Chương 899: Xương Không Phải Là Xương

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:22:15

"Thật ra là sao?" Linh Lung Thiên cực kỳ ngưng trọng đứng ở rìa Tạo hóa ngọc trì, hỏi Ngụy Tác. Là lão bất tử kiến đa thức quảng nhất, nó kêu lên. "Dược lực không đủ... Lẽ nào vì nhục thân của ta hơn tu sĩ khác?" Ngụy Tác hít sâu, tận lực lãnh tĩnh lại, đang lúc sinh tử quan đầu, không thể lãnh tĩnh thì nửa phần cơ hội cũng không có, sẽ biến thành gõ mục như đại năng Công Đức tông trong Nguyên Từ sơn. "Tựa hồ không vì dược lực không đủ, dược lực chỉ áp chế được một lúc chứ không thể nghịch chuyển." Chốc sau, Ngụy Tác trông càng khó coi. Gã cảm tri vô số lần, từ đầu đến giờ, dược lực tuy có lúc khiến nhục thân mộc hóa dừng lại nhưng không hề có dấu hiệu nào nghịch chuyển, không hề có. "Dược dịch khẳng định không có vấn đề! Lão phu và Lưu lão, Đằng lão dám dùng tính mạng đảm bảo." Mấy lão nhân biến sắc, vạn nhất Ngụy Tác trách tội thì không cần động ngón tay cũng giết được họ. "Lưu manh đáng chết, thử lại xem có cảm tri nhầm không." Hàn Vi Vi run môi, mặt không còn hột máu, không chịu nổi cảnh từ trên trời rớt phịch xuống như thế. "Diệp đại ca, hiện tại còn đủ luyện chế một ao dược dịch nữa không?" Nam Cung Vũ Tinh trấn định nhất, hỏi bọn Diệp Tiêu Chính. "Không còn, chỉ vài linh dược còn nhiều, phần lớn đã hết." Diệp Tiêu Chính không nói thành lời, ao dược dịch này ít nhất có sáu, bảy loại linh dược rất hiếm có, tuy không hữu dụng với mọi tu sĩ như Tử hồ hoa nhưng cực khó tìm, trong mấy ngày tìm được một loại cũng cực kỳ vất vả. "Thứ cho lão phu nói thẳng..." Tử y lão giả họ Lưu tựa hồ như bị vũ nhục, đỏ mặt nổi gân xanh trên trán nói, "Lão phu dám chắc dược dịch này hoàn toàn đúng theo công thức, không hề có vấn đề. Tại hạ bình sinh thích nhất là nghiên cứu những công thức cổ xưa, mỗi bước, mỗi một quá trình ở đây đều được cân nhắc kỹ, luyện chế dược dịch này cũng thập phần giản đơn, nếu có gì sai sót, tại hạ không mặt mũi nào sống trên đời nữa. Nếu không có dấu hiệu nghịch chuyển thì không thể do dược lực mà là do công thức. Có chế thêm một ao nữa cũng vô dụng." "Dù thế nào cũng phải thử." Lão giả nói thế, Nam Cung Vũ Tinh không giận, thân thể hơi run rẩy. "Đi, chúng ta tìm đủ đã." Hàn Vi Vi lướt ra ngoài. "Nhục thân mộc hóa, chân tiên cũng không ngăn được... với linh dược đẳng cấp này chắc không thể." Một lão giả mặc hồng y, mùi linh dược trên mình nồng hậu lắc đầu, "Nhục thân mộc hóa, từ cổ chí kim, chưa nghe nói có linh dược nào ngăn được." "Dược lực hình như không giảm đi bao nhiêu, tức là không hề tổn hao." Ngụy Tác đầm đìa mồ hôi lạnh đột nhiên nói. Nếu Tạo hóa ngọc trì không ngăn được nhục thân mộc hóa, mọi tính toán của gã đều công cốc, người tính không bằng trời tính. "Dược lực là các loại linh khí tụ tập, nếu không giảm đi chứng mình không giảm bớt cùng linh khí nhục thân mộc hóa của các hạ, rất có khả năng bản thân công thức có vấn đề." Tử y lão giả họ Lưu nhíu mày, "Lấy một giọt dược dịch cho lão phu xem?" Ngụy Tác không hề do dự, dồn chân nguyên bao lấy mọt giọt dược dịch. Tạo hóa ngọc trì không gây bao nhiêu trở ngại cho chân nguyên, hoàng sắc dược dịch được lấy ra. Vù! Mắt lão giả họ Lưu đột nhiên phát quang, nhìn vào hoàng sắc dược dịch, một làn khói xanh bốc lên như đang cháy, mùi thơm nức mũi. "Quả nhiên không tiêu hao dược lực." Lão giả họ Lưu khẳng định. "Biện dược đồng thuật của Lưu gia! Tiền bối là người của Trung Châu thành Lưu gia?" Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh run lên. "Đúng thế, tại hạ chính thị Trung Châu thành Lưu Tú Thành." Lão giả họ Lưu kiêu ngạo. "Diệp đại ca, sao các vị mời được ông ta?" Ngụy Tác đang toát mồ hôi cũng phải hỏi, vì Lưu Tú Thành rất nổi danh, là cửu giai luyện đơn sư duy nhất ở Thiên Huyền đại lục trung bộ. "Một món đạo giai pháp bảo, điều kiện các vị đưa ra rất hậu, nhưng nếu thấy công thức này sớm, dù không có thù lao, lão phu cũng đến." Lưu Tú Thành bảo Ngụy Tác. "Hậu cái đầu ấy!" Ngụy Tác suýt kêu lên, đạo giai pháp bảo tại tu đạo giới rất bất phàm nhưng đối với gã không làm gì. Trước đây gã không thấy cửu giai luyện đơn sư, hiện tại một món đạo giai pháp bảo đã mời được, nhưng quan trọng là luyện đơn sư gì cũng không quan trọng, quan trọng là có cứu được mạng gã không. "Nếu không thể khẳng định công thức này tuyệt đối hữu dụng, thì đừng nên để ý nữa mà thử phương pháp khác." Lưu Tú Thành liếc bọn Cơ Nhã, thập phần khẳng định. "Không, không thể vô dụng!" Hàn Vi Vi suýt bật khóc, biết Ngụy Tác không còn cách nào. Qua thần sắc bọn Ngụy Tác, mấy lão nhân tinh thông đơn đạo biết gã không dám chắc công thức có tuyệt đối hữu dụng không, cộng thêm Lưu Tú Thành suy đoán hợp lý, họ cho rằng công thức này vô dụng, nhưng dáng vẻ Hàn Vi Vi khiến một lão nhân mặc hồng y, mặt mũi hiền hòa, khắp người nồng hậu mùi linh dược lại bất nhẫn, nhìn kỹ công thức dược dịch Tạo hóa ngọc trì. "Giáng tiên tử thảo... Hắc long chân quả... Cửu diệp linh cúc... Chân tiên cốt..." Đột nhiên, thân thể lão nhân này run lên, gọi mấy lão nhân quanh đó lại, "Lưu lão, Đằng lão, các vị xem này, hình như có vấn đề!" "Cái gì?" Tất cả đều chấn động, vây lại. "Chân tiên cốt... dùng Thảo chi, Thanh minh hoa, Mặc lan quả dịch ninh lên... nhưng Mặc lan quả và Chân tiên cốt tương xung, như thế sẽ giảm bớt dược lực. Tựa hồ..." Hồng y lão nhân hít sâu một hơi, bảo Lưu lão. "Chuyện đó..." Lưu lão và một mặc lão nhân tử hắc sắc pháp y nhìn nhau, đồng thời biến sắc, kinh hô, "Lẽ nào không phải Chân tiên cốt như chúng ta biết!" "Cái gì!" Ngụy Tác run lên hiểu ra. Chân tiên cốt là một loại linh dược phối hợp thường thấy trong tu đạo giới, là tứ cấp đê giai yêu thú Xạ hương bạch lộc chết đi, xương vùi xuống đất, linh dược như rêu sinh trưởng trong xương chúng, mười mấy năm sau thì sẽ mọc thành phù văn kỳ dị như hai chữ "Chân tiên". Dược lực nằm ở rễ loại rêu trong xương, có công hiệu tráng gân, hóa trừ vết thương ngầm trong gân cốt, thường dùng để luyện chế liệu thương đơn dược. "Lẽ nào Chân tiên cốt này không phải như chúng ta nghĩ mà xương của chân tiên đại năng!" Hàn Vi Vi kêu lên. Các lão nhân nhìn nhau. Ai cũng biết chân tiên trên cấp thần huyền, nhục thân chân tiên đại năng đã kinh qua huyền hóa chi hậu, khi đột phá chân tiên thì đã biến hóa kỳ diệu, chưa biết chừng xương chân tiên đại năng phối hợp cùng công thức đó có thể nghịch chuyển nhục thân mộc hóa, nhưng chân tiên đại năng hơn vạn năm chưa xuất hiện, xương này tìm ở đâu? "Nhĩ muội yêu!" Ngụy Tác kêu lên. Linh Lung Thiên móc nạp bảo thủ trạc của Ngụy Tác đa cho Cơ Nhã. Cơ Nhã run lên đón lấy, một bộ xương được lấy ra. Bộ xương này không có đầu nhưng trắng như ngọc, như thần ngọc điêu khắc thành, ẩn hiện vô số quang điểm, như chứa cả sao trời. Uy áp nghẹt thở không ngừng phát ra. "Chát, chát, chát!" Cơ hồ mọi lão nhân, cả Diệp gia huynh muội và Độc Cô Vũ Vân đều kinh hãi lui lại mấy bước. "Lẽ nào đây là xương của chân tiên đại năng?" Lùi liên mấy bước, Lưu Tú Thành mới trấn định tâm thần, hít hơi lạnh hỏi. "Đừng lắm lời, mau thử đi!" Ngụy Tác kêu lên. Chân tiên hài cốt, người khác không có chứ gã có tới hai bộ! Tại Bắc Mang di tích, trừ bộ này gã còn một bộ khác không kém gì. Quan trọng nhất là dược dịch đã hòa làm một, còn cả Chân tiên cốt dược dịch, hiện tại có hữu dụng không là bí ẩn. Gã biết đại năng của Công Đức đó vì nhẫm lẫn Chân tiên cốt nên mất mạng. Nếu vì thế thật, trong tay có hai bộ Chân tiên cốt mà vẫn chết thì mới thật là muốn khóc mà không có nước mắt, chết không nhắm mắt.