"Tin Ngũ gia, được Vĩnh Sinh. Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!"
"Trái ba vòng, phải ba vòng, bờ mông xoay xoay...Xem Tru tiên đại trận của ta đây!"
Thanh âm như sấm động, dần dần từ bầu trời phía xa gào thét mà đến. Có thể nhìn thấy sương mù cuồn cuộn, phô thiên cái địa, từ trong đám sương mù đó có thể thấy được mấy ngàn đại hán đang dùng tư thế chạy băng băng đầy kì quái. Thanh âm vang vọng, cái khí thế tràn ra khi đám người đó chạy băng băng khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều phải trợn mắt há mồm.
Hơn năm ngàn người chạy băng băng khiến cả bầu trời này phải run rẩy. Sương mù cuồn cuộn kia lại như tác động đến mặt đất, tựa như trời long đất lở. Phía trước đám người này, còn có một con Anh Vũ với bộ lông tạp sắc đang diễu võ dương oai đầy cuồng ngạo, truyền ra từng tràng gào rú.
"Đến đến đến, hô lớn lên một chút nữa cho Ngũ gia!"
Một màn này khiến hơn một ngàn tu sĩ Tây Mạc bị chấn động đến sững sờ, đến cả tám lão giả Nguyên Anh Tây Mạc cũng phải ngẩn người nhìn con chim kia đang ở trên bầu trời, như nhìn một thứ gì đó vô cùng hiếm thấy trong đời này.
Đến cả vị tộc nhân bộ lạc Tinh Tú mặc trường bào trắng kia cũng không ngoại lệ, cái chén trước mặt rung lên, thứ nước đục ngầu trong chén sóng sánh suýt đổ ra ngoài. Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Cho dù trận pháp trước mặt đang dần tỏa ra hào quang sáng ngời, thế nhưng hơi thở của hơn hai trăm tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc bên trong đám Kinh Thứ cũng không khỏi dồn dập, da đầu tê dại đầy sửng sốt khi nhìn thấy một màn này xuất hiện.
Tứ đại trưởng lão cũng sửng sốt, Hàn Tuyết Bạo cũng ngây người, Hàn Tuyết San cũng há to cái miệng nhỏ, để lộ ra một vẻ không cách nào tin nổi.
"Cái này là...Kim Quang giáo Ngũ gia đại trận!!!" Bên ngoài đám Kinh Thứ, trong hơn một ngàn tu sĩ Tây Mạc cũng có người của Mặc Thổ Cung, đám người này bây giờ mới thất thanh la lên.
Lời vừa nói ra, lập tức cũng có nhiều người nhận ra một màn buồn cười đang diễn ra trên bầu trời đại biểu cho chuyện gì.
"Kim Quang Giáo!!! Kim Quang Lão Tổ!"
Lúc này, hơi thở của đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều trở nên dồn dập, từ thanh âm bên ngoài truyền đến, bọn họ cũng kịp phản ứng. Lập tức có không ít người la thất thanh.
"Bọn hắn chính là Kim Quang Giáo?"
Mấy ngày nay, thanh danh Kim Quang giáo liên tục nổi lên, về phần Kim Quang lão tổ thì lại càng bị đồn thổi mang theo đầy sắc thái thần bí. Đám người chứng kiến được một màn này trên bầu trời thì tâm thần cũng đồng loạt chấn động.
Trong lúc tất cả các tu sĩ tại nơi này đều không rõ mục đích của Kim Quang giáo xuất hiện ngay trên bầu trời, thì Mạnh Hạo chợt ho khan một tiếng. Hắn không nghĩ tới danh khí Kim Quang Giáo hôm nay lại có thể lớn đến như vậy, lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn hơn năm ngàn tu sĩ càng ngày càng đến gần, truyền giọng ra.
"Kim Quang Giáo nghe lệnh, tất cả tu sĩ bao vây bên ngoài đám Kinh thứ này đều là địch nhân!" Trong nháy mắt, khi giọng nói của Mạnh Hạo truyền ra, trên người hắn cũng bộc phát ra Kim quang chói mắt. Là hào quang Kim Đan bao trùm khắp người hắn, ngay chớp mắt đã truyền khắp thiên địa, cho dù là những người khoảng cách xa đến mấy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thanh âm này truyền ra, ngay lúc Kim Quang tứ tán, thì đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc xung quanh cũng mãnh liệt quay lại nhìn về phía hắn.
Tứ đại trưởng lão cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía hắn, thậm chí Hàn Tuyết Bạo cũng nhìn sang với ánh mắt đầy thâm ý.
Ngay khoảnh khắc bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, năm ngàn tu sĩ đang gào thét trên bầu trời cũng nghe thấy được giọng nói của hắn, nhìn thấy được Kim quang từ người Mạnh Hạo tỏa ra, khi thanh âm này rơi vào tai bọn họ, trong miệng bọn họ cũng truyền ra thanh âm động trời.
"Mệnh lệnh của lão tổ, thề sống chết tuân theo!" Hơn năm ngàn người đều đồng loạt gào rú lên. Trong nháy mắt tách rời ra, sương mù trên bầu trời cuồn cuộn, năm ngàn đại hán này đồng thời vờn quanh bốn phía mà bắt đầu tăng tốc chạy băng băng. Theo cử động của bọn họ, tiếng nổ vang vọng, thiên không biến sắc, mặt đất rung chuyển, từng tầng sương mù bắt đầu quay cuồng tản ra, bên trong bắt đầu hiển lộ rất nhiều thân ảnh cao lớn, như là Chiến tiên.
Chỉ là...cái tư thế quỷ dị, cái mông xoay xoay đầy quái dị kia lại khiến khí tức phía trên này trở nên đầy cổ quái không cách nào hình dung được...
Một màn này hoàn toàn làm rung động đám tu sĩ Tây Mạc bên ngoài, cũng làm rung động tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc. Bọn họ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, trong đầu ong ong, lúc này còn chưa biết thân phận thật sự của Mạnh Hạo thì quả thật bọn họ cũng sống uổng phí rồi.
"Ngươi...ngươi là Kim Quang lão tổ!" Đại trưởng lão hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng.
"Kim Quang. . . Lão tổ???"
"Kim Quang lão tổ!" Hơi thở của tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều trở nên dồn dập, mà chợt la lên thất thanh. Thật ra cũng khó trách bọn họ được, vì trong mấy ngày này, Mặc Thổ đại loạn, thế nhưng Kim Quang giáo lại có thể quật khởi trong đại loạn, chiếm cứ lấy Đông Lạc thành, khiến cả Mặc Thổ Cung phải đau đầu. Hơn nữa vị Kim Quang lão tổ kia lại vô cùng thần bí, năm ngàn giáo chúng lại có thể tạo thành một trận pháp kinh thiên động địa.
Danh xưng Kim Quang lão tổ, thanh danh hiển hách, ở Mặc Thổ lúc này không ai là không biết.
Lúc này, bọn họ đột nhiên phát hiện, hóa ra Mạnh đại sư lại chính là Kim Quang lão tổ, cái cảm giác đầu mãnh liệt này khiến bọn họ không cách nào có thể tưởng tượng nổi đấy.
Hàn Tuyết San trợn to mắt. Đột nhiên nàng phát hiện, trên người Mạnh Hạo có quá nhiều điều thần bí mà mình cũng không biết được. Cho dù là biểu hiện ra thân phận Đan đạo đại sư lúc trước, hay có thực lực thôi hóa Kinh Thứ, hoặc là thân phận Kim Quang lão tổ lúc này, mọi thứ hết thảy đối với nàng mà nói, đã dâng lên một sự chấn kinh trong lòng.
Hàn Tuyết Bạo trầm mặc, liếc nhìn Mạnh Hạo thật lâu rồi chắp tay, hướng về hắn cúi đầu.
Lão cúi đầu, lập tức khiến Tứ đại trưởng lão, còn thêm tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc xung quanh đều chắp tay, cúi đầu thật sâu.
"Tiền bối, không cần phải như thế." Mạnh Hạo hiểu được hàm nghĩa cái cúi đầu này của Hàn Tuyết Bạo, chính là cảm tạ bản thân nhiều lần cứu trợ lấy bộ tộc Hàn Tuyết.
Lúc này, sương mù bên ngoài cuồn cuộn, tiếng nổ vang không ngừng truyền ra, trận pháp nơi này cũng tỏa hào quang sáng ngời, thậm chí còn có tiếng động ầm ầm truyền ra. Chính là dấu hiệu Truyền tống trận nơi đây sắp mở ra.
"Hàn Tuyết gia tộc, từ này về sau mãi khắc ghi đại ân này của đạo hữu. Ân tình này bắt đầu từ đời lão phu, đời đời tộc nhân về sau suốt đời không quên!" Hàn Tuyết Bạo hít sâu, nhìn Mạnh Hạo. Tay phải đột nhiên nâng lên, một hạt giống Kinh Thứ bay ra, rơi xuống trước người Mạnh Hạo.
"Lúc này Hàn Tuyết gia tộc cũng không còn có gì để báo đáp được việc này. Tại Tử Vận Tông, hạt giống Kinh Thứ này cũng không còn bao nhiêu tác dụng nữa, nhưng đối với ngươi mà nói, Tu chân hiểm ác, có thêm một vật này cũng là thêm được một lần bảo hộ." Hàn Tuyết Bạo trầm giọng mở miệng.
Mạnh Hạo cũng không từ chối. Quả thật hắn cũng có để ý tới hạt giống Kinh Thứ này, theo như suy tính của hắn, nếu như để nhánh dây Đằng nuốt vào thì có lẽ nó sẽ lột xác có chút đặc thù nào đó. Lúc này, hắn thu hồi hạt giống rồi khẽ gật nhẹ đầu.
"Tiền bối, chư vị đạo hữu Hàn Tuyết gia tộc, trận pháp đã mở. Mạnh mỗ sẽ ở đây hộ tống các người, đợi các người rời đi thì ta sẽ phá hủy trận pháp.
Chúc các ngươi...lên đường bình an!" Mạnh Hạo ngưng trọng nói. Hơn nửa năm, hắn đã trải qua không ít chuyện cùng với Hàn Tuyết gia tộc, lúc này mong muốn cũng đã đạt được. Cho nên, trước mắt hắn muốn làm một việc cuối cùng cho gia tộc này.
Bên ngoài truyền ra tiếng nổ vang dội, trong sương mù là vô số thân ảnh, còn có tiếng kêu đầy thê lương thảm thiết của đám tu sĩ Tây Mạc, tất cả như trở thành một bài ca ly biệt mà vang vọng khắp tám hướng. Mạnh Hạo nhìn đám tộc nhân Hàn Tuyết tộc, lúc này trận pháp đã được mở ra hoàn toàn, đám người này nhìn chính mình, mỗi người trước khi bước vào trận pháp đều hướng về phía hắn mà chắp tay cúi đầu thật sâu.
Những người này Mạnh Hạo cũng không xa lạ gì. Hắn còn quen thuộc cả từng gương mặt mỗi người, chỉ là không thể kêu tên ra được mà thôi. Nhưng trong nửa năm thủ thành vừa qua, Mạnh Hạo đã nhiều lần cứu trợ bọn họ, cho nên giữa họ cũng có một loại tình nghĩa nữa.
"Ân tình của Mạnh đại sư, vĩnh viễn không quên!"
"Hi vọng ngày nào đó, có thể được gặp lại Mạnh đại sư!"
"Mạnh đại sư, bảo trọng!"
Một đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc bước vào trận pháp rồi dần biến mất hẳn. Đến khi tứ đại trưởng lão bước vào, cũng nhìn Mạnh Hạo thật sâu, sau khi chắp tay cúi đầu, sắc mặt đầy cảm khái rồi mới xoay người bước trong trận pháp.
Hàn Tuyết San đứng trong trận pháp nhìn Mạnh Hạo. Nàng không bái Mạnh Hạo, cũng không nói gì, chỉ cố nén nước mắt rơi xuống mà nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn nàng.
Hai người, cách nhau là trận pháp, dần dần ánh mắt nhìn vào trong mắt đối phương mờ dần đi.
"Mỗi khi tuyết rơi, ngươi hãy nhớ đến ta." Ngay khi tất cả thế giới đều mơ hồ đi, thì dường như Hàn Tuyết San cố lấy hết dũng khí mà hướng về phía Mạnh Hạo bên ngoài trận pháp, nói ra câu này thì thân ảnh nàng cũng biến mất.
Trên mặt Mạnh Hạo chợt mỉm cười, gật gật đầu. Nhưng hắn cũng biết, đối phương đã không còn nhìn thấy được biểu hiện này của hắn đấy.
Tiếng thở dài truyền ra từ sâu trong lòng Hàn Tuyết Bạo. Lão lắc lắc đầu, ngoại trừ lão ra thì nơi này đã không còn tộc nhân Hàn Tuyết nữa, lão cũng chính là người bước vào trận pháp cuối cùng. Đứng trong trận pháp, nhìn phế tích bốn phía, nhìn màn sương mù cuồn cuộn rít gào hòa lẫn tiếng kêu thảm thiết, hết thảy mọi thứ đều làm lão có chút cảm giác xa cách.
"Thật sự quyết định không theo chúng ta đến Nam Vực?" Trước khi truyền tống đi, Hàn Tuyết Bạo nhìn Mạnh Hạo, trầm giọng hỏi lại.
"Không đi, đa tạ ý tốt của tiền bối, chúc tiền bối lên đường bình an." Mạnh Hạo cười mỉm, chắp tay, hướng về thân ảnh đang mờ dần của Hàn Tuyết Bạo mà cúi đầu.
Hàn Tuyết Bạo không nói gì, nhắm mắt lại, cả người cũng nhanh chóng mờ ảo. Trận pháp nổ vang, từng ánh sáng truyền tống mạnh mẽ gào thét, như xông thẳng đến thiên không, rồi hóa thành một gợn sóng vòng tròn nhanh chóng lan ra xung quanh, sau đó mới biến mất.
Nhìn mọi người biến mất, Mạnh Hạo trầm mặc trong giây lát rồi lắc đầu, nâng tay phải hướng về trận pháp cách không nhấn một cái. Một tiếng nổ vang khuếch tán, đất đai rung chuyển, trận pháp nơi này vỡ vụn thành tro bụi, không cách nào khôi phục lại được như cũ.
Mạnh Hạo cũng quay người, ngẩng đầu nhìn sương mù bốn phía. Lúc này, một đạo tạp quang bay tới, Anh Vũ dừng lại đứng trên vai Mạnh Hạo, sau đó Bì Đống cũng huyễn hóa ra, biến thành chiếc mũ trên đầu hắn.
Mặt đất rung chuyển, một nhánh dây leo chui lên, vờn quanh bốn phía. Thân ảnh Mạnh Hạo trong chớp mắt này, đột nhiên trở nên đầy yêu dị.
Thời khắc này, trong túi Trữ vật của Mạnh Hạo đột nhiên truyền ra tiếng ca ca, tay phải hắn vỗ lên túi. Một cái kén đang vỡ vụn bay ra, rồi rất nhanh vỡ vụn hết, một con tằm trắng như tuyết đột nhiên chui ra!
Toàn thân con tằm này trắng như tuyết, chỉ cỡ ngón tay út, cả người nó trong suốt không có chút hàn khí, nhưng lại có một cảm giác lợi hại khó hình dung được trong chớp mắt trở nên kinh thiên động địa.
Vô Mục Tằm!
Hai mắt nó lạnh như băng, lộ ra một vẻ lạnh lùng đối với chúng sinh. Trong chớp mắt nó phá kén mà ra, trong miệng phát ra một tiếng tằm kêu kinh thiên động địa.
Tằm không có tiếng, nhưng Vô Mục Tằm lại có âm thanh!
Âm thanh này, cả đời nó chỉ phát ra một lần!
Ngay khi thanh âm này phát ra, trong nháy mắt, nổi lên một hồi kinh thiên động địa lay động toàn bộ Mặc Thổ, toàn bộ Nam Vực, thậm chí cả Tây Mạc, cả Đông Thổ cũng bị oanh động!