Chương 311: Đây mới là tu sĩ

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:07:05

Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, nháy mắt khi thấy sương mù ở bốn phía cuộn trào lên, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi ngụm máu tươi này bị phun ra ở trước mặt hắn thì lập tức trở thành huyết vụ, trong giây lát đã quẩn quanh ở dưới chân Mạnh Hạo. Khiến cho tốc độ của hắn nháy mắt đã bạo tăng mấy lần, gần như là thuấn di mà đi, trực tiếp xuất hiện ở ngoài năm dặm, ở đúng chỗ cỗ thi thể tiên nhân đang không ngừng thu nhỏ lại. Nháy mắt khi vừa xuất hiện trên cỗ thi thể, Mạnh Hạo liền phun ra một ngụm lớn máu tươi. Mái tóc màu đen lúc này đã có một ít trở thành màu trắng. Thuật pháp hắn dùng lúc trước là một trong số ít những cấm pháp hỗn tạp ở trong Huyết Tiên truyền thừa. Thuật này tu sĩ Kết Đan có thể thi triển, có thể ở trong chớp mắt đổi lấy tốc độ vượt xa tốc độ cực hạn của bản thân. Tuy không phải là thuấn di, nhưng ở trong cự ly ngắn thì cũng không kém thuấn di bao nhiêu. Mà thuấn di vốn là thần thông mà tu sĩ Nguyên Anh mới có thể có. Tu sĩ Kết Đan thi triển cấm thuật này, cả đời cũng không thể sử dụng quá ba lượt. Gần như nháy mắt khi thân hình của Mạnh Hạo biến mất, thì ở chỗ hắn vừa đứng lúc trước, hư không lập tức sụp xuống. Loại sụp đổ này giống như là một mảnh hư vô bị nát bấy, nếu như Mạnh Hạo không quyết đoán triển khai cấm thuật, thì dựa vào bản lãnh của hắn, dù có nhanh hơm nữa cũng không thể nào tránh thoát được. Hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mà nơi đây lại có cấm chế ngăn cản tất cả các loại truyền tổng. Nhưng cấm thuật của Mạnh Hạo lại không phải là thuấn di, mà là bạo phát ra tốc độ cực hạn. Giờ phút này Mạnh Hạo phun ra mát tươi, đại biểu cho lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị tổn thương. Thậm chí vào thời khắc này, hai chân của hắn còn phát ra tiếng ken két. Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm chần chừ. Đồng tử trong mắt nháy mắt đã tràn ngập ánh sáng tím, dùng thọ nguyên để đổi lấy thương thế khôi phục. Có thể nói, khi bước vào Kết Đan, thì thọ nguyên của Mạnh Hạo cũng theo đó mà gia tăng. Theo lẽ thường thì hắn có thể sống đến trên dưới bốn trăm tuổi, nhưng hôm nay đã mất đi một ít. Đây là một cái giá lớn, khiến cho lúc này thoạt nhìn Mạnh Hạo vẫn là thanh niên, nhưng sắc mặt tái nhợt thì dù là Tử Đồng thuật cũng không cách nào khôi phục. "Cuối cùng cũng đến rồi." Bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh của hai nhà Quý, Lý, dùng tu vi đã bị áp chế xuống còn Kết Đan đại viên mãn, đang gào thét hướng về chỗ Mạnh Hạo. Vừa rồi Mạnh Hạo tránh đi được, đã khiến cho những lão giả này đều chớp động hai mắt. Dùng tu vi của Mạnh Hạo mà có thể tránh thoát khỏi cục diện hẳn phải chết vừa rồi, dù là bọn hắn cũng đều có chút kinh ngạc. Về phần bọn người Hàn Bối, Sở Ngọc Yên, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cũng đều chấn động tâm thần. Mà Hứa Thanh thì gắt gao nắm chặt hai tay, cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt dõi theo Mạnh Hạo. Nàng muốn ra tay, nhưng ánh mắt của Mạnh Hạo trong lúc thở dốc nhìn thì như tùy ý nhưng lại mang theo nghiêm khắc ngăn lại. "Đừng làm cho một phen tâm huyết của ta không công uổng phí." Đây là lời mà Mạnh Hạo muốn nói với Hứa Thanh, Hứa Thanh có thể nhìn ra được ở trong ánh mắt này. Thân hình của nàng run rẩy, ánh mắt của nàng đã mang theo nước mắt. "Ngược lại là có chút xem thường ngươi, tên tiểu bối này. Khó trách có thể giết đạo tử của Lý gia ta. Tuy nhiên hôm nay ngươi trốn không thoát. Giết người thì phải đền mạng!" Một vị lão giả của Lý gia vừa đi về phía trước vừa nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, lạnh giọng mở miệng. "Nói nhảm nhiều quá!" Tay phải Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, mặt nạ huyêt sắc xuất hiện, lập tức được hắn mang lên trên mặt. Trong nháy mắt khi mặt nạ huyêt sắc dung hợp cùng với gương mặt của hắn, khí tức huyết sát lập tức tản ra, khiến cho những người nhìn thấy đều rung động tâm thần. Bọn Trần Phàm còn đỡ một ít, tuy nói cũng rung động, tuy nói cũng bị khí tức huyết sát này bao phủ, nhưng cũng chỉ làm cho sắc mặt tái nhợt đi, lùi lại phía sau một ít. Nhưng những lão giả của Quý, Lý hai nhà, ở trong chớp mắt này, sắc mặt lại nhất tề biến đổi. Giờ phút này, Mạnh Hạo một thân áo bào xanh đã bị nhuốm thành huyết sắc, như đang mặc huyết bào. Ngoại trừ hai mắt mắt ra, thì ngũ quan còn lại đều nắm trong mặt nạ huyêt sắc, hợp cùng với tròng mắt đỏ thẫm tạo thành một bộ hình ảnh mà mỗi tu sĩ Nguyên Anh ở đây đều đã từng thấy ở trong điển tịch của gia tộc mình. Huyết Tiên năm đó của Thái Ách nhất tộc! Bộ dáng giống như đúc! Sát cơ mãnh liệt, sát khí ngập trời. Đây hết thảy hết thảy, tạo thành một lượng lớn đan khí màu đỏ đang phun trào nồng đậm ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo. Đan khí cuộn trào, lúc nó lan rộng ra bốn phía, thì thi thể tiên nhân ở dưới chân Mạnh Hạo đã thu nhỏ lại chỉ còn có hơn mười trượng. "Không biết lượng sức!" Trong chốc lát hơn mười tu sĩ của hai nhà Quý, Lý đã nhanh chóng tiến đến. Có một người tốc độ rất nhanh, chính là một trong bát lão của Quý gia. Sát cơ trong mắt lão lóe lên mãnh liệt, lão đã quyết tâm muốn tự tay diệt sát Mạnh Hạo, dùng cái này để bảo vệ tính mạng của bản thân. Giờ phút này lão không hề bởi vì Mạnh Hạo là tiểu bối mà có chút lo lắng về thanh danh ỷ lớn hiếp nhỏ khó nghe, lập tức vượt trước tất cả mọi người, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. "Chết cho lão phu!" Lão giả của Quý gia này truyền ra âm thanh âm lãnh. Lúc nói ra thì tay phải đã lập tức nâng lên. Tốc độ của lão cực nhanh, nếu đổi lại là lúc bình thường, thì Mạnh Hạo sẽ không nhìn thấy được bóng dáng, nhưng hôm nay, tuy nói vẫn mơ hồ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy dấu vết. Càng lúc càng gần! "Vô Diện!" Con mắt Mạnh Hạo đỏ lên. Hắn vung tay phải lên, giờ phút này mái tóc dài đã có một phần trở thành màu trắng, nhưng ở trong huyết quang kia thì màu trắng này thoạt nhìn lại giống như là màu đỏ! Đan khí ở phía sau hắn lại càng cuộn trào mãnh liệt, trực tiếp tạo thành một gương mặt cực lớn, mắt trái yêu dị, mà Mạnh Hạo thì đứng ở bên trong mắt phải, cùng gương mặt khổng lồ này trực tiếp bay lên, trực tiếp đánh tới lão giả của Quý gia này. Lấy cái chết để chiến, đưa thân vào chỗ chết, chỉ vì tranh thủ một đường sinh cơ. Âm thanh nổ vang tích tắc vang lên kinh thiên động địa, chấn động bát phương, truyền khắp trong phạm vi có khói đen, mà ngay cả thung lũng ở bên ngoài vào giờ phút này cũng đều nghe được rõ ràng. Thanh La Tông Tử La lão tổ, hai mắt lóe lên. Lão tổ Trảm Linh của Thanh La Tông ở phía sau lão cũng chớp động hai mắt. Hai người này lập tức bay lên, muốn bước vào bên trong khói đen. Nhưng đột nhiên, thân hình vị lão tổ Trảm Linh của Tử Vận Tông kia lập tức biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt hai người Thanh La Tông. "Còn tiến thêm một bước thì đừng trách lão phu giết người!" Lão tổ Trảm Linh của Tử Vận Tông âm trầm mở miệng, ánh mắt lộ ra vẻ muốn giết người mãnh liệt cùng với phẫn nộ. Giờ phút này, ở bên trong khói đen, theo tiếng nổ vang truyền ra, gương mặt khổng lồ ở bên ngoài thân hình Mạnh Hạo đã trực tiếp nát bấy sụp đổ. Hắn phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân lập tức vỡ vụn hơn phân nửa, càng có vô số miệng vết thương bị xé mở. Máu tươi tràn ra, khiến cho quần áo của hắn đã không còn là bị huyết quanh rọi thành màu đỏ nữa, mà đã bị máu tươi của chính mình trực tiếp nhuộm thành sắc đỏ, chính thức đã trở thành huyết bào! Thân hình của hắn bị cuốn ngược trở lại, trực tiếp rơi trên thi thể của tiên nhân. Mạnh Hạo cắn răng run rẩy đứng vững, giờ phút này, cũng giống như là năm đó ở trong Kháo Sơn Tông, lúc đối mặt với Vương Đằng Phi. Sự chấp nhất của hắn, sự mạnh mẽ của hắn, và cái tâm cường giả của hăn, ở trong khoảnh khắc này, cho dù thân thể có sụp đổ, nhưng tâm này thì vĩnh viễn bất diệt! Hồng mang trong mắt hắn đã ảm đạm. Máu tươi theo mặt nạ nhỏ xuống. Cỗ thi thể tiên nhân dưới chân của hắn đã thu nhỏ lại chỉ còn chừng năm trượng. Về phần lão giả của Quý gia kia, thì toàn thân chấn động, sắc mặt biến hóa thoáng một phát. Lão không bị thương, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã xuất hiện ngưng trọng. Một kích vừa rồi, mặc dù chỉ là lực lượng của Kết Đan đại viên mãn, nhưng lão là tu sĩ Nguyên Anh, một kích kia đủ để diệt sát bất cứ một tu sĩ Kết Đan đại viên mãn nào. Nhưng Mạnh Hạo... Lại không chết! Lập tức, sát cơ trong mắt lão lại nổi lên mãnh liệt, đồng thời cũng có cả tham lam. Lão biết rõ tu vi của Mạnh Hạo chỉ là Kết Đan sơ kỳ. Nhưng một Kết Đan sơ kỳ lại có thể làm được khí thế như thế, tất cả... Đều là do cái mặt nạ huyêt sắc kia. Không chỉ có lão là hiểu ra việc này, mà những người khác bên cạnh lão cũng biết điều đó, đồng loạt phóng tới chỗ Mạnh Hạo. Một kích kia đã làm cho Mạnh Hạo bị trọng thương. Vốn lấy tu vi của hắn mà có thể không chết ở trong tay tu sĩ Nguyên Anh bị áp chế đến Kết Đan hậu kỳ, cũng đã nói rõ sự cường hãn của mặt nạ huyêt sắc này. Có thể nói, trên thực lực, Mạnh Hạo mang lên mặt nạ cùng với Mạnh Hạo không có mặt nạ, là hoàn toàn bất đồng. Nhưng... coi như là như vậy, thì Mạnh Hạo vẫn không địch lại. Giờ phút này thân hình của hắn lung lay sắp đổ, giống như dầu hết đèn tắt. Gương mặt ở dưới mặt nạ mà người ngoài không nhìn thấy được đã tái nhợt, bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Nhưng đôi mắt của hắn lại mang theo một vòng điên cuồng, phát ra ánh sáng màu hồng xen lẫn màu tím. Một lần nữa hắn lại không tiếc hao phí thọ nguyên mà khôi phục thương thế. Lập tức hơn mười người tu sĩ bốn phía đã tiến đến. Mạnh Hạo bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kia mang theo ngạo nghễ, mang theo một cỗ quật cường vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu. Hắn là Đan Đỉnh đại sư, hắn là Phong Yêu sư đời thứ chín, hắn là Phương Mộc, hắn là ...Mạnh Hạo! Hắn vốn là một thư sinh, đi tới ngày hôm nay, dùng tu vi Kết Đan sơ kỳ, đối kháng hơn mười người vốn là cường giả Nguyên Anh, mặc dù bị đặc thù của nơi đây áp chế, mặc dù bởi vì mặt nạ huyêt sắc yêu nghiệt, nhưng đưa mắt nhìn toàn bộ Nam Vực, đưa mắt nhìn Nam Vực mấy ngàn năm qua, có thể làm được điểm này, chỉ có một mình hắn! Cho nên, Mạnh Hạo cười mới cười to, bên trong nụ cười kia mang theo vô hối, mang theo một cỗ hùng tráng, lại càng mang theo một cỗ chấp nhất ngập trời! Thương thế của hắn đang lấy sinh cơ mà khôi phục, gương mặt ở dưới mặt nạ đang nhanh chóng già nua. Tóc của hắn đã hoàn toàn trở thành màu trắng, nhưng trong mắt người ngoài nhìn lại, thì trong ánh sáng đỏ, dường như đây không phải là một đầu tóc trắng mà đã trở thành tóc đỏ! Thân ảnh này đã tạo thành ấn tượng cực kỳ mãnh liệt, khắc sâu vào trong mắt tất cả thiên kiêu của Nam Vực ở bốn phía. Tất cả những thiên kiêu được truyền tổng đưa về đây khi thế giới này sụp đổ, ở trong tích tắc này, thân ảnh của Mạnh Hạo như đã trở thành vĩnh hằng ở trong đầu bọn họ. Dù mấy trăm năm, ngàn năm, cho dù cả đời này, bọn hắn cũng đều không thể nào quên. Vì vậy thân ảnh ấy hoàn toàn xứng đáng trở thành mặt trời ban trưa ở trong thế hệ này của bọn hắn. Trong thế hệ này, lại không có bất kỳ ai có thể vượt qua được Mạnh Hạo ở trước mắt. Đây là nhận thức chung của tất cả bọn hắn. Cái gì thiên kiêu, cái gì đạo tử, so sánh cùng với cái này mang theo mặt nạ, một đầu tóc đỏ, đối mặt với hơn mười tu sĩ Nguyên Anh, mà vẫn ngửa mặt lên trời cười to, thì bọn hắn...Như là con sâu cái kiến! "Cái này...Mới là tu sĩ!" Không biết là ai thì thào mở miệng. Những lời này trong chốc lát đã trở thành ý nghĩ ở trong lòng của tất cả những thiên kiêu ở nơi đây!