Hai tháng trôi qua...
Một ngày, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong động phủ, đột nhiên vang lên tiếng nổ vang bốn phía. Dã thú trong núi bỏ chạy tán loạn, một khối đá lớn bị sụp đổ xuống, đá vụn văng khắp nơi. Mạnh Hạo theo đó bước ra ngoài động phủ. Hắn mặc trên người một bộ trường sam như văn sĩ, mái tóc dài tung bay, ánh mắt như có điện. Từ thân thể hắn tản ra một khí thế khó tả, ẩn hiện như có hương khí.
Khuông mặt hắn mừng rỡ, đứng ở cửa động cười lớn một lúc lâu, tiếng cười quanh quẩn bốn phía làm đám dã thú lại càng tránh xa.
Hơn hai tháng qua hắn bế quan ở chỗ này, không để ý tới thời gian, lượng linh thạch hắn dùng đã lên tới cả vạn, đan dược cũng rất nhiều. Hắn muốn mình trở nên mạnh mẽ, làm cho những người có thể uy hiếp tới hắn ngày một ít đi.
"Ta chỉ muốn trở thành cường giả, chỉ vậy thôi!" Mạnh Hạo hít vào một ngụm khí lớn, ánh mắt kiên định thầm nhủ.
Hắn xuất thân thư sinh, theo học nho giáo nhưng thời gian trôi qua, tâm cảnh của hắn đã biến đổi không hoàn toàn giống như trước kia nữa. Trải qua bao khó khăn từ lúc thi rớt, gia nhập Kháo Sơn Tông, đối mặt với Vương Đằng Phi,... hắn vẫn đứng vững. Bây giờ hắn đã có sự chờ mong đối với tương lai của mình.
"Mọi chuyện tất phải dựa vào chính mình, tự bản thân không ngừng cố gắng, không cam lòng cúi đầu..."
Mạnh Hạo ngẩng đầu. Hắn nhớ tới Kháo Sơn Tông, nhớ tới những cường giả của nước Triệu, những người chỉ tùy ý vung tay là có thể diệt sát mình, lại nhớ tới Vương Đằng Phi, tới ánh mắt người trung niên đứng bên cạnh hắn.
"Cha mẹ ta đã mất tích từ nhỏ, nếu không kiên trì cố gắng đã không thể sống tới bây giờ. Ở Kháo Sơn Tông, nếu không cố gắng, ta cũng không thể trở thành đệ tử nội tông. Kiên trì cố gắng chính là con đường hướng tới tương lại của ta." Mạnh Hạo thở dài, tay phải nâng ống tay áo, từ đó có một đạo hắc quang bay ra, hóa thành một cái đinh. Cái đinh vừa xuất hiện đã tỏa sáng, hướng thẳng tới dãy núi ở xa xa.
Uỳnh! Đất đá từ trên dãy núi đổ xuống ầm ầm, kéo theo cả hàn băng làm mặt đất ngàn ngập hàn khí.
Mạnh Hạo thấy thỏa mãn, tay phải khẽ vung, cây đinh màu đen lại bay về trong lòng bàn tay hắn. Xung quanh cây đinh có ngũ quang lượn lờ. Sau đó hắn phất tay, cây quạt tạo thành từ mười sáu cái lông chim bay ra, sau đó phân tán. Mười sáu đạo ánh sáng bay qua bay lại như những thanh phi kiếm, mang theo kiếm ý lăng lệ. Theo hành động của tay Mạnh Hạo, mười sáu chiếc lông này bay về xung quanh thân thể hắn, tốc độ cực nhanh, không tạo ra một khe hở nào.
Một lát sau, mười sáu cái lông chim này lại hóa thành cây quạt rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
"Tiếc là ta không có đủ linh thạch! Mảnh gương đồng kia tiêu tốn quá nhiều, để phục chế một viên Địa Linh Đan đã tốn mất một trăm khối linh thạch, muốn phục chế một viên Thiên Linh Đan lại cần tới năm trăm khối linh thạch... Số lượng như vậy thật quá lớn!"
Mạnh Hạo nghĩ tới đã thấy hoảng sợ, nhíu mày. Linh thạch trên người hắn không còn nhiều. Trong hai tháng vừa rồi, để đột phá từ Ngưng Khí tầng thứ bảy lên tầng thứ tám, hắn đã tiêu tốn mất hơn tám mươi viên Địa Linh Đan, gần như ngày nào cũng nuốt vào từ một đến hai viên.
"Sau này, việc tu hành sẽ cần nhiều linh lực hơn...", Mạnh Hạo thì thầm, nhìn thoáng qua túi trữ vật bên người. Hiện giờ trong đó còn lại năm viên Thiên Linh Đan. Lúc trước hắn đã thử nuốt vào một viên, hắn dự tính để tiến vào Ngưng Khí tầng thứ chín, ít nhất cũng cần phải có một trăm năm mươi viên mới được.
"Ngoài trừ cần nhiều linh lực hơn, dường như thân thể ta đang dần bài xích đối với đan dược rồi sao?" Mạnh Hào chần chừ nghĩ, nhưng không có cách nào khẳng định. Dựa theo tính toán của hắn, nếu không có Thiên Linh Đan, những đan dược khác dù có nhiều hơn cũng vô dụng.
"Một trăm năm mươi viên Thiên Linh Đan, tương đương với hơn bảy vạn linh thạch! Nếu không dùng đan dược, với tư chất tầm thường của ta, chỉ sợ sẽ tiêu tốn mất không biết bao nhiêu thời gian..." Mạnh Hạo than thở.
Trong túi trữ vật của hắn còn ba khối lớn linh thạch, hắn không dám mang ra dùng. Sau một thời gian dài tu hành, hắn phát hiện ra việc năm đó mình phục chế thanh phi kiếm bằng gỗ thật quá lãng phí. Khối linh thạch lớn này rất không tầm thường, nếu không cũng không thể phục chế trảm ngọc huyết tinh được.
"Không phải việc bất đắc dĩ, nhất định không thể dùng tới mấy khối linh thạch này, có thể về sau sẽ có tác dụng lớn hơn." Mạnh Hạo hạ quyết tâm, sau đó thân thể hóa thành một đạo hồng quang, bảo phiến dưới chân lượn lờ, bay về hướng xa.
Hắn suy nghĩ, sau đó linh lực trong cơ thể biến đổi, hào quang bao quanh bảo phiến dưới chân liền tiêu tán, sau đó hắn mới yên tâm phóng vút đi.
"Qua mấy tháng rồi, đám đệ tử Tử Vận Tông đó cũng nên rời đi mới phải." Mạnh Hạo cẩn thận suy xét. Hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, sau một hồi tính toán, đồ rằng nơi hắn đang xuát hiện đã gần đô thành nước Triệu. Đó là nơi gần với Đông thổ Đại Đường, nơi mà hắn vẫn luôn mơ ước được đi đến. Hồi tưởng lại khoảng thời gian ba năm miệt mài kinh sử rồi thi rớt, hiện giờ hắn đã không còn là một thư sinh nữa, mà trở thành tu sĩ. Mọi việc biến đổi thật không ngờ.
Sắp tới gần đô thành nước Triệu, Mạnh Hạo đi trên quan đạo, tóc dài buộc cao, trường bào bên ngoài làm hắn không khác gì văn sĩ bình thường, chỉ có thân thể trở nên thon dài hơn, làn da ngăm ngăm, khí chất hoạt bát hơn nhiều.
Theo bước chân hắn, từng bông tuyết bay bay. Mặt đất như được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng. Không gian xung quanh yên tĩnh. Càng gần tới đô thành, xe ngực xuất hiện càng nhiều.
Mạnh Hạo đang đi trên đường, từ sau lưng hắn xuất hiện một cỗ xe chạy với tốc độ rất nhanh như sắp bỏ lỡ điều gì đó. Lúc đi ngang qua người Mạnh Hạo, màn che bị gió thổi tung lên làm lộ ra ở bên trong có một thư sinh đang chăm chú đọc sách.
Mạnh Hạo liếc nhìn người thư sinh, ánh mắt bình tĩnh như đang nhìn bản thân mình mấy năm trước. Hắn thở nhẹ, muốn bước đi tiếp thì chiếc xe ngựa chợt dừng lại, đợi Mạnh Hạo tới gần. Thư sinh từ trên xe đi xuống, cúi đầu thi lễ với Mạnh Hạo.
"Huynh đài cũng tới đô thành nước Triệu tham gia khoa cử sao?"
"Lúc trước tại hạ có ôm mộng đỗ đạt, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi." Mạnh Hạo vội hoàn lễ, rồi đáp.
"Đáng tiếc! Huynh đài có khí vũ không tầm thường, sao lại sớm buông xuôi như vậy?" Thư sinh này nhìn Mạnh Hạo tuổi tác không cách xa mình lắm, tiếc nuối.
Mạnh Hạo chỉ lắc đầu, không đáp.
"Mà thôi, tuyết đã phủ dày, đường xá không dễ đi. Nếu sợ không kịp vào thành, hay là huynh đài cùng đi với tại hạ, may ra còn kịp." Người thư sinh này mỉm cười nói với Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngẩng nhìn sắc trời, lại nhìn thư sinh trước mặt, ôm quyền tạ ơn rồi bước lên xe ngựa cùng đối phương. Trong xe có một Đồng Lô đang đỏ lửa, hơi nóng xua đi khí lạnh bên ngoài. Từ đó có thể thấy được gia cảnh thư sinh này không thấp. Lão giả lái xe cũng là người biết công phu.
"Tiểu sinh là Trịnh Dung, huynh đài không cần câu nệ. Chúng ta đều là văn nhân, ra ngoài cũng nên giúp đỡ lẫn nhau." Trịnh Dung khoát tay, mỉm cười nói với Mạnh Hạo.
"Tại hạ là Mạnh Hạo, đa tạ Trịnh huynh!" Mạnh Hạo cũng mỉm cười đáp lại. Hắn nhìn vào quyển sách trên tay Trịnh Dung, từ chữ viết và mùi hương tản ra có thể thấy đây nhất định là một cuốn sách cổ.
"Huynh đài họ Mạnh?" Trịnh Dung nghe xong liền nghiêm mặt, không gian chật chội trong xe làm hắn rất muốn cúi đầu thi lễ nhưng không được.
"Thì ra huynh đài cũng là thế gia vọng tộc, thứ cho Trịnh mỗ đã thất lễ."
"Trịnh huynh cần gì như thế. Chỉ là tên họ mà thôi, dù tổ tiên huy hoàng, tại hạ lại là tử tôn, nhiều lần thi rớt, tự thấy hổ thẹn trong lòng." Mạnh Hạo ôm quyền trả lễ.
"Mạnh huynh nói vậy chưa đúng rồi. Tuy đời trước không còn, đời sau lại không đỗ thành khoa cữ nhưng chỉ cần trong lòng còn giữ nhân lễ, tất là đại nho sinh." Trịnh Dung nghiêm túc nói.
"Trịnh huynh, thế nào là nho?" Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Dung hỏi.
"Lễ nhạc, nhân nghĩa, trung dung chính là nho." Trịnh Dung không cần nghĩ, lập tức đáp.
Mạnh Hạo không trả lời ngay, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết bay bay, sau một hồi mới nói. "Vậy còn nhân sinh?"
"Nhân sinh?" Trịnh Dung hơi khựng lại, không đáp lời ngay.
Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, gió tuyết phiêu tán bên ngoài cửa xe. Mạnh Hạo nâng tay lên, đưa ra ngoài cửa sổ, đón lấy từng bông tuyết rơi vào lòng bàn tay mình.
"Tuyết này chỉ mùa đông mới có, lại cần tiết trời giá lạnh, cho nên, giá buốt chính là nhân sinh của nó." Mạnh Hạo khẽ nói. "Tuyết chỉ có thể tồn tại vào mùa đông, tới gần lửa sẽ không còn nữa, mùa hè cũng không thể có tuyết. Bông tuyết trong lòng bàn tay ta đã tan ra, bởi vì đó không phải là thế giới của nó." Mạnh Hạo vung tay, những giọt nước vung ra, rơi xuống mặt đất.
Trịnh Dung ngẩn người, thần sắc hơi mờ mịt. Tới lúc xe ngựa tiến vào cửa thành, Mạnh Hạo bình thản nói.
"Đa tạ Trịnh huynh đã giúp đỡ, Mạnh mỗ cáo từ." Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu cảm tạ rồi xuống xe, bước đi trên nền đường phủ đầy tuyết trắng.
Trịnh Dung nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, miệng vẫn còn lẩm bẩm mấy câu, "nhân sinh của tuyết chính là như vậy sao...", sau đó ôm quyền, cúi đầu thật sâu hướng về phía Mạnh Hạo.
Trong gió lạnh, thân thể hắn dần bị bông tuyết bao phủ. Hắn dường như đã ngộ ra điều gì đó. Sau khi vào xe ngựa, những bông tuyết trên người hắn tan biến. Câu chuyện của ngày hôm nay hắn sẽ mãi không quên. Nhiều năm sau, khi đã trở thành một đại nho sĩ của nước Triệu, hắn vẫn nhớ tới màn gió tuyết hôm nay, nhớ tới một người thư sinh tên là Mạnh Hạo.