh lệch chút ít, bất quá cũng không lớn, hẳn là gã tận lực làm như thế. Xem ra cái gã Nghiêm Tung đó cũng không có tín nhiệm những người khác." Mạnh Hạo cười lạnh, trong lúc trầm ngâm hắn đã xuất ra quang đoàn mà Lê Thiên đưa cho, cẩn thận dùng các phương pháp khác nhau để xem xét. Thậm chí hắn còn cắt đứt vụ cãi lộn giữa Anh Vũ và Bì Đống, để cho bọn nó cũng giúp đỡ kiểm tra. Sau khi đã tìm được một chỗ có mánh khóe từ trong đó, Anh Vũ vỗ ngực, trực tiếp nhổ ra một đạo tạp quang, đem nó xóa đi về sau, rồi ngạo nghễ mở miệng: "Không có vấn đề rồi, ngươi yên tâm đi, Ngũ Gia xuất mã, từ một hóa hai!" "Ngươi có thể hóa hai à? Ngươi vốn là biến mình thành hai, hừ hừ, hẳn là Tam gia ta xuất mã, một cái hóa ba!" Bì Đống đắc ý mở miệng, phịch một tiếng, thân thể nó đã biến thành ba cái lục lạc chuông buộc trên mắt cá chân Anh Vũ. Anh Vũ lé mắt khinh miệt. "Ta nói mình là Ngũ Gia. Là có điển cố. Bởi vì ta là Anh Vũ, "Vũ" ngươi biết không? Thông ngũ (theo phiên âm). Cho nên gọi là Ngũ Gia, ngươi thì sao? Con em ngươi!" Bì Đống giận dữ, cho là mình bị kỳ thị, lúc biến thành ba cái lục lạc chuông thì đồng thời phát ra tiếng gào thét. "Ta gọi là Tam gia. Cũng có điển cố, bởi vì ta có thể đếm tới ba, cho nên ta là Tam gia, như thế nào, như thế nào!!" Đối với việc Bì Đống cay cú rống to như vậy, Anh Vũ hiếm thấy sửng sốt một chút. Mạnh Hạo vội ho khan một tiếng, không hề để ý tới một đôi dở hơi này. Nhìn quang đoàn trong tay, hắn trầm tư một chút, Vô Mục Tàm ở tay phải hóa thành chiếc nhẫn lóe lên. Sau khi biến lại thành tằm, dưới sự điều khiển của Mạnh Hạo thì nó lại dung hợp với quang đoàn này. Theo việc Vô Mục Tàm dần dần biến mất, màu sắc của cái quang đoàn này biến hóa, một lát sau, nó bất ngờ hóa thành một bộ đồ đằng, vật bên trong đồ đằng đúng là Vô Mục Tàm. Mạnh Hạo dùng linh thức đảo qua, sau khi xác định Vô Mục Tàm không có gì khác lạ, tay phải hắn nâng lên nhấn một cái lên bộ đồ đằng này. Lập tức bộ đồ đằng này bao trùm lên mu bàn tay phải của hắn, sau khi lạc ấn thì nó trực tiếp lan ra, từ trên tay đến lưng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái đồ đằng. Theo sự xuất hiện đồ đằng, Mạnh Hạo lập tức phát giác ra rằng, trong tích tắc khí tức của hắn nhanh chóng cải biến, không còn khí tức tu sĩ như trước đây nữa, mà tản mát ra khí tức đồ đằng. Tựa như là tu sĩ Tây Mạc, giống y như đúc! Mạnh Hạo lại kiểm tra thêm, trong mắt lộ ra vẻ hiểu ra cái gì. Tu vi của hắn vẫn còn, chỉ có điều trên người có nhiều hơn một tầng bảo hộ, lúc sử dụng tất cả thuật pháp thì đều lây dính khí tức đồ đằng. Kể từ đó, trông có vẻ không còn là tu sĩ Nam Vực nữa, mà là người bản thổ Tây Mạc. "Cái tên Lê Thiên kia quả thật có chút bổn sự !" Mạnh Hạo càng cảm thụ, lại càng là cảm thấy thuật pháp này không tầm thường. Một lát sau, trong mắt Mạnh Hạo có tinh mang lóe lên, hắn hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng đến nơi xa xa. Anh Vũ và Bì Đống tranh thủ thời gian đi theo, trên đường vẫn còn cãi lộn như cũ, bất quá mỗi lần chiến thắng đều là Anh Vũ. Nhưng Bì Đống lại có tinh thần vĩnh viễn không chịu thua, nó không ngừng kêu gào muốn độ hóa Anh Vũ, vĩnh viễn sẽ lãnh ngộ cảm giác bị thất bại. "Ô Đạt bộ, một trong năm bộ lạc phân liệt từ Ô Thần bộ, không đứng chót nhưng cũng không hơn bộ lạc đứng chót bao nhiêu, chỉ xem đứng thứ hai từ dưới lên... Một bộ lạc như vậy, cùng với mấy cái bộ lạc đồng tộc khác tất nhiên có tồn tại mạch nước ngầm. Đương nhiên bộ lạc cường đại sẽ có ý đồ khôi phục thời kỳ huy hoàng của Ô Thần bộ trước đây. Điều này nếu xảy ra thì sẽ khó tránh khỏi có nội đấu, có ham muốn thôn phệ nhau, nội đấu như vậy... Có một số lúc còn tàn khốc và huyết tinh hơn cả đánh nhau với ngoại nhân trên chiến trường." Mạnh Hạo nhìn phần giới thiệu về Ô Đạt bộ (lạc) bên trong ngọc giản, dù không có nhiều thông tin lắm, nhưng bằng vào lịch duyệt của hắn, liếc một cái liền nhìn ra mánh khóe trong đó. "Bộ đồ đằng này dùng mộc làm chủ, giỏi về che giấu... Xem ra Ô Mộc quả nhiên tộc nhân bộ lạc này." Mạnh Hạo thở sâu, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, hắn sở dĩ lựa chọn Ô Đạt bộ, cũng bởi vì đồ đằng Ô Mộc. "Đồ đằng Mộc thuộc tính này rất thích hợp với ta, ngay ở chỗ này, trước tiên thu hoạch đồ đằng Mộc thuộc tính, hoàn thành bước đầu tiên trên con đường hoàn thành ngũ sắc Nguyên Anh chí cường!" Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã bay xa về phía trước, tu vi của hắn không ngừng áp súc, đến lúc cuối cùng đã tảm mát ra cảnh giới chỉ đến Trúc Cơ trung kỳ. Cảnh giới như vậy, mới thích hợp gia nhập bộ lạc này, trở thành khách khanh. Nếu tu vi cao quá thì ngược lại không tốt, nhưng nếu như thấp quá thì cũng sẽ không được coi trọng, bất lợi với sự phát triển trong tương lai. Vào lúc sáng sớm, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên rơi xuống đại địa, xua tán đi đêm đen, làm cho đêm lạnh biến thành ánh mặt trời ôn hòa, cây cỏ giống như đều chập chờn, trong cơn gió này tản mát ra từng trận từng trận mùi thơm ngát. Ô Đạt bộ tọa lạc tại ở một thung lũng trong một ngọn núi. Chỗ thung lũng này không lớn, khó khăn lắm cư ngụ được ngàn người Ô Đạt bộ, lúc sáng sớm, khói bếp cuồn cuộn, thanh âm hài đồng chơi đùa truyền ra bốn phía trong sáng sớm yên tĩnh. Nói nơi này là một cái bộ lạc, không bằng nói là một mảnh thôn trang thì đúng hơn. Bốn phía không có tường thành, nhưng có một hàng rào cây mây nối liền thành một chỗ. Chúng nhìn có vẻ tầm thường, nhưng dạng cây mây này, cho dù là tu sĩ Kết Đan tiến vào thì đều bị vây khốn trong đó. Trung tâm của bộ lạc, có một pho tượng cực lớn, đó là một thân cây! Trên cây có vô số lá cây, trên bề mặt đều có phù văn lóng lánh, trên càng cột một ít dây đỏ, treo lục lạc chuông, bình nhỏ. Lúc gió thổi tới, dù cây bất động nhưng lại có thể làm lay động những cái chuông và bình nhỏ này, phát ra tiếng vang thanh thúy. Phía sau bộ lạc là một tòa núi lớn, trên núi có một sơn nhai uốn lượn. Ở phía sau núi còn có một khu vực, cũng thuộc về Ô Đạt bộ lạc. Trước cửa bộ lạc có một cột sáng phóng lên trời. Dù cách rất xa nhưng dùng mắt thường vẫn có thể thấy được, ẩn bên trong cột sáng tồn tại vô số lá cây đang xoay tròn, chúng phát ra trận trận uy áp, khuếch tán ra bốn phía. Bên dưới cột sáng, Ô Hải khoanh chân ngồi ở một chỗ. Hàng năm đến mùa này, sẽ có mười ngày, là thời gian mà bộ lạc mời chào khách khanh, phụ cận tán tu, và còn có lữ khách từ phương xa đến đây. Vào thời điểm này, bởi vì nhu cầu khác nhau mà bọn họ lựa chọn gia nhập một bộ lạc nào đó. Đối với khách khanh, Ô Đạt bộ dĩ vãng cũng không nóng lòng. Thế nhưng gần ba năm nay, Ô Hải cũng không biết tộc công bị làm sao mà lại ra lệnh không tiếc bỏ ra giá lớn để mời chào khách khanh. "Thật sự là không cần thiết, trừ phi là thời kỳ chiến tranh, bằng không thì tại sao phải mời chào nhiều khách khanh như vậy?" Ô Hải thở dài, y nghĩ tới mấy năm nay, trong bộ lạc nhiều hơn mười người khách khanh. Mỗi lần như vậy, y đều cảm thấy không thoải mái, nhất là trong tộc có không ít nữ tử, dường như họ cũng cảm thấy rất hứng thú với những khách khanh này, vì vậy mà Ô Hải càng bất mãn. Trong khi còn đang bất mãn, dưới ánh mặt trời, Ô Hải thấy được phía xa xa có một đường cầu vồng gào thét bay đến đây. Trong cầu vồng đó là một thanh niên, tướng mạo tuấn lãng, mặc thanh sam, mang theo nụ cười mỉm. "Vị đạo hữu này, nơi đây có phải là Ô Đạt bộ?" Mí mắt Ô Hải híp lại, nhìn vào người thanh niên có tướng mạo tuấn lãng trước mặt, đáy lòng y có chút khinh thường. Tu sĩ Tây Mạc lớn lên đều có thân thể cao lớn, chẳng qua là không phải ai cũng như thế, vẫn có không ít người có vóc người không sai biệt lắm với tu sĩ Nam Vực. Trong quan niệm về thẩm mỹ ở Tây Mạc, thì dạng tu sĩ này thuộc về là loại không được nữ tử yêu mến. Trong lòng Ô Hải, dạng tu sĩ giống như Mạnh Hạo này, mặc dù đối phương lông mày xanh đôi mắt đẹp, thế nhưng lại bị quy vào diện không có uy hiếp. Ô Hải thích nhất loại khách khanh như vậy. Điều y phản cảm nhất tất nhiên là những người có vóc dáng thân thể cao to hơn chính mình. Ô Hải đứng lên, lộ ra thân hình khôi ngô. Trên người y có hai cái đồ đằng, theo thứ tự là lá cây và nhánh cây, cả người tản mát ra khí tức ngang với khí tức Trúc Cơ hậu kỳ. "Đúng vậy, nơi này chính là Ô Đạt bộ, đạo hữu có phải muốn trở thành khách khanh của Ô Đạt bộ chúng tôi? Ô Đạt bộ có truyền thừa từ lâu. Tổ tiên Ô Thần bộ càng là một bộ lạc trong Tứ Đại Chí Tôn ở Tây Mạc năm xưa." Không nói về những bộ lạc khác (không thuộc Ô Thần bộ), nội tình Ô Đạt bộ, coi như là trong mấy bộ lạc đồng tộc Ô Thần bộ khác, bởi vì sự am hiểu đồ đằng khác nhau, cũng đều không bằng Ô Đạt bộ lạc chúng tôi." Ô Hải vỗ vỗ ngực, mang bộ dạng rất tự hào về thân phận mình là tộc nhân Ô Đạt bộ. Mạnh Hạo cười cười, bỏ qua Ô Hải, nhìn về phía Ô Đạt bộ lạc, ánh mắt hắn ngưng tụ ở trên bên trên cây điêu (cây dựng thành pho tượng thần). "Trở thành khách khanh Ô Đạt bộ chúng tôi, chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời của đạo hữu đó. Sau khi đã làm khách khanh, thì ngươi lập tức có thể đạt được nửa khối Linh Tinh. Qua nửa năm khảo hạch, một khi được tán thành trở thành khách khanh chân chính, ngươi có thể đạt được đồ đằng cùng với công pháp của Ô Đạt bộ." "Thế nào, nhiều chỗ tốt như vậy, ngươi có động tâm không?" Ô Hải ha ha cười cười, lớn tiếng mở miệng. Như trong lời nói của y, chính y cũng cảm thấy động tâm. Bởi đã bao nhiêu năm rồi, bộ lạc cũng vì chiêu khách khanh mà tốn hao tâm tư và trả một cái giá lớn lớn đến như thế. Gần hai năm qua, y cũng không biết tại sao bọn người tộc công vốn keo kiệt kia rõ ràng lại làm như vậy? Mạnh Hạo có chút kinh ngạc. Trước khi tới đây, hắn đã suy nghĩ vô cùng toàn diện, chuẩn bị một loạt lí do thoái thác, sau khi xác định mình không bị lòi đuôi, thì hắn mới đi đến Ô Đạt bộ. Nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, những ngôn từ hắn chuẩn bị căn bản không cần dùng. Chuyện trở thành khách khanh một bộ lạc lại đơn giản như thế, đã khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tựa như bây giờ hắn chỉ cần gật đầu, thì tự nhiên thuận lý thành chương mà trở thành khách khanh. Điều này lại làm cho Mạnh Hạo cảm thấy khó có thể tin nổi. "Chẳng lẽ cái Ô Đạt bộ này sẽ không sợ xuất hiện một số người tâm hoài quỷ thai (tâm địa bất lương) sao? Nửa năm khảo hạch... Có lẽ đây mới là trọng điểm, dù vậy điều này cũng quá khó tin đi." Trong khoảng thời gian ngắn Mạnh Hạo ngược lại chần chờ, hắn có cảm giác rằng, việc này không khỏi quá mức đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến cho hắn cảm thấy hơi bất an.