Chương 127: Đây là lời hứa của ta đối với ngươi!

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:06:39

Trong chớp mắt khi một vài thân ảnh hung tàn vừa mới xuất hiện, chó ngao bên cạnh Mạnh Hạo lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ. Thân hình nó chợt lao ra, hóa thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy quanh Mạnh Hạo một vòng. Máu tươi văng ra khắp nơi, những thân ảnh tới gần Mạnh Hạo đều bị đánh bay về phía sau. Nhưng bọn chúng tử vong cũng không khiến cho những ở phía sau hoảng sợ. Ngược lại lại giống như bị kích phát hung tính, tiếp tục nhào tới. Chó ngao lộ ra vẻ hung ác ngập trời, thủ hộ bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, không ngừng lao ra ngăn cản những kẻ tiến đến ở bốn phía. Dường như có nó ở nơi này, thì bất luận kẻ nào cũng không có khả năng làm tổn thương Mạnh Hạo. Thân hình Mạnh Hạo run rẩy, gắt gao mở to hai mắt. Hắn thấy được chó ngao đang liều chết xung phong, mơ hồ nhìn thấy biển người vô biên vô tận bốn phía. Nhưng hắn lại không thể làm được bất cứ điều gì. Thời gian dần dần trôi qua, trên núi không ngừng có máu tươi chảy xuống. Chó ngao cũng đã điên cuồng. Phạm vi mười trượng bốn phía Mạnh Hạo đã trở thành một cấm khu, vô số thân ảnh tử vong, khiến cho ngọn núi này dường như đã trở thành Huyết sơn. Một ngày, hai ngày... Chó ngao không hề nghỉ ngơi một chút nào. Ở dưới ngọn núi, dường như thân ảnh không có cuối cùng, vẫn không ngừng vọt tới. Thậm chí vào ngày hôm sau còn xuất hiện thân ảnh mặc áo giáp, tu vi có thể so sánh với tu sĩ Kết Đan. Huyết chiến vẫn không ngừng diễn ra. Âm thanh gầm rú của chó ngao, còn có những âm thanh thảm thiết liên tục xuất hiện ở trong trận thứ năm. Cho đến đêm khuya ngày hôm sau, dùng cái giá lớn là bản thân bị thương, chó ngao đã cường hoành đánh chết ba thân ảnh Kết Đan kia. Lúc này mới khiến nơi đây an tĩnh lại. Những thân ảnh kia đều thi nhau lui ra, khiến cho nơi đây thoáng một cái đã trở nên yên tĩnh. Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn chó ngao. Chân nó có một cái đã gẫy, toàn thân mỏi mệt. Hai ngày qua, nó không chút nào nghỉ ngơi, cũng không nuốt vào chút đan dược nào, toàn lực tử chiến, ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn làm tổn thương Mạnh Hạo. Thậm chí trong hai ngày qua, dưới sự điên cuồng của nó, không có bất kỳ dã nhân nào có thể bước vào mười trượng bốn phía xung quanh Mạnh Hạo. Nhưng hôm nay, nó đã mỏi mệt không chịu nổi, ghé sát vào người Mạnh Hạo, thở hổn hển, liếm liếm bàn tay của Mạnh Hạo. Tựa như muốn để Mạnh Hạo giơ tay lên, xoa một chút lên đầu nó. Bốn phía rất yên tĩnh. Trên đỉnh núi chỉ có một người một chó. Một cái bất động, còn một cái nắm sấp, như thủ hộ đến vĩnh hằng. Mạnh Hạo nhìn chó ngao, đáy lòng nổi lên một cỗ tình cảm ôn hòa chưa từng có. Đây chỉ là một con chó, một cái Huyết Thần không có quá nhiều linh trí. Nhưng nó... Lại đối với chính mình bất ly bất khí*. Cho dù ở vào hoàn cảnh như hôm nay, nó vẫn không rời đi, mà ở lại đây thủ hộ cho chính mình. Bất ly bất khí: không rời không oán trách. Dù nó có bị thương, dù nó đã mỏi mệt, cho dù nó sẽ vẫn tiếp tục tử chiến, mãi cho đến lúc chết. Nhưng nó, vẫn thủ hộ bên cạnh Mạnh Hạo. Cho đến lúc sáng sớm, tiếng nổ vang dưới núi phá vỡ bình minh. Có bốn đạo khí tức có thể so với Kết Đan lao ra. Theo đó, một lượng lớn thân ảnh cũng gào rú lao về phía ngọn núi. Nó... Quay đầu lại như muốn nhìn thêm Mạnh Hạo một chút, thè cái lưỡi liếm bàn tay Mạnh Hạo một chút, rồi quay người gầm lên hung tàn, bỗng nhiên lao ra. Mạnh Hạo nằm ở nơi đó, không thể cử động. Hắn chỉ có thể nhìn chó ngao lao ra. Thậm chí đầu hắn cũng không cử động được, chỉ có thể nhìn thấy nửa cái thế giới này, không nhìn tới dưới núi. Nhưng những tiếng rít gào cùng với những tiếng kêu thảm thiết lại vang lên bên tai hắn suốt cả một ngày. Một ngày, Mạnh Hạo cũng không biết chiến đấu bên ngoài kịch liệt tới mức độ nào, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, bốn phía xung quanh mình, không hề có nửa thân ảnh nào bước vào trong phạm vi mười trượng. Cho đến đêm, bốn phía lại một lần nữa an tĩnh lại. Lúc này, khoảng một nén nhang, chó ngao mới chậm rãi về tới bên cạnh Mạnh Hạo, gục xuống. Lưng nó đã vỡ vụn, ngay cả đi cũng rất khó khăn, chân nó lại bị chém đứt mất một cái. Răng nanh sắc bén mới dài ra không lâu cũng vỡ vụn mất một chiếc. Khí tức của nó càn thêm suy yếu, lông rụng lả tả, máu tươi chảy ròng ròng. Nó gục xuống, thè lưỡi liếm láp Mạnh Hạo, phát ra những tiếng ư ử nhè nhẹ như đang gọi Mạnh Hạo, như đang muốn nói cái gì đó. Tựa như, nó giết chóc cả ngày cùng với mỏi mệt cũng chỉ vì giây phút này, có thể được ở bên cạnh Mạnh Hạo, có thể thể làm cho Mạnh Hạo đưa tay lên vuốt ve đầu của nó. Bởi vì trong đáy lòng nó, Mạnh Hạo là thân nhân của nó, cùng một chỗ chiến cùng nó, cùng nó lớn lên, cho nó ăn đan dược, ánh mắt lúc nhìn mình mang theo cổ vũ, mang theo ôn hòa. Tất cả những thứ này khiến cho ý thức đơn giản của nó sinh ra sự tín nhiệm đối với Mạnh Hạo, sinh ra ỷ lại, cũng sinh ra ý muốn thủ hộ. Ngày thứ tư, những tiếng gào rú vang lên quanh quẩn. Thân hình Mạnh Hạo run rẩy, hắn đã nghe được tiếng chó ngao gào thét thảm thiết. Hắn giãy giụa muốn đứng lên nhưng không được. Độc phát khiến toàn thân đau đớn kịch liệt, khiến mồ hôi chảy xuống ròng ròng. Hắn chỉ có thể nằm ở nơi đó, chỉ có thể nhìn được phù văn trên tấm bia đá. Đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm được vào lúc này. Ngày thứ tư, vẫn không có bất cứ thân ảnh nào có thể bước vào mười trượng bốn phía Mạnh Hạo. Khi đêm đến, sau khi bốn phía đã yên tĩnh, chó ngao dùng trọn vẹn nửa canh giờ mới có thể chậm rãi bò về tới bên cạnh Mạnh Hạo. Mạnh Hạo không nhìn thấy, ở phía sau lưng chó ngao, theo nó bò tới mà đã tạo thành một con đường máu. Hàm răng nó đã nát bấy, lưng cũng gãy sụp xuống. Khi tới bên người Mạnh Hạo, cái đầu to lớn đổ vẹo xuống, liếm liếm bàn tay Mạnh Hạo, phát ra tiếng kêu hư nhược, như vẫn đang kể lể giống ngày hôm qua. Ánh mắt Mạnh Hạo đã đỏ lên. Hắn không nhìn được toàn bộ thân hình của chó ngao, nhưng cũng cảm nhận được hơi thở của nó đang suy yếu. Hắn lúc này giống như đã trở thành phàm nhân, biết rõ nếu không có chó ngao bảo vệ ở bên cạnh, thì mình đã chết ngay từ ngày đầu tiên rồi. Nhưng cái giá đánh đổi việc mình không chết là chó ngao càng ngày càng suy yếu. Có lẽ đến một ngày nào đó, nó cũng không còn có thể bò lại bên người Mạnh Hạo... Mạnh Hạo gắt gao mở to hai mắt quan sát phù văn trên tấm bia đá. Hắn muốn hiểu, nhưng mặc cho hắn nhìn như thế nào, cũng đều không có chút cảm ngộ nào. Giống như... Phù văn chính là phù văn, mà hắn chính là hắn. Giữa cả hai không hề tồn tại bất cứ liên hệ nào. Cho đến ngày thứ năm... Ngày hôm nay, tiếng gào rú truyền vào trong tai Mạnh Hạo đã vượt qua tất cả những lần trước. Thậm chí đã có kẻ bước vào phạm vi mười trượng xung quanh Mạnh Hạo. Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã bị chó ngao giống như đang liều mạng xé nát. Máu tươi rơi lên người, hắn đã nghe được tiếng gào thét cực kỳ thê lương của chó ngao. Đêm hôm đó, nó phải dùng trọn vẹn hai canh giờ mới trở lại bên cạnh Mạnh Hạo. Nó không ghé sát được vào người, mà gục ngã ở bên cạnh. Nó đã không há nổi miệng, máu tươi không ngừng tràn ra, sinh cơ đã cực kỳ yếu ớt. Nhưng dường như có một cỗ cố chấp chống đỡ, khiến nó cho đến ngày hôm nay, cũng cố giãy giụa đi tới canh gác bốn phía, đi... Bảo vệ Mạnh Hạo. "Đi!" Mạnh Hạo chật vật mở miệng. Cơ thể hắn vẫn đang đau đớn kịch liệt, khiến hắn không thể nào nhúc nhích. Mà ngay cả nói chuyện, lúc này cũng rất miễn cưỡng mới có thể nói ra. "Rời khỏi... Nơi đây... Ngươi... Đi!" Mạnh Hạo không nhìn thấy chó ngao, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đen nhánh. Chó ngao ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, rồi lại nhìn thoáng qua cánh cổng ánh sáng giống như hiểu được những lời nói của Mạnh Hạo, sủa lên mấy tiếng. "Ta cho phép ngươi đi!" Mạnh Hạo thở hổn hển, giống như một câu nói kia đã dùng toàn bộ khí lực. Thân hình chó ngao run rẩy, ánh mắt lộ ra bi thương. Nó cố gắng đứng dậy, bò tới sát người Mạnh Hạo, liếm láp gương mặt của Mạnh Hạo. Nó... Không hề rời đi, mà không thèm để ý tới lời nói của Mạnh Hạo, bò tới cạnh hắn. Lòng Mạnh Hạo đau thắt lại, hai mắt hắn đã đầy tơ máu nhìn phù văn trên tấm bia đá kia. Giống như là đã nhìn ra gì đó, nhưng lại không nắm bắt được. Cho đến sáng sớm ngày thứ sáu, những tiếng gầm từ dưới núi vang lên chấn động. Chó ngao bên cạnh Mạnh Hạo giãy giụa đứng lên. Nó nhìn Mạnh Hạo thật sâu giống như nhìn một lần cuối cùng, rồi quay người lao ra. Nhưng trong chớp mắt khi nó vừa lao ra. Tay Mạnh Hạo run rẩy chậm rãi nâng lên. Trong đôi mắt hắn, Bỉ Ngạn Hoa chớp động rất yêu dị. Tay hắn dần dần nắm lại thành quyền. Thân hình hắn ở trong khoảnh khắc này... Đứng lên! Hắn vừa đứng dậy, lập tức ngửa mặt lên trời gầm nhẹ sau sáu ngày bị đè nén. Trong mắt hắn lộ ra sát khí ngập trời. Thân hình hắn trong chớp mắt nhanh chóng bay đi. Vừa mới bay ra, lập tức hắn nhìn thấy một đại dã nhân tay cầm cự bổng đang đem cây gậy giơ lên cao, hướng về chó ngao lúc này đã sắp không còn hình dáng ở phía dưới, hung hăng đập xuống. Vẻ mặt Mạnh Hạo tràn đầy lệ khí. Trong chớp mắt nâng tay phải lên. Lôi vụ ầm ầm lao ra, thẳng tới chỗ đại hán kia. Trong tiếng nổ vang, lôi vụ phía trước đại hán kia chợt nổ tung, nhấc lên lực trùng kích khiến đại hán kia dù là có tu vi tc cũng phải rút lui. Không ít dã nhân ở bốn phía cũng toàn bộ lùi lại. Mạnh Hạo bước một bước tới đứng ở trước người chó ngao. Hai mắt hắn đỏ thẫm, vung tay phải. Lập tức mấy trăm thanh phi kiếm cùng hai thanh mộc kiếm gào thét bay ra, vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo tạo thành một đạo kiếm vũ. Khi những phi kiếm này đang xoay tròn cực nhanh thì Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng, toàn bộ đều nổ tung. Vô số mảnh vỡ quét ngang bốn phía. Những tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Một mảng lớn dã nhân xung quanh Mạnh Hạo bị vô số mảnh vỡ quét ngang qua, truyền ra những tiếng kêu thảm thiết, chia năm xẻ bảy. Nhưng vào lúc này, ở dưới núi có tám đạo khí tức Kết Đan phóng lên. Bọn hắn cất bước thẳng tới đỉnh núi mà đi đến. Mạnh Hạo trầm mặc, không nhìn tám đạo thân ảnh kia, mà cúi xuống nhìn chó ngao đang hấp hối. Hắn ngồi xuống, tay phải sờ soạng thân thể đã bị tàn phá của chó ngao. Chó ngao đã rất yếu nhưng khi đôi mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, vẫn cố há to miệng định thè lưỡi liếm thêm bàn tay của Mạnh Hạo. Nhưng nó không làm được. Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn phù văn trên tấm bia đá. Xung quanh hắn, tám đạo thân ảnh đã đến gần, nhưng Mạnh Hạo vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn nhìn tấm bia đá kia, giờ này trong đầu hắnnghĩ tới sáu ngày qua chó ngao vì mình mà tử chiến, nghĩ tới con chó nhỏ vui sướng đi theo chân mình lúc ở trận thứ tư, nghĩ tới trận thứ hai, thân ảnh có bộ lông mềm như nhung rất đáng yêu, nhưng vẫn bám sát lấy mình cùng nhau xông trận. Nghĩ tới lúc vừa bước vào trong httt này, con chó nhỏ có vẻ ngoài bình thường xuất hiện trong tay mình, thân thể lạnh run nhưng vẫn liếm liếm lòng bàn tay của mình. Hắn than nhẹ một tiếng. "Ta nên sớm phải hiểu ra. Bởi vì phù văn này cùng với phong yêu đệ bát cấm, có chỗ tương tự." Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng, tay phải Mạnh Hạo nhẹ nhàng vẽ lên ở giữa không trung. Nhìn thì không có chút dấu vết nào của phù văn, nhưng theo cánh tay bay múa, trong lòng hắn dần dần xuất hiện một cái phù văn có hình dáng giống như đúc cái ở trên bia đá. Nháy mắt khi phù văn này vừa thành hình. tay Mạnh Hạo lập tức đặt lên trên thân hình của chó ngao. Ngay lập tức có một đạo ánh sáng màu máu bỗng nhiên xuất hiện trên thân hình của chó ngao. Đạo huyết quang mang theo lạnh giá thấu xương, vừa xuất hiện đã tạo thành một vòng tròn nhanh chóng lan rộng ra bốn phía. Nó lan ra, khiến thân hình tám dã nhân có thể so với Kết Đan đang ở giữa không trung lập tức bị đóng băng. Không chỉ có thế, toàn bộ ngọn núi, tất cả dã nhân, cả mảnh thế giới này, trong chớp mắt đã trở thành một thế giới đỏ ngòm, tràn ngập lạnh lẽo. Nơi này... Đã hoàn toàn bị đóng băng! Toàn bộ thế giới đã bất động. Chỉ có Mạnh Hạo ngồi xổm ở nơi đó, nhìn chó ngao. Trận thứ năm này, hiểu ra phù văn trên bia đá cũng chỉ là một phần, quan trọng nhất là phù văn này cần Huyết Thần dẫn động. Mà điều kiện là... Người xông vào truyền thừa cùng với Huyết Thần của hắn, phải có sự thân mật đạt tới một mức độ nhất định. Hồi lâu, Mạnh Hạo đứng dậy ôm chó ngao đi về phía đỉnh núi. Nơi đó lúc này đã xuất hiện cửa ra trận thứ năm. Xung quanh hắn là thế giới đã bị huyết phong. Mạnh Hạo không biết người khác làm thế nào để vượt qua trận này. Nhưng hắn hiểu, mục đích của trận này là tăng thêm mối quan hệ giữa người thừa kế và Huyết Thần. Hắn không biết những người khác cùng với Huyết Thần trong lúc đó như thế nào. Hắn giờ phút này hắn đã hiểu ra, từ lúc chó ngao liên tục trong mấy ngày trở về, dù mỏi mệt đến cực điểm, vẫn thè lưỡi liếm bàn tay mình, thì bắt đầu từ giây phút đó, con chó này... Đã trở thành một phần trong sinh mệnh hắn. "Nơi đây đối với ta mà nói, truyền thừa cũng không quan trọng. Ta không quan tâm cái gì truyền thừa. Ta chỉ muốn mang ngươi ra ngoài. Đây là Mạnh Hạo ta, đối với ngươi hứa hẹn!"