Chương 173: Bị thiên địa cự tuyệt, vậy thì cướp đoạt
Ngã Dục Phong Thiên
Nhĩ Căn25-07-2021 11:06:45
Về phần chuyện bên ngoài, dù Mạnh Hạo vẫn đang trùng kích tòa đạo đài thứ tư, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng như trước. Việc này vốn cũng nằm trong dự liệu của hắn. Dù sao cái dải lụa kia xuất hiện, khiến cho lúc đột phá này, tuy không nói làm cho muôn người chú ý, nhưng cũng vì thế mà nhấc lên không ít phong ba.
Mà trong lòng Mạnh Hạo cũng biết rõ, thời gian càng lâu, sóng gió này lại càng mạnh. Mà cách giải quyết duy nhất chính là dùng tốc độ nhanh nhất khiến cho mình đột phá thành công. Như vậy liền có thể hóa giải tất cả.
Nhưng hoàn mỹ Trúc Cơ không thể hấp thu thiên địa linh khí. Kể từ đó, chỉ dựa vào lực lượng của đan dược, dù rằng Địa La Đan bất phàm, cũng dần dần gian nan. Tuy lúc này tòa đạo đài thứ tư đã ngưng tụ hơn phân nửa, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận được rất rõ ràng hiệu quả của Địa La Đan đang từ từ giảm bớt.
Thậm chí cứ chiếu theo tốc độ phát triển như vậy, thì sợ rằng rất khó có thể chèo chống mở ra được tòa đạo đài thứ tư hoàn chỉnh.
Trong khi Mạnh Hạo đang suy nghĩ về việc tu hành, thì ở bên ngoài, những lời nói của Tiếu Trường Ân vang lên quanh quẩn. Bốn phía trầm mặc không được bao lâu, lập tức có tiếng cười lạnh truyền ra. Trong chốc lát đã có ba đạo thân ảnh gào thét mà đến.
Trong đêm tối thân ảnh của ba người này không nhìn rõ , nhưng tu vi chấn động phát ra trên người bọn họ lại cực kỳ rõ ràng. Trong ba người này không ngờ lại có một người có lực lượng chuẩn Trúc Cơ trung kỳ.
Ở trong những gia tộc tu chân ở bốn phía, có thể có Trúc Cơ trung kỳ thì đã tính là rất mạnh, nếu không lúc trước Tiếu gia đã không thể chiếm cứ được mảnh linh hồ này. Chỉ là do ngày hôm nay thọ nguyên của Tiếu Trường Ân khô héo nên mới có kết quả như vậy.
Ba người gào thét bay thằng tới chỗ Tiếu Trường Ân. Nói thì chậm mà xảy ra thì lại rất nhanh. Từng đợt tiếng sấm kinh thiên vang lên, bốn người cùng chiến ở một chỗ. Tiếu Trường Ân phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, bay ngược ra phía sau như diều đứt dây. Gã Trúc Cơ trung kỳ kia cười lạnh, cất bước đuổi theo.
Hai người còn lại thì cất tiếng cười, bay thẳng tới chỗ màn sáng.
Nguy cơ hiện ra, hai mắt Tiếu Trường Ân như muốn xé rách, lòng dạ lão biết rõ Mạnh Hạo đã tới lúc mấu chốt, nhưng giờ phút này lại không có biện pháp nào ngăn cản. Cho dù lão có thiêu đốt sinh mệnh cũng vu sự vô bổ.
Nhưng khi hai tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia vừa đụng chạm vào màn sáng thì lập tức có những tiếng ầm ầm truyền ra. Cái màn sáng kia rõ ràng lại có thể chống cự được ba hơi thở mới sụp đổ.
Phải biết là cái màn sáng này chỉ là do Tiếu Thải Phượng có tu vi ngưng khí kỳ chế tác, mà lại có thể ngăn cản được hai Trúc Cơ trung kỳ ba hơi thở, đủ để nhìn ra nàng có thiên tư về phù lục tốt như thế nào.
Giờ phút này tiếng nổ vang truyền ra, hai gã Trúc Cơ sơ kỳ vọt qua màn sáng đã bị rách lao vào lôi vụ đột nhiên phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết. Thân hình của bọn hắn trong khoảnh khắc này giống như là bị lôi quang vờn quanh, phát ra từng đợt âm thanh bành bạch, vội bay ngược trở ra. Mỗi người đều phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sỡ đến cực điểm. Thậm chí đạo đài trong cơ thể của bọn họ ở trong khoảnh khắc này như muốn vỡ vụn sụp đổ.
Lôi vụ cuồn cuộn đem Mạnh Hạo thủ hộ ở bên trong, lan rộng ra khoảng mười trượng, khiến cho không ai có thể bước chân vào.
Lúc này Tiếu Trường Ân mới thở phào nhẹ nhõm. Còn tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cùng lão đấu pháp thì lúc này vẻ mặt kinh nghi bất định, quay đầu lại nhìn vào lôi vụ.
Ở bên trong lôi vụ, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lộ ra một vòng tinh mang. Hắn nhíu mày, nhìn ba viên Địa La Đan còn sót lại ở trước mặt. Nhưng tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể hắn, dù lúc này đã ngưng tụ gần như được chín thành, nhưng một thành cuối cùng kia lại thủy chung không có cách nào thành công.
"Hiệu quả của Địa La Đan đã không còn lớn nữa rồi... Hẳn là ta đến cuối cùng cũng không có cách nàn bước vào Trúc Cơ trung kỳ..." Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ không cam lòng. Hắn biết con đường tu hành của mình khác người khác. Hắn có được chiến lực cường đại nhưng đồng thời cũng gian nan gập ghềnh hơn rất nhiều. Trong lúc hắn đang trầm mặc, thì bên ngoài lại có tiếng sấm truyền đến.
Đó là do hơn mười người tu sĩ Trúc Cơ ở bên ngoài vào lúc này đồng loạt ra tay oanh kích lôi vụ.
"Các vị đạo hữu, người này mới chỉ tu luyện đã có khí thế như thế. Sợ rằng sau này, những gia tộc tu chân của chúng ta ở ngay bên cạnh, sẽ không còn có chỗ đứng. Phải nhân cơ hội này đem hắn hủy đi, dứt khoát chấm dứt hậu hoạn."
"Không sai, Tiếu gia thế đã suy, việc không còn tồn tại đã là tất yếu. Trong dĩ vãng những gia tộc kia cũng bởi vì như vậy mà bị diệt. Đây là quy luật không thể thay đổi!"
"Chúng ta đồng loạt ra tay, ta cũng không tin là không thể oanh mở lôi vụ quỷ dị này!"
Âm thanh vang lên quanh quẩn. Người tới đây xem xét tình hình đều là người của những gia tộc tu chân ở phụ cận nơi đây, nên đương nhiên là sẽ không để cho Tiếu gia quật khởi. Giờ phút này, bọn họ sau khi trao đổi với nhau, thì tất cả đều đồng loạt ra tay. Tiếng sấm lập tức vang lên kinh thiên động địa, khiến cho lôi vụ ở bốn phía xung quanh Mạnh Hạo vào khoảnh khắc này cuộn trào.
"Người có ác tâm, sống cũng vô dụng." Ánh mắt của Mạnh Hạo lãnh đạm nhìn xuyên qua màn sương mù, tay phải cầm ba hạt Địa La Đan đem toàn bộ nuốt vào trong miệng.
Khi Địa La Đan hòa tan thì ánh trăng cũng lập tức tăng thêm, giống như một dòng sông rơi xuống, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của Mạnh Hạo . Dù đan dược không có tác dụng lớn, nhưng vào lúc này vẫn khiến cho tòa đạo đài thứ tư của Mạnh Hạo ngưng tụ được thêm một tia.
Nháy mắt khi tia lực lượng này xuất hiện, chẳng biết tại sao trong cơ thể Mạnh Hạo lại đột nhiên như có tiếng nổ vang. Sắc mặt Mạnh Hạo bỗng nhiên biến đổi, thân hình của hắn trong khoảnh khắc này nhanh chóng héo rũ. Dường như toàn bộ sinh cơ trong cơ thể, huyết nhục, cùng với tu vi đều chuyển dời tới tòa đạo đài thứ tư.
Giống như một tia lực lượng đạo đài cuối cùng kia có quan hệ tới bí mật về hoàn mỹ Trúc Cơ mà Mạnh Hạo không biết được. Lúc này, tòa đạo đài thứ tư trong cơ thễ hắn giống như là cuồng phong, bắt đầu liều lĩnh tự động hấp thu.
Tựa như muốn đem tất cả những gì Mạnh Hạo có hút vào trong đạo đài. Cho dù tử vong cũng phải mở ra tòa đạo đài thứ tư!
Sắc mặt của Mạnh Hạo biến hóa. Hắn không nghĩ tới là sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn này. Cùng với sự thay đổi của hắn, lôi vụ cũng khuếch tán ra bên ngoài khiến cho hơn mười người tu sĩ Trúc Cơ ở bên ngoài nhảy được vào bên trong.
Những tu sĩ này lập tức tới gần. Vẻ mặt của Mạnh Hạo âm trầm. Tuy thân hình của hắn héo rũ, sinh mệnh đang nhanh chóng trôi qua, thậm chí trên đầu đã xuất hiện tóc trắng. Nhưng tu vi của hắn vẫn còn. Nhoáng một cái hắn đã xuất hiện ở trước người một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Người này còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Hạo đã nâng tay phải chộp lấy cổ gã rồi bóp mạnh. Tên tu sĩ kia trợn to hai mắt lộ ra vẻ không thể nào tin, cái cổ trực tiếp nát bấy.
Nhưng trong chớp mắt khi gã vừa tử vong thì thân hình Mạnh Hạo bỗng chấn động mạnh một cái. Ánh mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn thi thể ở trong tay đang nhanh chóng héo rũ, chỉ trong chớp mắt đã trở thành hài cốt. Tu vi của người này rõ ràng lại theo tay phải của mình chạy thẳng vào trong cơ thể, dũng mãnh tiến vào tòa đạo đài thứ tư.
"Thì ra là như vậy!" Hào quang trong mắt Mạnh Hạo lại càng sáng rõ.
"Hoàn mỹ Trúc Cơ, ba tòa đạo đài trước kia là bởi vì ta ở trong Huyết Tiên truyền thừa, có đầy đủ linh khí cho ta hấp thu nên ta không nhận ra chỗ bá đạo của nó. Mà hôm nay vì ở bên ngoài nên ta mới có thể dò xét được rõ ràng!
Tòa đạo đài thứ tư này chỉ cần mở ra đến một mức độ nhất định chính là một cục diện không chết không thôi. Nếu không mở ra được, nó sẽ đem ta cắn nuốt. Đây là do nó không có cách nào hấp thu thiên địa linh khí ở bên ngoài, cho nên nó chỉ có thể hấp thu sinh cơ của ta!
Hoàn mỹ, hoàn mỹ, bá đạo như vậy! Nhưng loại bá đạo này đồng thời cũng chính là một loại vũ khí sắc bén. Nếu đã bị thiên địa cự tuyệt, vậy thì đi cướp đoạt. Bởi vì linh lực của tu sĩ đã hòa vào trong thân thể, thuộc về thiên địa nhưng cũng không thuộc về thiên địa, vì thế mà có thể cướp đoạt!
Thì ra là thế. Như vậy thì sau này mỗi lần khai mở đạo đài cũng đều cần như thế!
Ngày hôm nay... tòa đạo đài thứ tư nhất định phải xuất hiện!" Trong lúc những ý niệm này thoáng qua trong đầu Mạnh Hạo thì hắn cũng đã buông lỏng tay ra, ánh mắt nhìn những tu sĩ ở bốn phía đã mang theo một cỗ băng hàn. Thân hình của hắn nhoáng lên, trong chốc lát đã lao thẳng tới chỗ người khác.
Trong thời gian ngắn, không ngừng có những tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Những người này, tu vi cao nhất chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn phần lớn là Trúc Cơ sơ kỳ, há có thể so sánh với Mạnh Hạo. Phàm là những chỗ hắn đi qua, khi tới gần một người cũng chỉ cần nâng tay một phát là bắt được. Cũng không cần phải tận lực hấp thu, mà tòa đạo đài thứ tư sẽ tự động thôn phệ, giống như là đói khát tới cực hạn vậy.
Vô số thi thể trở thành hài cốt. Theo từng tên tu sĩ tử vong, tu vi trong cơ thể bọn chúng giống như ngựa hoang mất cương dũng mãnh tiến vào trong thân thể của Mạnh Hạo. Sau đó bị tòa đạo đài thứ tư thôn phệ, khiến cho thân hình Mạnh Hạo đã không còn tiếp tục héo rũ, mà ngược lại dần xuất hiện dấu hiệu khôi phục.
Cảnh tượng này không ngừng xuất hiện, khiến cho Tiếu Trường Ân lộ ra vẻ sợ hãi. Cũng khiến cho tu sĩ Trúc Cơ ở bốn phía, vốn là cùng nhau tiến lên, nhưng lúc này tất cả đều hoảng sợ nhanh chóng lùi lại.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Mạnh Hạo ở trước mắt này không phải là tu sĩ gì đó, mà đã hóa thân trở thành yêu ma. Những nơi hắn đi qua, người chạm phải đều tử vong một cách thê lương trở thành những bộ hài cốt quỷ dị, khiến cho trong đầu của bọn họ nổ vang, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ đến cực điểm.
"Đây là thuật pháp gì!!"
"Hắn đang làm gì!"
"Tất cả những đạo hữu đã chết đều bị hút đi sinh cơ và linh lực... Người này đang hút tu vi của chúng ta!!"
Những tiếng ồn ào nổi lên bốn phía. Giờ phút này hơn hai mươi tên tu sĩ còn sót lại đều rối rít lùi lại phía sau. Trong lúc cả đám đang sợ mất mật thì lại có một người bị Mạnh Hạo lập tức đuổi theo, đặt tay lên đỉnh đầu. Y phát ra âm thanh thê lương tới cực điểm vang vọng trong bầu trời đêm, thân hình run rẩy nhanh chóng héo rũ, kêu thảm thiết mà chết.
Sắc mặt Mạnh Hạo đã không còn tái nhợt. Sau khi đã khôi phục một chút, hắn thở sâu, trong đầu hiện lên cảnh tượng ở trong động phủ của Kháo Sơn lão tổ năm đó, nhìn thấy Kháo Sơn lão tổ hấp thu những tu sĩ Kết Đan kia.
"Yêu sinh đại pháp sao..." Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Trạng thái của hắn lúc này, hoàn toàn chính xác là rất giống với yêu sinh đại pháp mà Kháo Sơn lão tổ đã thi triển.
Có lẽ đây chính là một hồi cảm ngộ, người khác không chết thì ta phải chết. Yêu sinh đại pháp... Yêu sinh..." Mạnh Hạo than nhẹ ở trong lòng, đè xuống tư tưởng nho gia đã thâm căn cố đế. Thân hình lặng lẽ nhoáng lên một cái. Lúc này hắn đã có lực lượng bốn tòa đạo đài, xuất hiện ở trước mặt một người, mang theo tiếng than nhẹ, dùng một tay nắm lấy cổ đối phương. Lực lượng tu vi lập tức tan ra vào trong cơ thể, khiến cho tòa đạo đài thứ tư vào lúc này đã tiếp cận vô hạn viên mãn.
"Sau lưng hoàn mỹ Trúc Cơ chôn vùi núi thây biển máu. Ta... Đã minh bạch rồi. "Trong lòng Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, nhưng hành động lại không có chút bất mãn nào, lại càng không hề nương tay. Bởi vì trong tính cách của hắn có tư tưởng của nho gia nên không vô tình được. Nhưng lúc ra tay vẫn giữ được vẻ lãnh khốc.