"Tịnh niệm hải đường! Đây là trấn phái chí bảo của thượng cổ Tịnh Niệm tông, lại trong tay y!" Phong Ngô Thương tế xuất pháp bảo ngân sắc hải đường, lục bào lão đầu kêu lên, "Tiểu tử, chả trách y lại tỏ vẻ ngang vai với ngươi, pháp bảo này có uy năng phòng ngự huyền giai thượng phẩm! Khi phát ra Tịnh niệm quang hoa, sẽ khiến thần thức không thể nắm được vị trí cụ thể, khó mà xác định."
"Huyền giai thượng phẩm? Hóa ra y cũng có chí bảo." Ngụy Tác hấp háy mắt.
Lần trước Phong Ngô Thương đối địch Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo thì chưa có pháp bảo này, tức là y mới lấy được gần đây.
Có pháp bảo này, Phá diệt thần thương và thuật pháp của Lâm Thái Hư khó đánh trúng gã, xem ra Phong Ngô Thương hiện thân trước mặt Lâm Thái Hư là có chuẩn bị, song phương mà giao thủ, Lâm Thái Hư chưa biết chừng sẽ bị Phong Ngô Thương kích bại.
"Oành!"
Tuy có ý nghĩ đó nhưng Ngụy Tác không hề dừng lại, vô số thủy linh nguyên khí phun ra, gã không lấy Thủy chúc yêu yêu đơn mà lấy thật nhiều đê giai thủy hệ yêu đơn, đoạn uy áp cực độ rung lên, Trấn thiên pháp tướng lại đứng giữa thiên địa.
"Cách cách!"
Cơ hồ cùng lúc Ngụy Tác phun ra nguyên khí, Trấn thiên pháp tướng lại đứng lên thì Phong Ngô Thương phát chưởng Băng ngọc linh tủy vang lên tiếng nứt vỡ.
Bạch sắc hàn khí ngưng tụ như lợi kiếm bạo phát.
"Phù!"
Như thể siêu việt giới hạn thời gian, bạch sắc hàn khí vừa bạo phát, Trấn thiên pháp tướng vung tay cùng quang văn xuyên qua địa thất do Băng ngọc linh tủy điêu khắc thành.
"Oành!"
"Chát!" Tịnh niệm hải đường trước mặt Phong Ngô Thương phát ra quang hoa hình thành thủy tinh quang tráo cũng không ngăn được, có vết nứt.
Trấn thiên pháp tướng phát ra quang văn huyền ảo cực độ, hàn khí kinh nhân trước mặt Phong Ngô Thương và Lý Tả Ý bị ngăn lại.
Địa thất xây bằng Băng ngọc linh tủy hóa thành bột, ngưng kết thành băng trụ trăm trượng, rộng mười mấy trượng.
"Hàn khí cỡ này, nếu không có Ngụy đạo hữu xuất thủ, pháp bảo này của mỗ khó chặn." Phong Ngô Thương thấy chỉ sau tích tắc trước mặt dựng lên băng trụ thì cũng hít sâu một hơi.
"Thỏ huynh đệ, lấy được rồi hả?" Lý Tả Ý hỏi Ngụy Tác vừa thu lại Trấn thiên pháp tướng.
Ngụy Tác gật đầu, lật tay phải phát chưởng.
"Đây là?"
Phong Ngô Thương và Lý Tả Ý thấy trong tay gã có một viên bồ đề châu tử trong suốt, như một viên băng châu, lấp lánh quang văn nhỏ xíu, huyền ảo khôn tả.
"Cái gì nhỉ?" Phong Ngô Thương tại trường, lục bào lão đầu không dám dùng thần thức nên ngứa ngay kêu to trong tai Ngụy Tác.
"Tây tịnh lưu li." Ngụy Tác mục quang lóe lên liên tục, kêu to.
"Tây tịnh lưu li?" Phong Ngô Thương nhíu mày, có vẻ chưa nghe nói đến.
"Tây tịnh lưu li! Trong vật này là công pháp Tây tịnh lưu ly!" Lục bào lão đầu kêu lên, "Tây tịnh lưu li, công pháp của thượng cổ thần huyền đại năng Tây Tịnh huyền nữ! Không phải của U Minh cung!"
Ngụy Tác không biến sắc, mắt ánh lên liên hồi, đọc rõ nội dung trong bồ đề băng châu thì vung tay, đưa cho Phong Ngô Thương.
"Thiên cấp đỉnh giai công pháp!"
Phong Ngô Thương không hề dừng, thần thức vừa tiến vào thì tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
Trong vật vày ghi lại thiên cấp đỉnh giai băng hệ công pháp!
Phong Ngô Thương cố nhớ, kinh văn trong bồ đề băng châu cực kỳ huyền ảo, tựa hồ có ma lực, khiến nguyên khí chấn động.
"Băng linh căn... Nữ tu mới có thể tu luyện..."
Phong Ngô Thương phát hiện ghi chép trong kinh văn.
"Là một môn công pháp chỉ băng linh căn nữ tu mới có thể tu luyện."
Phát hiện điều đó, Phong Ngô Thương không hề thất vọng. Nam tu không thể tu luyện nhưng Ngọc Thiên tông muốn tìm một băng linh căn nữ tu không khó, thiên cổ kinh đối với Ngọc Thiên tông vẫn là kinh thiên chí bảo. Chỉ thế cũng xứng với việc y truyền Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp cho Ngụy Tác.
Hiện tại Phong Ngô Thương dám khẳng định, chỉ cần mang thuật pháp này về, Ngọc Thiên tông sẽ không trách tội gã truyền thuật pháp cho Ngụy Tác mà sẽ ban thưởng. Chỉ là y không hiểu vì sao như U Minh cung có công pháp này mà chưa từng nghe nói có nữ tu nào của phái này tu luyện. Theo lý, đại tông môn như U Minh cung cần tìm một đệ tử là băng linh căn nữ tu không khó.
"À!"
Đang trầm tư, Phong Ngô Thương đột nhiên cả kinh, bồ đề băng châu trong tay y tan dần, quang văn biến mất ngay trước khi tan.
"Các hạ làm hỏng vật này?" Lý Tả Ý chợt nói.
"Không phải y làm hỏng, đó vốn là phổ thông băng châu, do thần lực không thể lý giải cấu thành. Vừa lấy ra là mỗ cảm giác được thần lực bắt đầu tan đi." Phong Ngô Thương không nói, Ngụy Tác giải thích với Lý Tả Ý rồi bảo Phong Ngô Thương: "Phong đạo hữu nhớ cổ kinh chưa? Nếu chưa thì mỗ sẽ thuật lại."
"Hợp tác với các hạ cũng không tệ." Phong Ngô Thương không cả nghĩ, cứ để băng châu tan đi, mỉm cười, "Mỗ đã nhớ hết cổ kinh trong này."
"Thứ của thỏ cũng hữu dụng?" Lý Tả Ý nhìn băng châu trong tay Phong Ngô Thương tan đi, hỏi Ngụy Tác.
"Đương nhiên hữu dụng." Ngụy Tác trịnh trọng gật đầu. Môn công pháp này tuy gã chưa lĩnh ngộ, cũng không tu luyện, không hiểu có bao nhiêu huyền diệu kinh nhân nhưng từ đầu đã nói rõ là thiên cấp đỉnh giai vô thượng công pháp, lục bào lão đầu cũng bảo là công pháp của một thượng cổ thần huyền đại năng thì khẳng định thập phần kinh nhân, Hàn Vi Vi là băng linh căn nữ tu, môn công pháp đó đối với nàng ta rất hợp, gã cho rằng dù nàng ta phế tu vi như gã thì cũng đáng. Hàn Vi Vi chỉ tu vi Phân niệm cảnh, cách xung kích kim đơn rất xa.
"Thật sự hữu dụng, ta nhớ một chỗ cũng có đồ tốt." Lý Tả Ý như được cổ vũ, hào hứng chỉ vào một góc, "Chúng ta mau qua xem."
"U Minh cung bí địa!"
Được Lý Tả Ý chỉ dẫn, cả ba liên tục xuyên qua mấy chục dãy điện vũ rồi dừng lại phía sau đỉnh núi. Ngụy Tác và Phong Ngô Thương đều động lòng.
Bên ngoài này là những đống mảnh vỡ các loại ngọc thạch chất thành núi.
Trong núi đổ nát này là một khoảng bằng phẳng chừng hơn mười dặm, không hề có dấu đấu pháp và lỗ thủng, chất đầy xương các loại yêu thú.
Xương yêu thú như bị sức mạnh ép qua, trải vô số tuế nguyệt, huyết nhục và yêu đơn cũng không còn, chỉ có những mảnh xương vỡ còn mớ, rõ ràng là yêu thú trong thú triều trung bị chấn nát.
Chính giữa là thanh sắc thần huy mênh mông, giữa màn sáng là một gian phổ thông thạch thất, không trông rõ tình hình bên trong.
Trong U Minh thành, cơ hồ mọi kiến trúc đã triệt để tổn hủy, nhưng chỗ này vẫn yên lành, phía trên thanh sắc thần huy có khí tức khiến cả Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nghẹt thở.
Tuy trong thanh sắc thần huy, thân ảnh Phệ linh thú đã không còn nhưng Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nhìn là khẳng định đây là nơi U Minh cung chứa Liệt khuyết tàn nguyệt, cũng là bía địa mà Lâm Thái Hư và cường giả Huyền Phong môn định bức Lý Tả Ý đến!
"Hả?" Phong Ngô Thương dồn thần thức vào thanh sắc thần huy, tức thì nhợt nhợt mặt mày, uy năng thanh sắc thần huy khó tưởng tượng nổi, cơ hồ có thể hút thần thức y thoát thể. Y không dám dùng thần thức tra xét nữa.
"U Minh cung bí địa..."
Cùng lúc, Ngụy Tác thử thanh sắc thần huy. Trong khu vực đó trừ màn sáng ra còn sừng sững năm, sáu khối ngọc bi, loáng thoáng phù văn.
Lúc đâu với Lâm Thái Hư, thuật pháp bao trùm cực rộng của y là lấy được từ U Minh cung, ngọc bi ở đây khiến gã cho rằng y lấy được thuật pháp tại chỗ này.