Chương 239: Lý Phú Quý bảo thủ sĩ diện

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:06:57

Gần như chỉ trong chớp mắt ngay sau khi lời nói cảu Lâm Hải Long vừa truyền ra, thì tất cả đan sư ở dưới đỉnh núi, hô hấp đều trở nên dồn dập, hai mắt lộ ra tia sáng. Lập tức bốn chữ "tấn chức Chủ Lô" này, đối với tất cả đan sư mà nói, đều là một hồi tạo hóa tuyệt hảo! Cái tạo hóa này có thể đạt được hay không, không nói có thể quyết định tương lai vận mệnh của bọn hắn, nhưng cũng không kém là bao nhiêu. Đây là một cơ hội. Nếu có thể nắm chặt được cái cơ hội duy nhất này, thì một bước lên trời cũng không nói chơi. Nguyên một đám đan sư lập tức lao ra. Đưa mắt nhìn theo, mấy trăm đan sư bay nhanh, từ chân núi lao thẳng lên đến đỉnh núi. Giờ phút này ở trên quảng trường, ngay cả Sơn Cửu cũng không ngờ rằng Lâm Hải Long có thể nói ra những lời như thế, hai mắt không khỏi co rụt lại. Với sự hiểu biết của lão về Lâm Hải Long, thì người này tuyệt đối sẽ không tự nhiên mở miệng. Những lời này nói ra, nhất định là có thâm ý ở bên trong. Lão hơi suy nghĩ một chút, hai mắt Sơn Cửu bỗng nhiên lóe sáng. "Chẳng lẽ là hắn muốn ép vị... Đan Đỉnh đại sư kia ra!" Cũng mang theo suy nghĩ như thế, còn có Sở Ngọc Yên cùng với hơn mười vị Chủ Lô Đan Sư ở bên cạnh. Cả đám hai mắt sáng lóng lánh, lại càng mang theo chờ mong. Còn An Tại Hải, khóe miệng của lão lộ ra một vòng mỉm cười, như có như không quét mắt liếc qua Mạnh Hạo. Lời nói của Lâm Hải Long, lòng dạ của lão đã biết rõ. Chẳng qua hiện nay ở Đan Đông nhất mạch này, ngoại trừ Đan Quỷ ra, thì chỉ còn An Tại Hải biết được người nào mới chân chính là Đan Đỉnh đại sư. Nhưng đương nhiên là lão sẽ không đi tuyên truyền việc này. Thái độ của Đan Quỷ đại sư rất mơ hồ, nhưng ba cái không thể kia lại giống như là lệnh cấm, khiến cho An Tại Hải đối với bất cứ ai cũng đều không đề cập đến hai chữ Đan Đỉnh đại sư một chút nào. Thấy một đám Đan Sư của Đan Đông nhất mạch kéo đến, Tiểu Bàn Tử đứng ở đó dương dương đắc ý, lấy ra phi kiếm mài răng. Hàm răng được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh khiến cho dáng vẻ đắc ý của y càng thêm lộ rõ, mơ hồ còn lộ ra cả vẻ hung hăng càn quấy. "Đến đây, đến đây. Răng của ta đều ngứa cả rồi. Các ngươi nếu như có bản lĩnh, thì tốt nhất là luyện cho ra một cái đan dược có thể làm cho răng của ta cắn không vỡ. Nếu lần này ta thấy có người làm được, ta gọi hắn là cha!" Tiểu Bàn Tử phách lối mở miệng. Lời nói của y vừa truyền ra thì lập tức mấy trăm Đan Sư trên đỉnh núi, giờ phút này có người cất bước đi ra. Sau khi hướng về phía Lâm Hải Long và An Tại Hải ôm quyền, lập tức bắt đầu luyện đan. Không phải một người luyện đan, mà giờ phút này ước chừng có khoảng bảy tám Đan Sư, sau khi bước ra, đều đã bắt đầu luyện đan. Trong ánh mắt của mọi người nhìn lại, bảy tám Đan Sư này nguyên một đám vẻ mặt nghiêm túc, dược thảo ở trên tay, biến hóa nhiều làm cho người ta hoa cả mắt. Không lâu sau, từng hạt từng hạt đan dược bay ra, thẳng đến chỗ Tiểu Bàn Tử mà bay tới. Những đan dược này đều là do bảy tám Đan Sư này tỉ mỉ luyện chế, mang theo sự tự tin nhất định. Nhưng khi đan dược vừa rơi vào trong tay Tiểu Bàn Tử, thì y hà hơi một cái rồi một phát ném cả vào miệng. Âm thanh kẽo ca kẽo kẹt vang lên, như chui vào trong lòng của mỗi một tên Đan Sư, khiến cho sắc mặt của bảy tám người này lập tức trở nên cực kỳ khó xem. "Phi phi phi." Tiểu Bàn Tử há mồm phun một cái, đem đám đan dược bị cắn nát phun cả ra ngoài. "Còn ai nữa!" Tiểu Bàn Tử càng đắc ý hơn, la lớn, một bộ khí thế thản nhiên như trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Theo sắc mặt trở nên khó coi của bảy tám tên Đan Sư kia, những người khác vốn là đang kích động, cũng đều thi nhau hoảng sợ ở đáy lòng, âm thầm đánh giá hàm răng của Tiểu Bàn Tử. Trong mắt của bọn họ, cái này đâu phải là răng, đây rõ ràng là vô số thanh lợi kiếm ở trong miệng. Tất cả đan dược vào trong miệng, liền lập tức bị cắn nát bấy. Cảnh tượng này làm cho Đan Sư ở bốn phía trợn mắt há mồm. Một ít người vốn rất vất vả mới lấy được chút dũng khí, đang âm thầm suy nghĩ đan phương, chuẩn bị bước ra nếm thứ. Nhưng sau khi thấy một màn như vậy, liền lập tức thu hồi lại bước chân đang chuẩn bị phóng ra. "Tên này hoàn toàn chính là một tên yêu nghiệt, lại có hàm răng như vậy, không đan dược gì là không bị hắn cắn nát..." "Chết tiệt, chắc là tên mập mạp này từ lúc sinh ra đã bắt đầu tu răng, bằng không sao có thể sắc bén như thế...Đây nào phải tu sĩ gì, đây rõ ràng là một con hung thú!" "Hắn cũng không sợ một ngày nào đó cắn sai, trực tiếp cắn đứt đầu lưỡi của mình sao... Lại nuốt sống linh thạch, chẳng lẽ bụng hắn cái gì cũng tiêu hóa được?" Đan sư bốn phía nguyên một đám trong lòng đều có suy nghĩ riêng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bàn Tử mang theo bất thiện, lại càng có thầm than. Bọn hắn biết lần tạo hóa này, sợ là không có duyên với mình rồi. Tiểu Bàn Tử càng thêm đắc ý, sau khi ăn xong linh thạch lại bắt đầu mài răng, lớn tiếng la ầm lên. Từ lúc y bắt đầu gia nhập kht, thì lúc nào cũng được sủng ái. Có thể nói là từ xưa đến nay chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Hôm nay lại theo chân trưởng bối của tông môn tới đây, tự nhiên là nắm chặt tranh thủ thời gian đi hung hăng càn quấy. Hai mắt thì lại càng quét loạn, chuyên chú tìm xem nữ đan sư. Về phần Sở Ngọc Yên thì y trực tiếp bỏ qua. Dù sao ở trong mắt y thì Sở Ngọc Yên này cùng với Mạnh Hạo huynh đệ của mình thật không minh bạch, nên y không có khả năng là tham dự vào. Dù sao đối với Mạnh Hạo, Tiểu Bàn Tử vẫn cực kỳ bội phục. Trong lúc Tiểu Bàn Tử đang đắc ý hung hăng càn quấy, thì Mạnh Hạo ho khan một tiếng. Trong lòng hắn rất nhạy cảm, sớm đã đoán ra ý ẩn chứa trong lời nói của hai người Lâm, An, biết được hai người này định dùng việc này để tìm ra Đan Đỉnh đại sư. Việc này cũng chính là nguyên nhân làm cho Mạnh Hạo chần chừ. Giờ phút này ở trong lòng hắn đã có chủ ý, ho khan một tiếng rồi cất bước đi ra từ trong đám đông. Hắn đi ra lập tức đưa tới sự chú ý của Đan Sư bốn phía, toàn bộ đều nhìn lại. Sở Ngọc Yên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý đến nữa. Hai mắt An Tại Hải lóe lên tia sáng nhỏ bé không thể nhìn thấy, khóe miệng lộ ra một vòng mỉm cười như có như không. Trong mắt Lâm Hải Long giống như ẩn chứa thâm ý, cẩn thận xem xét, đem ánh mắt rơi lên người Mạnh Hạo. "Là hắn sao..." Trong lòng Lâm Hải Long thì thào. Mà ngay cả Sơn Cửu cũng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, thần sắc vẫn như thường, người ngoài không nhìn ra chút manh mối biến hóa nào. "Tại hạ Phương Mộc, nghĩ cũng muốn thử luyện chế viên đan dược này một chút. Kính xin hai vị tiền bối cho phép." Mạnh Hạo đi ra từ trong đám đông, hướng về phía An Tại Hải và Lâm Hải Long ôm quyền cúi đầu. An Tại Hải không nói gì, còn Lâm Hải Long khẽ gật đầu, sau đó ném ra một khối Địa Hỏa tinh, trôi lơ lửng ở trước người Mạnh Hạo. "Ặc ơ, lại có một người tới. Tiểu tử, nhớ là nhất định phải luyện chế ra đan dược cứng rắn a. Ta nghiến răng nghiến lợi a, muốn phải cắn một cái đồ vật gì đó thật cứng rắn a." Tiểu Bàn Tử lé mắt nhìn Mạnh Hạo, hất hàm lên, bộ dáng rất là muốn ăn đòn, một bộ nhân sinh tịch mịch lớn tiếng nói. Mạnh Hạo không có lập tức luyện đan, mà nhìn qua Tiểu Bàn Tử, khóe miệng hơi mỉm cười. "Làm sao mà ngươi lại nhìn ta như vậy? Khụ khụ, mập gia ta tâm địa thiện lương. Mà thôi, mà thôi, lần này ta sẽ không dùng một phát cắn nát, ta dùng ba cái mới cắn nát, được chưa?" Tiểu Bàn Tử cũng không biết tại sao, nhìn cái tên Mạnh Hạo ở trước mắt này, lại cảm thấy đặc biệt thuận mắt, lúc này vỗ ngực nói ra. Mạnh Hạo thở dài, trên mặt biểu lộ ra vẻ áy náy, hướng về phía Tiểu Bàn Tử ôm quyền cúi đầu, không nói gì. Bởi vì trong lòng Mạnh Hạo, hắn cũng không muốn như thế, chỉ là cái cơ hội duy nhất này quá hiếm có, đành phải để cho Lý Phú Quý chịu ủy khuất rồi. "Ồ, ngươi làm sao? Ai ai, được rồi, được rồi, năm lần, ta năm lần mới cắn nát. Cái này cũng có thể đi à nha." Tiểu Bàn Tử liền vội mở miệng. Lời nói này truyền ra làm cho sắc mặt của Lâm Hải Long càng thêm âm trầm, còn Đan Sư ở bốn phía sắc mặt cũng đều trở nên bất thiện. Về phần Sở Ngọc Yên thì sau khi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Bàn Tử, lại trừng mắt nhìn Mạnh Hạo. "Tiểu Bàn Tử a, không phải là ca ca hố ngươi. Thật sự là không có cách nào..." Mạnh Hạo nghĩ thầm trong lòng, ngẩng đầu ho khan, rồi không hề nhìn Tiểu Bàn Tử nữa. Tay phải của hắn vung lên, Huyết Hạc Lô bay ra, trôi lơ lửng ở bên trên Địa Hỏa tinh. Trước mắt bao nhiêu người, vẻ mặt Mạnh Hạo nghiêm túc, khi lò đan đỏ thẫm, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra dược thảo, hoặc thôi hóa, hoặc là lấy lá. Lần luyện đan này, tiến hành được khoảng nửa canh giờ, Mạnh Hạo lấy ra một ít bột phấn màu xám tro. Những bột phấn này, người ngoài không nhìn ra là cái gì, dù sao đan đạo nhất lộ, cũng không phải chỉ dùng một ít loại dược thảo mới lạ, một số loại dược thảo có thể mài ra tro, hoặc là vật giống như Hôi Phi Diệp, cũng có thể làm thuốc. Nhưng trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, mình sở dĩ có thể nắm chắc có thể luyện chế ra đan dược để cho Tiểu Bàn Tử không cắn nổi, trên thực tế nguyên nhân chính là những bột phấn màu xám tro này. Những thứ này không phải vật thường, mà là... lớp da cứng rắn bị nổ tung trong lần Bì Đống lột da lần trước. Trong đó có không ít đã bị nổ thành bột phấn, lúc trước Mạnh Hạo đã thử nghiệm mấy lần, nên trong lòng biết rõ. Hơn nữa Bì Đống này lai lịch bí ẩn, gần như là bất tử. Vật mà nó lột da lưu lại, Mạnh Hạo kết luận rằng Tiểu Bàn Tử này không có khả năng cắn nát. Nhưng bột phấn này cũng không phải là điểm mấu chốt, đòn sát thủ chân chính vẫn là ở bên trong đan dược... "Tiểu Bàn Tử, xin lỗi..." Một lát sau, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải bỗng nhiên vung lên. Lập tức lò đan đỏ thẫm trước người hắn dần dần khôi phục như thường, một quả đan dược màu đen bay lên, bị Mạnh Hạo nắm ở trong tay. Đan dược này chỉ lớn bằng móng tay, nhìn thì bình thường, nhưng tuyệt đại đa số thành phần ở bên trong đó đều là bột phấn mà Bì Đống lột da. Giờ phút này, nó căn bản là cũng chưa từng bị hòa tan, mà là bị Mạnh Hạo dùng thảo dược ngưng tụ lại cùng một chỗ. Nói hắn đang luyện đan, không bằng nói là hắn đang dán lại. Đan dược này không có chút dược hương nào, đen thui. Sau khi Mạnh Hạo cầm nó trong tay, có chút áy náy nhìn qua Tiểu Bàn Tử, rồi lập tức ném tới. Tiểu Bàn Tử rất là phách lối một phát đã tóm được. "Ta thấy ngươi rất thuận mắt. Ngươi yên tâm, ta nói năm lần mới cắn nát, thì tuyệt đối bốn lần sẽ không vỡ." Tiểu Bàn Tử lộ ra đắc ý, lúc cầm viên đan dược ném vào trong miệng vẫn không quên hướng về phía mấy vị nữ đan sư mà hắn nhìn thấy lúc trước lộ ra bộ mặt hào khí. Đan dược vừa vào miệng, hàm răng Tiểu Bàn Tử mở ra, nhẹ nhàng cắn khẽ một cái. Một cái cắn này, hai mắt của y sững sờ, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, cười ha hả. "Thấy chưa, ta không có một lần cắn nát." Lời nói này mơ hồ không rõ, nhưng người bốn phía vẫn có thể hiểu được hàm nghĩa. Những Đan Sư của Đan Đông nhất mạch sắc mặt đều khó coi, càng cảm thấy cái mặt của Lý Phú Quý này đáng ghét. Trong lúc nói, Tiểu Bàn Tử lại âm thầm dùng sức khẽ cắn, lập tức trái tim run lên, nhưng vẫn giữ cho sắc mặt không thay đổi, một lần nữa lại cười lên ha hả vài tiếng, mơ hồ nói ra Lý Phú Quý hắn là người giữ lời, nói năm lần cắn nát thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Nhưng trong lòng y lại có chút lo lắng rồi. Lần thứ nhất còn dễ nói, y chỉ dùng có ba thành lực lượng, nhưng lần thứ hai đã dùng tám phần, vậy mà cái viên đan dược này lại không hề động một chút nào, thậm chí mơ hồ còn có một cỗ lực đàn hồi truyền ra, khiến cho hàm răng của Tiểu Bàn Tử có chút đau nhức. "Tên Tiểu Bàn Tử này, từ lúc nào học được cái thói sĩ diện bảo thủ như vậy." Mạnh Hạo mang theo vẻ đồng tình cùng với áy náy, nhìn Tiểu Bàn Tử đang biểu diễn, âm thầm nói nhỏ.