Oanh!
Sáng sớm một ngày này, bên trong một chỗ lầu các ở một thung lung có phong cảnh u nhã, bỗng nhiên có một đạo thiểm điện thình lình xuất hiên,
Nóc phòng của tòa lầu các này đã sớm biến mất, có thể nhìn thấy phần nhiều màu xám đen giống như hài cốt. Hôm nay nơi này có gần ngàn tu sĩ, nhưng bọn hắn đều không hề để ý tới, tựa như đã quen với những tia chớp như vậy rồi.
Anh Vũ đang bay lượn giữa không trung, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở dài như có chút thương cảm, nhưng lại cảm giác mình là có ý tốt, vì vậy lại không tim không phổi đi huấn luyện những tu sĩ kia luyện tiên trận của nó.
"Trận này lấy người làm căn bản, hơn một trăm người có thể chấn Kết Đan, hơn một ngàn người có thể vây khốn Nguyên Anh, hơn một vạn thì Trảm Linh cũng tính là cái gì, nếu như vượt qua trăm vạn, có thể lay Nhân Tiên!
Nhớ năm đó Ngũ Gia tung hoành cửu đại Sơn Hải, tín đồ vượt qua ngàn vạn. Những nơi ta đi qua, ai dám không bái!" Ánh mắt Anh Vũ lộ ra hồi ức, giống như rất cảm khái, dường như muốn khôi phục huy hoàng trong quá khứ, vì vậy mà càng thêm ra sức huấn luyện những tu sĩ kia.
Bên trong lầu các, sắc mặt của Mạnh Hạo khó coi, nhưng có người còn có sắc mặt khó coi hơn cả hắn. Đó là Lý gia lão tổ đang kéo dài hơi tàn.
"Tổ tông, ta xem ngươi là tổ tông của ta được chưa. Tha cho ta đi..."
"Ta sắp không chịu nổi rồi. Ngươi lại để cho sét trực tiếp đánh chết ta đi..." Lý gia lão tổ kêu rên, hồn thể run rẩy. Mấy ngày này lão muốn điên rồi.
Mạnh Hạo một lời cũng không nói. Sau khi thu hồi hồn thể của Lý gia lão tổ, liền ngẩng đầu nhìn lên trời giống như mất hết hứng thú. Thậm chí đối với tia chớp đột nhiên xuất hiện này, tuy nói hắn vẫn không hoàn toàn không để ý, nhưng cũng sớm đã thành thói quen.
Đã luyện thành một công phu triệu hoán Lý gia lão tổ cực kỳ thuần thục. Đó gần như là một loại trực giác phán đoán. Chỉ cần tia chớp xuất hiện là lập tức triệu hoán Lý gia lão tổ.
Chỉ là loại thuần thục này Mạnh Hạo không cách nào làm được nhiều lần thành công, cũng có vài lần chậm mất một bước. Tuy nhiên lần lượt bị sét đánh, ăn giáo huấn thảm trọng, khiến cho Mạnh Hạo không thể không khiến mình rất nhanh đạt tới một loại trạng thái gần như hoàn mỹ.
Trong lúc mơ hồ, dưới hoàn cảnh như vậy, Mạnh Hạo đã chậm rãi hình thành một cỗ trực giác đối với lôi điện. loại trực giác này một khi chính thức thành hình, vậy thì có thể trở thành một loại bản năng.
Giờ phút này, sắc mặt Mạnh Hạo còn không cách nào lạnh nhạt được, lờ mờ vẫn còn có chút bộ dạng khó coi, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với Lý gia lão tổ, đang nghiêm túc cúi đầu nhìn xuống một gã trung niên tu sĩ toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, còn thê thảm hơn cả Lý gia lão tổ, giống như đã mất đi tất cả lực nhúc nhích.
Tu sĩ này không phải người Mặc Thổ, mà là tu sĩ của Tây Mạc, chính là người có ba cái đồ đằng bị Mạnh Hạo đánh bất tỉnh ngày đó. Sau khi bị Mạnh Hạo đưa tới đây, liền đem gã phong bế, bắt đầu nghiên cứu.
Mạnh Hạo ưa thích nghiên cứu. Vô luận là lúc còn là thư sinh năm đó nghiên cứu sách vở, hay sau khi bước vào tu chân giới bắt đầu nghiên cứu thuật pháp, cân nhắc luyện đan.
Tựa như bất kỳ lúc nào, chỉ cần có thời gian là hắn sẽ đi nghiên cứu sở học của chính mình thoáng một phát, mỗi một lần đều hiểu ra được không ít.
Nhưng nghiên cứu người thì vẫn là lần đầu tiên.
Mạnh Hạo đã nghiên cứu gã tu sĩ trung niên này ba ngày, từ trong ra ngoài. Một khi có chỗ không rõ, hắn sẽ cẩn thận kéo đầu gã xuống một chút, nhất định phải làm cho rõ ràng mới bỏ qua.
Ba ngày này, Mạnh Hạo nghiên cứu cũng có chút thu hoạch, cũng có cả kinh hỉ ở trong đó. Nhưng đối với trung niên nam tử kia thì lại giống như là ác mộng, giống như mình còn sống mà rơi xuống địa ngục vậy. Cái loại cảm giác này rất khó hình dung, gã từ lạnh lùng, biến thành thê lương, biến thành nguyền rủa cùng điên cuồng, rồi đến kêu rên. Đến cuối cùng, gã cảm giác thấy Mạnh Hạo là người kinh khủng nhất trong cả tu chân giới này.
Giờ phút này Mạnh Hạo đang nghiên cứu huyết dịch của tu sĩ trung niên này. Hắn nâng tay phải lên, trực tiếp rạch ra một vệt dài ở trên cánh tay tràn đầy vết thương đã đóng vảy của gã, lấy ra không ít máu tươi.
Sau đó đem những máu tươi này vào bên trong một cái lò đan, bắt đầu luyện hóa.
Sắc mặt của trung niên nam tử này trắng bệch, ánh mắt có chút ngốc trệ, lại càng có tuyệt vọng. Gã không biết cuộc sống như thế này còn kéo dài bao lâu nữa, tinh thần đã sớm hỏng mất rồi. Thậm chí ngày hôm qua, khi Mạnh Hạo đột nhiên muốn nghiên cứu đầu óc của gã thoáng một phát, làm gã bị dọa đến phát khóc.
Cũng may lúc đó Mạnh Hạo chần chừ một chút rồi lựa chọn buông tha cho.
Đối với đồ đằng của Tây Mạc, Mạnh Hạo vẫn luôn có hứng thú mãnh liệt. Nhiều khi, Mạnh Hạo phân tích đã phát giác ra loại đồ đằng này có đủ lực lượng của đan dược, đều là ngoại lực.
Ví dụ như Ngưng Khí vẽ đồ đằng để đột phá, Trúc Cơ mượn lực lượng của đồ đằng để Kết Đan. Loại chuyện này đã cho Mạnh Hạo cái dẫn dắt rất lớn.
Sau khi đã trở thành hoàn mỹ Kết Đan trung kỳ về sau, Mạnh Hạo có một loại dự cảm rằng mình sớm muộn gì cũng có thể đột phá, trở thành Kết Đan hậu kỳ. Thậm chí loại cảm giác này rất mãnh liệt, lại để cho hắn trong mơ hồ có chút hiểu ra. Có lẽ một ngày khi thiên kiếp nguyên vẹn hàng lâm, sau khi chính mình vượt qua, trải qua thiên kiếp tẩy lễ, là có thể trở thành Kết Đan hậu kỳ.
Chỉ là, coi như đến Kết Đan hậu kỳ, nhưng đối với Nguyên Anh, Mạnh Hạo lại không nắm chắc chút nào. Nguyên Anh chình là một đạo bậc thang cực lớn bày ra ở trước mặt đa số tu sĩ, nhưng người vượt qua được nó thì không nhiều lắm.
Bao nhiêu năm rồi, Kết Đan hậu kỳ có không ít, nhưng có thể đột phá thành Nguyên Anh thì lại không có bao nhiêu. Tuy nói tu sĩ Nguyên Anh nhìn thì như không ít, nhưng đó là bởi vì tu sĩ Nguyên Anh có thọ nguyên quá lâu, tính gộp vào nên số lượng tăng lên. Nhưng trên thực tế mỗi thời đại, cho tới bây giờ, chính thức trở thành Nguyên Anh không nhiều lắm.
Huống hồ, điều quan trọng nhất là Mạnh Hạo khuyết thiếu Thái Linh Kinh Kim Đan quyển. Không có công pháp này, sẽ rất khó trở thành hoàn mỹ Nguyên Anh.
Mà tìm kiếm được công pháp này là không thực tế, Mạnh Hạo cũng không biết cái Kim Đan quyển này đang ở phương nào. Cho đến khi đồ đằng của tu sĩ Tây Mạc, lại làm cho Mạnh Hạo cảm giác, mình có thể tìm ra được con đường đi tới hoàn mỹ Nguyên Anh ở trên phương diện này.
"Có ý tứ. Trong máu không có khí tức đồ đằng." Mạnh Hạo nhìn lò đan ở trước mặt, nhìn huyết dịch bên trong lò đan chậm rãi hóa thành sương mù, rồi dần dần tiêu tán, trong mắt lộ ra tinh mang.
"Da, thịt, xương cốt, huyết dịch đều không ngoại lệ, rất bình thường!" Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ. Lúc hắn cúi đầu xuống nhìn, gã trung niên nam tử kia liền run lên, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, thì tay phải của Mạnh Hạo nháy mắt đã rơi xuống, đặt trên đồ đằng trên cánh tay gã.
"Duy chỉ có cái đồ đằng này là có yêu khí nhàn nhạt, là cái gọi là bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải." Khi tay phải của Mạnh Hạo nhấc lên, trung niên nam tử kia phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết. Khối da kia của gã đã bị tách ra khỏi cánh tay, trở thành một lớp da phiêu phù ở trong tay Mạnh Hạo. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang nhanh chóng héo rũ, rồi rất nhanh đã biễn mất.
"Một khi rời khỏi thân thể của tu sĩ, đồ đằng sẽ biến mất." Tay phải Mạnh Hạo vung lên, nhíu mày.
"Rốt cuộc đồ đằng là cái gì? Thiên địa đại yêu hiển hóa sao?" Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Lúc này đã là hoàng hôn, hắn nhìn đám mây ở trên bầu trời, trong đầu có đủ loại suy nghĩ, nhưng không có đáp án.
Hồi lâu sau, tay phải Mạnh Hạo vung lên. Lập tức tu vi bị phong bế của trung niên nam tử kia khôi phục. Gã vội vàng run rẩy đứng lên, quỳ lạy ở trước mặt Mạnh Hạo.
"Ngươi có thể đi rồi." Mạnh Hạo nhàn nhạt nói ra.
Những lời này đối với trung niên nam tử kia mà nói thì giống như là tiên âm. Giờ phút này gã cảm động muốn chảy nước mắt, tranh thủ thời gian rời đi, một đường bay nhanh, hận không thể lập tức rời khỏi cái khu vực ác mộng này.
Hồi lâu, Mạnh Hạo một lần nữa cúi đầu, cười cười.
"Là ta quá khát vọng rồi. Sự tình về loại đồ đằng này, cứ cho là bản thân ta có thể phong chính yêu khí, nhưng muốn chính thức hiểu rõ thì vẫn còn cần rất nhiều thời gian, không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể hiểu ra được triệt để." Mạnh Hạo thì thào, trong mắt hiện lên vẻ kiên định. Hắn đã muốn triệt để hiểu ra đồ đằng, thì tuyệt đối sẽ không buông tha.
Tay phải Mạnh Hạo nâng lên vỗ túi trữ vật. Lập tức ở trong tay xuất hiện mảnh vải màu vàng đất lớn bằng lòng bàn tay, rất mềm mại, lại càng giống như một trang giấy đặc thù nào đó.
Vật ấy chính là nguyên nhân dẫn đến Mạnh Hạo trở thành Kim Quang lão tổ. Anh vũ sau khi tỉnh dậy, trước tiên là giúp Mạnh Hạo luyện hóa cây phiên lúc trước đạt được, chỉ còn lại một mảnh vải như vậy.
"Tiên nhân dùng lá bùa, nhưng ta cảm ngộ phù văn Mặc Thổ đại địa, lại có chỗ tốt rất lớn." Tay trái Mạnh Hạo nhẹ nhàng đặt lên vuốt phẳng. Mấy ngày sau khi hắn trở thành Kim Quang lão tổ, thì phạm vi tìm kiếm Tiên Thổ càng lớn, nhân thủ cũng càng nhiều, thu hoạch vượt xa trước kia.
Số lượng lớn Tiên Thổ được đưa vào đây, nếu là lúc trước thì cần Mạnh Hạo đi cảm ngộ, nhưng hôm nay những Tiên Thổ này chỉ cần đụng đến cái tờ giấy này, thì lập tức giống như là bị thôn phệ hấp thu khí tức, khiến cho Tiên Thổ đã không còn cái loại lực lượng phi phàm.
Theo không ngừng thôn phệ, mà trên cái mảnh vải này cũng dần dần xuất hiện một tí ấn ký nhàn nhạt.
Mạnh Hạo tin tưởng, theo thời gian trôi qua, chỉ cần có đầy đủ Tiên Thổ, sớm muộn gì ở bên trên lá bùa này cũng sẽ xuất hiện phù văn mới. Mà khi chính mình không ngừng hiểu ra, thì một khi hắn năm giữ phù văn này, dù chỉ là một ít, thì cũng là thần thông kinh người.
Đây là Mạnh Hạo vì chính mình sau này bước vào Nguyên Anh mà chuẩn bị một cái tiên pháp không giống người thường!
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Hạo thu hồi lá bùa, lấy ra tuế nguyệt mộc kiếm bắt đầu tế luyện một lần nữa. Kể từ sau khi tới Mặc Thổ cho tới giờ, Mạnh Hạo thủy chung vẫn luôn luyện hóa pháp bảo tuế nguyệt. Giờ phút này, thanh mộc kiếm này của hắn đã có được đủ lực lượng tam giáp tuế nguyệt ( ).
Trừ đó ra, thì Xuân Thu Mộc hai giáp tuế nguyệt, một giáp tuế nguyệt ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo cũng không thiếu.
"Luyện ra pháp bảo sáu mươi năm tuế nguyệt, độ khó không tính là cao, chỉ cần tốn một cái giá lớn là nhất định luyện thành. Nhưng khi đến hai giáp, thì chỉ có ba thành thành công. Một khi thất bại, hết thảy về không.
Cái này cũng chưa tính là đáng sợ. Đáng sợ chính là pháp bảo tam giáp tuế nguyệt kia, khả năng thành công không đến nửa thành... Nếu không phải là ta có gương đồng, thì sợ rằng cả đời cũng rất khó luyện ra được một kiện." Mạnh Hạo nhìn một thanh mộc kiếm đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lam ở trong tay. Thanh kiếm này như có nước chảy, tỏa ra ánh sáng chói mắt, hơi vung lên là đã nhấc lên gợn sóng. Những nơi mà gợn sóng này đi qua, bốn phía đều bắt đầu mục nát.
Lúc đang muốn thu lại, bỗng nhiên Mạnh Hạo ngẩng mạnh đầu nhìn về phía xa xa, nhíu mày.
"Đông Lạc gia tộc không kìm nén được sao." Mạnh Hạo trầm ngâm, đem linh thức tản ra tìm Anh Vũ. Sau khi truyền âm nói một câu, thân ảnh của hắn mơ hồ, như xuất hiện thân ảnh trọng điệp, rất nhanh đã hóa thành hai Mạnh Hạo. Một người khoanh chân, còn một người đứng dậy dung nhập vào đại địa biến mất không thấy gì nữa.
Tay phải của hắn vung lên, lập tức dưới mặt đất chỗ hắn ngồi, bỗng nhiên có chín thanh một kiếm gọt ra từ Xuân Thu Mộc bay lên, xuyên thẳng mà qua, vờn quanh bốn phía.
Những mộc kiếm này đa phần đều là sáu mươi năm, trong đó có ba cái hai giáp, giờ phút này đang bay múa, hợp cùng với thanh mộc kiếm ba giáp duy nhất kia vờn quanh một chỗ, bất ngờ tạo thành hình dạng một đóa hoa sen ở giữa không trung.
Mũi kiếm hướng ra bên ngoài, dùng mắt thường cũng có thể thấy được gợn song như là một vòng xoáy, chuyển động xoay tròn rất nhanh xung quanh bốn phía đóa hoa sen này. Căn phòng chỗ Mạnh Hạo ở nhanh chóng héo rũ, trong chớp mắt đã tiêu tán thành tro bụi, khí tức ở trong thung lũng, cũng ở trong khoảnh khắc này tản mát ra tang thương mục nát. Hơn một ngàn tu sĩ ở nơi đây đều chấn động tâm thần, tất cả xông ra, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi ở phía xa xa,trên đỉnh đầu có hoa sen xoay tròn. Mà toàn bộ thung lũng lại đang mục nát.
Giờ phút này trăng đã lên, ánh trăng rơi lên thân mười thanh kiếm, chiết xa ra hào quang màu bạc, giống như một đóa hoa sen nở rộ. Yêu dị, tuyệt mỹ... Đã trở thành hình ảnh mà mọi người nơi đây, cả đời cũng không cách nào quên.
Trong tấm hình, hoa sen tách ra, Kim Quang lão tổ ngẩng đầu lạnh nhạt, càng có âm thanh rất nhỏ của lão tổ vang lên quanh quẩn.
"Cái này là kiếm trận, kiếm trận tuế nguyệt của ta!"