"Vật này chỉ dùng được một lần, lúc trước các ngươi cũng từng sử dụng rồi..." Gương mặt kia nói xong liền mở miệng hà một luồng hơi ra ngoài, ngay lúc đó thì đám người phía sau bất chợt truyền tới một loạt âm thanh nhốn nháo. Mạnh Hạo lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy pho tượng quỷ dị được mang vào cùng bọn họ lúc này dần bị rã ra. Từ pho tượng tràn ra ba đám khói đen, trong đám khói đó mơ hồ nhìn thấy ba bóng người đầy tử khí lượn lờ xung quanh. Cũng chính là ba lão giả ở đài cao, phía dưới lòng đất cùa Thanh La tông.
Đám sương mù nhanh chóng cuốn lấy tam lão xuyên thẳng qua hư vô mà xuất hiện ngay tại gương mặt trên cánh cửa kia. Rồi dung nhập vào trong gương mặt khiến nó vặn vẹo liên hồi, rồi cái miệng của nó như đã bị khống chế mà dần dần mở to ra.
"Các ngươi nhanh chóng đi vào đi, có điều ba chúng ta chỉ có thể gắng gượng trong nửa nén hương mà thôi." Âm thanh tang thương mà âm trầm như từ trong địa phủ vọng ra nhanh chóng vang vọng khiến cho tâm thần tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Tuy nhiên, Tử La lão tổ chưa kịp an bài gì thì bên trong khuôn miệng kia bỗng xuất hiện một cái bóng đen mờ như đang thiêu đốt tu vi toàn thân, thừa cơ hội khuôn mặt này mở miệng mà nhanh chóng nhảy ra bên ngoài. Khi bóng mờ đó xuất hiện trước mặt mọi người thì hiện rõ hình dáng là người đàn ông trung niên chỉ còn nửa thân người. Chỉ là người đó đang thiêu đốt xích đan trong cơ thể, tóc tai bù xù, mặt mũi điên dại, vừa lao ra vừa kêu lên thảm thiết thê lương.
"Chết hết rồi, Bách Gia đài không xong rồi, đều chết hết rồi...ha ha, đều chết hết rồi..."
"Là Trịnh trưởng lão."
"Là lão! Ta nhớ lần trước lão dẫn đầu mấy đám người rời đi, thế nào mà thành bộ dạng như vậy chứ..."
Đám đệ tử Thanh La tông vừa liếc mắt là có thể nhận ra thân phận của của người đàn ông trung niên kia, lập tức từng đợt âm thanh xì xào nổi lên. Hai mắt Tạ Kiệt co rút lại, sắc mặt gã biến đổi, mà hai con ngươi của Hàn Bối cũng nheo lại, thấp thoáng có một tia sáng kì lạ lóe qua rồi cũng rất nhanh chóng mà biến mất. Ngay cả những thiên kiêu của Thanh La tông trên tử sắc la bàn của đều đồng loạt biến sắc.
Những lời nói từ miệng kẻ điên điên khùng khùng như vừa gặp phải chuyện nào đó vô cùng khủng khiếp rồi lao ra ngoài, lập tức lan truyền nhanh chóng ra toàn bộ tu sĩ đang ở trong khe núi này. Khiến cho tâm thần của mọi người đều chấn động mạnh mẽ.
Mà làm người ta phải kinh ngạc chính là tình trạng của người này. Nói thế nào thì người này cũng là lão quái Kết đan, trong cơ thể mới tồn tại xích đan a, một lão quái Kết đan có thể thê thảm đến thế này, thậm chí còn hóa điên dại thì không ai có thể tưởng tượng nổi lão ta phải đối mặt với chuyện khủng khiếp gì nữa.
Ba chữ đều chết hết trong câu nói của lão như trở thành một cái búa tạ vô hình nên thẳng vào tâm thần của tất cả mọi người, cả một lúc lâu sau cũng không hề tiêu tan đi một chút nào.
Đám đệ tử Thanh La tông dù sao cũng là người trong tông môn, đối với nơi này cũng có một chút thông tin và hiểu biết sơ sơ thì còn đỡ, nhưng đối với Mạnh Hạo cùng với bốn phía tán tu Trúc cơ xung quanh theo một đường cửa đá đi thì sắc mặt một đám gần hai trăm người lúc này đều hoàn toàn hoảng hốt.
Trong chớp mắt, một bóng ma vô hình từ trong lời nói của lão quái Kết đan điên khùng kia nhanh chóng bao phủ cả cái không gian này.
Trong lúc người đàn ông trung niên kêu gào những lời như vậy, thì cả người lão cũng từ trong cửa kim loại bay ra. Lúc này hai mắt Tử La lão tổ đầy tàn nhẫn, cả người lão bước ra một bước đã vọt thẳng đến vị Trịnh trưởng lão này. Tay phải lão nâng lên, khí tức khiến cho thiên địa thất sắc tràn ra, mà thân hình vì kia dường như bị khống chế mà bay thẳng về phía lão, sau đó lão vỗ bàn tay phải đó xuống đỉnh đầu của vị Trịnh trưởng lão này.
Một cái vỗ này vang lên tiếng ầm kinh thiên động địa, toàn thân vị Trịnh trưởng lão điên khùng kia bỗng nhiên run bần bật, ánh mắt lộ ra vẻ tỉnh táo trở lại, mà viên xích đan đang bị thiêu đốt trong cơ thể cũng có dấu hiệu được dập tắt đi.
Lão không đợi vị Trịnh trưởng lão sau khi đầu óc đã tỉnh táo lại nói gì mà hừ lạnh một tiếng, vung tay áo biến thành một cơn gió cuốn vị này bay thẳng ra phía sau.
"Nói không biết lựa lời, niệm tình ngươi là trưởng lão, cứu mạng ngươi, trở về nhận trừng phạt bế quan trăm năm!" Tử La lão tổ ra tay nhanh gọn vô cùng, một chưởng mang uy áp cả thiên địa kia khiến cho đám tán tu Trúc cơ đang có những suy nghĩ khác trong lòng kinh sợ không thôi.
"Chư vị tán tu bên ngoài, các ngươi đã nhận lấy đan dược của bổn tông, cũng đã điểm chỉ kí kết ước định, thì ta hi vọng các vị tuân theo sự an bài của bổn tông. Nơi đây đúng là thượng cổ phúc địa, nhưng không gian bên trong lại tương đối bất ổn, nên không thích hợp cho những người có tu vi cao thâm bước vào.
Các ngươi chỉ cần đi vào tìm một số vật đã được chỉ định trong đó rồi mang ra ngoài này có thể trao đổi lấy La Địa đan với số lượng tương ứng. Ngọc giản này mong là các ngươi cất giữ kĩ lưỡng." Ngay lúc Tử La lão tổ lạnh nhạt nói, uy áp truyền khắp tám phương, sau đó lão vung tay áo hất ra gần hai trăm miếng ngọc giản bay lượn rồi xuất hiện ngay trước mặt mỗi một vị tán tu Trúc cơ.
"Bước chân vào nơi này đúng là có nguy hiểm, nhưng dĩ nhiên không phải chỉ có một con đường chết. Bổn tông cũng không thiếu đệ tự bước vào đây nên các ngươi có thể yên tâm đi." Trong lúc Tử La lão tổ đang giải thích chút chuyện thì mỹ phụ bên cạnh lão chỉ lạnh nhạt nhìn mọi người. Thật ra nàng cùng với Tử La lão tổ cũng không cần phải nói thêm lời lẽ uy hiếp nào cả, tu vi của hai người họ, chỉ cần đứng đây cũng đủ khiến cho bọn người kia dù muốn hay không cũng phải đi làm những việc này.
Mạnh Hạo trầm mặc một lúc rồi quả quyết đem Như Ý ấn thu vào trong túi trữ vật. Gần hai trăm tán tu xung quanh hắn lúc trước lao nhao bàn luận, lúc này đều trầm mặc chìm trong suy nghĩ riêng mà chỉ bản thân họ mới có thể biết được.
Nhưng đối với một tán tu đơn độc, có thể đạt tới tu vi Trúc cơ mà không có tông môn trợ lực phía sau, thì trừ một số ít kẻ có thể ngu ngốc, trì độn chiếm tỷ lệ không đáng kể, còn lại đa số đều là những người có tâm cơ cả. Quyết định tới nơi này, ngoài việc mỗi người có một dự định riêng thì đa số cũng hiểu rõ nguy hiểm mà bản thân phải đối mặt.
Lúc này, đã có bảy tám bóng người nhoáng một cái bay thẳng tới cánh cửa đen tuyền kia, sau đó tiến vào trong cái miệng đang mở rộng trên khuôn mặt kia rồi nhanh chóng biến mất.
Có người dẫn đầu thì những người phía sau cũng không nhiều lời nữa mà nhanh chóng tiến lên mà bay thẳng vào gương mặt trên cánh cửa.
Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, lúc này hắn đã sớm nhìn ra được Tử La lão tổ cũng với mỹ phụ kia, còn có đám lão quái Kết đan đang ở phía sau bọn họ đều đang lạnh lùng đưa mắt nhìn cả đám.
"Rõ ràng là bên Hứa sư tỷ lúc này đang gặp chuyện phiền toái, nếu ta đã đến đây thì không thể xem như không thấy được." hai mắt Mạnh Hạo cũng lộ ra một tia quyết đoán, tay sờ vào túi Càn khôn, còn cả người bay lên, cùng với một đám hơn mươi tu sĩ hóa thành cầu vồng bay về phía tới cánh cửa. Ngay khi đến gần lối vào, hắn bèn quay đầu nhìn về phía sau mình.
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt luôn lộ vẻ mỉm cười nhưng đầy dối trá của Tạ Kiệt, lướt qua vẻ mặt thanh tú của Hàn Bối, lướt về phía đám thiên kiêu đệ tử của Thanh La tông, rồi cuối cùng lưới về gương mặt hơi tái của Hứa Thanh đang ở phía xa xa.
Ánh mắt Mạnh Hạo vừa lướt qua Hứa Thanh, thì bất chợt thân thể Hứa Thanh bỗng nhiên run rẩy, nàng giật mình, trên mặt lộ vẻ không thể tin được. Lúc này đây, nàng...cũng nhìn thấy Mạnh Hạo.
Mấy năm không gặp, Mạnh Hạo cũng có nhiều thay đổi to lớn, nhưng trong chớp mắt này, nàng vẫn nhận ra người đã bị mình dắt vào Kháo Sơn Tông, sau đó trở thành sư đệ của mình, bóng dáng dưới ánh trăng đã tặng nàng viên Dưỡng nhan đan.
Tình cảnh xưa cũ lần lượt hiện về trong đầu Hứa Thanh, từng cảnh tượng trong trí nhớ của nàng, lúc đó nàng còn đầy ngỡ ngàng chưa biết gì, tất cả như hóa thành một nỗi rung động khó mà tưởng tượng được tràn dâng trong lòng nàng. Khiến nàng có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ vậy.
Giữa hàng ngàn người, ánh mắt của hai người như chạm vào nhau. Thời khắc này, có thể nói, khoảng cách giữa hai người không còn là thiên sơn vạn thủy nữa, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cảm giác được đó là gần , rất gần nhau trong gang tấc nhưng lại là biển trời cách mặt.
Mạnh Hạo bất chợt lộ ra một nụ cười tươi, trong nụ cười ấy còn mang theo ôn hòa vô cùng. Hắn tới Thanh La tông cũng vì muốn được gặp người con gái trước mắt này một lần nữa, muốn nhìn lại cố nhân năm xưa thêm một lần. Lúc này, hắn nhìn thấy nàng rồi, hơn nữa nàng cũng nhìn thấy hắn nữa.
Hắn quay người, bước về phía gương mặt trên cánh cửa đen rồi biến mất dạng trong khuôn miệng đang mở rộng đó trong chớp mắt. Hứa Thanh bỗng nhiên hụt hẫng, theo bản năng bước bên phía trước một bước.
Chỉ là, Mạnh Hạo không còn đó, nàng cũng không cách nào có thể miêu tả được tâm tình nàng lúc này nữa. Dạo gần đây, bên ngoài nàng chỉ biểu hiện ra một vẻ lạnh như băng, còn nội tâm thì nàng đem cất giấu thật sâu, không ai có thể biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, cũng không ai có thể đụng chạm tới được.
Nhưng hôm nay, bản thân nàng cũng không hiểu được vì sao trong lòng nàng vô cùng sung sướng, mà khi Mạnh Hạo biến mất, dường như nàng cảm thấy trong lòng nàng hụt hẫng như mất mát một thứ gì đó. Cảm xúc trong lòng nàng vốn dĩ cũng không thường xuất hiện, nếu có thì nàng cũng sẽ nhanh chóng đè nén lại. Nhưng lần này, nàng lại không có cách gì có thể đè chặt những cảm xúc này được nữa.
"Tiện nhân nhà ngươi, ta đang nói với ngươi, ngươi làm như không nghe thấy thì cũng được đi, vậy mà còn dám tránh né sao, hừ!" Nữ tử xinh đẹp kia đang đứng bên cạnh Hứa Thanh cười lạnh, ác độc nói.
"Lần trước ngươi bị thương ở bên trong kia, nếu như không có Triệu sư huynh nhờ Hàn sư muội ra tay cứu thì ngươi đã táng mạng ở trong đó rồi. Ngươi chẳng những không mang ơn mà còn cho bản thân mình tốt đẹp lắm sao. Dù gì cũng chỉ là một cái huyết hoàn mà thôi, ngươi lại coi trong như vậy thì thật ngu muội đến cực điểm!" Nữ tử xinh đẹp kia cười âm độc, Nàng ta càng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng như băng của Hứa Thanh thì càng cảm thấy ganh tỵ trong lòng, thậm chí nàng ta còn mong muốn có một ngày có thể chính mắt thấy đáng vẻ đối phương trở thành như mình bây giờ.
"Ngày đó ở trong động thiên phúc đia, vị Triệu sư huynh trong miệng ngươi vì có ý đồ bất chính với ta mà khiến ta suýt chút nữa thiệt mạng. Mà Hàn sư muội cứu ta ra cũng không phải do Triệu sư huynh nhờ cậy nàng tới, mà nàng đã lấy túi trữ vật của ta nên mới tính toán mang ta ra ngoài." Hứa Thanh xoay người nhìn nữ tử không có chút ý tốt luôn bên cạnh mình trong mấy năm nay, nghiêm túc trả lời từng chữ từng chữ một.
Nàng trước giờ luôn mang một bộ dạng lạnh như băng, lúc này thần sắc nàng nghiêm túc nói dường như lại bộc lộ ra tính cách trước giờ nàng luôn che dấu đi. Mà nữ tử kia cũng không ngờ Hứa Thanh ngày thường vẫn lạnh như băng để mặc cho mình tùy ý giễu cợt lại dám nói những lời như vậy liền sững người, sau đó nàng ta cười lạnh.
"Vậy mà lại dám cãi lại, tiện nhân nhà ngươi, lần này bước vào phúc địa, Triệu sư huynh đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện hết rồi, ngươi không trốn thoát được đâu. Mà ta thì sẽ ở bên cạnh chính mắt xem huyết hoàn của ngươi bị lấy đi, mà cũng không khéo có một ngày ngươi sẽ cảm tạ ta vì ngày hôm nay đấy!" Nữ tử này mỉa mai, khinh miệt nhìn Hứa Thanh. Nàng ta đang định nói tiếp thì cũng là lúc mà tất cả đệ tử Thanh La tông đều bay ra tiến thẳng về phía cánh cửa đen kia.
Cả người Hứa Thanh nhoáng lên đạp lên đám sương đầy màu sắc dưới chân bay thẳng đi. Nữ tử kia cũng cười lạnh sau đó bay theo sau, nhưng sau đó dường như nàng ta đã nhìn thấy có một người thanh niên đang ở phía trước quay đầu nhìn lại, bèn nở ra một nụ cười quyến rũ. Người thanh niên áo tím kia tu vi cũng đã đến Trúc cơ sơ kì, vẻ ngoài anh tuấn, lúc nãy khẽ gật đầu lại với nàng ta, rồi đưa ánh mắt đầy tà hỏa lướt qua Hứa Thanh.
Kẻ đó, chính là vị Triệu sư huynh thường hay xuất hiện trong miệng nữ tử xinh đẹp kia.