Mạnh Hạo càng bay càng nhanh trong lòng Bắc Hải. Không lâu sau hắn đã có thể lờ mờ nhìn thấy bầu trời bên ngoài, sau chốc lát cả người hắn lao lên nhấc theo một gợn sóng lớn vọt thẳng ra ngoài.
Gần như trong chớp mắt lúc Mạnh Hạo lao ra, hai đạo kiếm quang từ hai phương hướng bất đồng gào thét bay thẳng đến vờn quanh thân thể Mạnh Hạo. Sau đó một thanh rơi xuống chân hắn, thanh còn lại bay vòng quanh, trôi nổi ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, hồ nước lại một lần nữa rung động, thân hình Đinh Tín bất ngờ cũng bay ra. Vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, sắc mặt Đinh Tín đại biến lộ ra vẻ không thể nào tin. Y không thể ngờ, Mạnh Hạo ... vậy mà không chết!
"Không thể nào, không tới trúc cơ, không ai có thể chống lại tuyệt học Tử Khí Đông Lai mà ta phải trả giá thọ nguyên mới thi triển ra!!" Đinh Tín nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, thân hình lùi lại phía sau vài bước, gã vẫn không thể tin là Mạnh Hạo vẫn còn sống.
Hoặc là gã cũng không muốn tin, bởi vì bây giờ tu vi của gã đã không còn là ngưng khí tầng chín, thậm chí ngưng khí tầng tám cũng không ổn định. Linh khí vẫn thoát ra từ vết thương trên ngực y, sợ rằng qua một thời gian nữa tu vi sẽ rơi xuống ngưng khí tầng bảy.
Sắc mặt Đinh Tín tái nhợt, nhưng hắn không giống bọn Thiên Thủy Ngân. Sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo trong lòng gã tuy có rung động nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Gã không chậm trễ xoay người, bước lên mảnh lá lớn lập tức bỏ trốn.
Gã phải trốn vì gã đã nhận ra thương thế của Mạnh Hạo bây giờ đã hoàn toàn bình phục, không những thế tu vi còn tăng thêm. Mà gã bây giờ đang trọng thương, há lại không trốn.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Đinh Tín đang cấp tốc đi xa. Hắn không lập tức đuổi theo mà cúi đầu hướng về Bắc Hải chân thành cúi đầu một lần nữa.
"Đại ân này, suốt đời không quên!" Âm thanh của Mạnh Hạo chém đinh chặt sắt vang lên. Hắn nói xong lập tức ngẩng đầu, đạp lên phi kiếm hóa thành một đạo cầu vồng đuổi theo Đinh Tín.
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là con mồi của ta." Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra sát khí, từ sau khi rời Kháo Sơn Tông, trừ Thượng Quan Tu ra, Đinh Tín là kẻ mà trong lòng Mạnh Hạo muốn giết nhất. Vẻ tàn nhẫn trong mắt Mạnh Hạo càng đậm. Từ lúc hắn tu đạo cho đến nay, chưa từng bị thương nặng như thế này, thậm chí lần này cũng không thể xem là bị thương, hắn ... đã chết một lần!
Ánh mắt Mạnh Hạo càng lúc càng lạnh. Tốc độ của hắn cực nhanh nên chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi Bắc Hải. Sau một nén nhang, hắn đã nhìn thấy Đinh Tín đang nuốt đan dược ở phía trước.
Mạnh Hạo không nói một lời, tay phải nâng lên chỉ tay hướng về phía trước. Kiếm gỗ ngay lập tức bay ra nhằm Đinh Tín mà lao tới. Sắc mặt Đinh Tín đại biến, vội vã xoay người. Gã biết thanh kiếm này của Mạnh Hạo quỷ dị, không chậm trễ lấy ra trường cũng màu đen, bất chấp linh khí đang tiêu thoát cố bắn ra một mũi tên.
Mũi tên nhọn va chạm cùng với kiếm gỗ phát ra một tiếng nổ vang trời. Khi âm thanh nổ vang truyền ra thì mũi tên cũng tan vỡ, nhưng cũng khiến cho kiếm gỗ của Mạnh Hạo phải dừng lại.
Thần sắc của Mạnh Hạo không chút biến hóa, tay phải lại nâng lên một lần nữa. Kiếm gỗ lại tiếp tục lao ra khiến sắc mặt Đinh Tín trắng bệch, cắn răng bắn ra một mũi tên.
Hai mắt Đinh Tín lộ ra tơ máu, gã làm sao lại không nhận ra Mạnh Hạo đang trả thù mình, mục đích của đối phương là muốn hao tổn tu vi của y, để cho bản thân y chết vì kiệt sức.
Nhưng tu vi của gã giảm xuống, lại còn bị thương, đã hoàn toàn yếu thế. Hơn nữa gã lại vô cùng sợ hãi uy lực của kiếm gỗ nên chỉ có thể dùng mũi tên nhọn đối kháng. Nhưng cũng bởi vì tu vi của gã đã suy yếu mà uy lực của mũi tên cũng giảm đi rất nhiều so với lúc trước. Sau khi Đinh Tín bắn ra mũi tên thứ sáu, thân thể của gã lung lay một cái, sắc mặt càng thêm trắng bệch, tu vi ngưng khí tầng tám đã có dấu hiệu ngã xuống tầng bảy.
Tu vi bị đình trệ mà kiếm gỗ đã đến ngay trước mắt, nháy mắt xuyên qua ngực gã. Tuy không phải chỗ yếu hại nhưng cũng khiến gã phun ra máu tươi. Gã kêu thảm một tiếng, hốt hoảng lùi lại.
Thân thể của gã run run, linh khí trong cơ thể theo vết thương bắt đầu tiêu tán. Tu vi của gã vốn lung lay sắp đổ, giờ phút này đã hoàn toàn rơi xuống ngưng khí tầng thứ bảy.
Đây không phải là tu vi thực sự giảm xuống, mà là do linh khí khôi phục không đủ tiêu hao. Do bị tiêu hao nên linh khí trong cơ thể càng lúc càng ít đi, lúc này chỉ tương đương với lượng linh khí của ngưng khí tầng bảy.
Cho dù Đinh Tín có đem đang dược nuốt vào cũng khó có thể khôi phục được linh khí thoát ra từ hai vết thương trên người.
"Ta là đệ tử nội môn của Tử Vận Tông. Ngươi dám giết ta Tử Vận Tông nhất định sẽ truy sát ngươi trăm năm, không chết không thôi!" Đinh Tín gào lên, giờ phút này gã tóc tai tán loạn, bộ dáng đã chật vật đến cực điểm. Gã vừa gầm lên lại một lần nữa kêu thảm thiết. Kiếm gỗ của Mạnh Hạo lại một lẫn nữa đảo qua, tuy không xuyên qua thân thể nhưng lại vạch ra một vết thương dài khiến linh khí của gã càng tiêu tán nhanh hơn.
"Ta đã chết một lần." Mạnh Hạo hờ hững nói, ánh mắt lạnh băng, tay phải lại vung lên.
Thời gian đảo mắt đã qua nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ này, tiếng kêu thảm của Đinh Tín không ngừng truyền ra, trên người hắn đã có khoảng gần một trăm vết thương chằng chịt, toàn thân chảy máu. Cho dù những vết thương kia không nhằm vào nơi yếu hại, nhưng máu tươi chảy ra nhiều như vậy cũng đủ để làm người ta tử vong.
Đinh Tín dù là tu sĩ thì lúc này cũng đã choáng váng hoa mắt, nhưng trong lòng gã còn hoảng sợ hơn gấp bội. Hắn hoảng sợ nhận ra thân thể của mình giờ đây đã giống như một cái sàng, mà linh lực trong cơ thể đang không ngừng thoát ra với tốc độ khủng khiếp.
Ngưng khí tầng sáu... tầng năm, rồi tầng bốn...
Phịch!
Thân hình Đinh Tín rơi xuống mặt đất, gã phun ra máu tươi, liều mạng chạy trốn về phía trước. Gã không thể phi hành vì tu vi của gã bây giờ đã giảm xuống chỉ còn ngưng khí tầng ba.
"Mạnh Hạo, nếu ngươi giết ta... Ngày sau ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Ta là đệ tử nội môn của Tử Vận Tông. Nếu ta chết thì cả nước Triệu sẽ phải gánh hậu quả! Ngươi dám giết ta sao?" Đinh Tín run rẩy, cố gắng nén lại sợ hãi nói.
Mạnh Hạo cầm lấy mảnh lá lớn dùng để phi hành của Đinh Tín, không nói lời nào vung tay phải, kiếm gỗ lại bay ra.
Sau một nén nhang, Đinh Tín ngã xuống ở trong rừng. Gã bây giờ đã không còn chút phong thái nào của đệ tử đại tông, gã nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo với vẻ oán độc mãnh liệt và hối hận sâu đậm. Hắn hối hận lúc trước đuổi theo đối phương không nên nảy sinh ra ý niệm chờ xem đối phương bị yêu hóa, mà cần phải toàn lực ra tay, không tiếc bất cứ giá nào giết chết đối phương.
"Lẽ ra lúc trước ta nên giết ngươi!" Đinh Tín nghiến răng nghiến lợi, ngực gã phập phồng, lúc này dường như đã không còn thở được nhiều nữa.
"Chính ngươi đã dạy ta điều này." Mạnh Hạo nâng kiếm, đầu của Đinh Tín bay lên, máu tươi văng tung tóe. Cái đầu kia rơi xuống không xa, lăn qua lăn lại rồi dừng lại dưới một gốc cây đại thụ.
Trong mắt gã mang theo giãy giụa, mang theo không cam lòng. Gã không cam lòng, bởi vì gã là đệ tử ngưng khí tầng chín của Tử Vận Tông, bởi vì gã nhất định có thể Trúc Cơ, một khi Trúc Cơ, gã có thể trở thành thiên kiêu của Tử Vận Tông, danh chấn Nam Vực.
Nhưng hôm nay, gã lại bị giết ở cái nước Triệu nhỏ bé này, chết trong tay Mạnh Hạo, người mà lúc trước gã coi là con sâu cái kiến.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền một lúc lâu rồi mới mở ra. Đây không phải là lần đầu tiên hắn giết người, đã không còn cảm giác sợ sệt sau khi giết người nữa, bởi vì hắn đã chết một lần.
"Lẽ ra ta phải giết Nghiêm Tử Quốc ngay từ lần đầu gặp hắn, tất cả người đi theo hắn cũng phải diệt khẩu" Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, hắn đã nhìn ra nguyên nhân, cũng đã nhìn ra hậu quả khi làm việc không quyết đoán.
"Ta không muốn lại chết lần thứ hai." Mạnh Hạo nhấc tay đem túi trữ vật của Đinh Tín thu lại rồi dùng hỏa mãng thiêu đốt thi thể của Đinh Tín thành tro bụi.
Khi đã làm xong tất cả, Mạnh Hạo mới quay người cất bước rời đi.
Bây giờ đang lúc hoàng hôn, trời đang có tuyết rơi. Tuyết rơi xuống, xóa đi dấu chân của hắn, xóa đi mùi máu tanh ở nơi đây.
"Ta là tuyết trong trời đông giá rét, không được đến gần mùa hè, bởi vì ... tuyết sẽ tan. Đây không phải là thế giới của nó, cũng không phải là thế giới của ta!" Mạnh Hạo giống như là một thư sinh, nhưng bóng dáng trầm lặng kia, đã hóa thành băng giá!