Chương 715: Mối Nghi Ngờ Về Cánh Tay Cụt

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:21:48

Khối tinh kim Ngụy Tác dùng vỏ khôi lỗ và Tinh thần bạch lạc kim trong Thanh Thành khư luyện lại thập phần trọng yếu với gã, thai thể Phần thiên thần lô và Đông hoang trấn yêu tháp có thể luyện thành tinh kim kinh nhân, sau này luyện chế được phi kiếm chưa biết chừng có uy lực hơn cả Phá diệt thần thương, tinh kim đối với tiểu nữ hài cũng như linh thạch nên Ngụy Tác đương nhiên không giao. "Lừa đảo... Người xấu, ngươi quả nhiên là lừa gạt!" "Cái gì mà lừa đảo, ngươi không nói rõ đấy chứ, ta đương nhiên cho là ngươi cần khối tinh kim này, loại khác ta chắc gì đã đồng ý." "Lừa đảo! Ngươi không giữ lời, sẽ bị thiên kiếp đánh chết! Không có ngươi thì y sao vào được trong đó!" Tiểu nữ hài giận xanh mặt. "Nếu không phải ngươi lằng nhằng thì y sao chạy thoát, ngươi cần đồ của y và tinh kim thì đều được rồi, còn muốn gì nữa?" Ngụy Tác không chịu kém. "Lừa đảo!" Tiểu nữ hài lại lao vào Lưu Tương Thành, không giết được Ngụy Tác thì đánh chết Lưu Tương Thành mà gã khó khăn lắm mới bắt được đã. "Ngươi có thôi đi không." Ngụy Tác đã chuẩn bị, che cho Lưu Tương Thành, liên tục tung cước vào tiểu nữ hài. "Đánh chết ngươi! Mau đưa tinh kim cho ta... không thì ta không tha cho ngươi." "Ngươi không đi, đây là địa bàn của tu sĩ, ta có trợ thủ lợi hại, lúc đó không chỉ đơn giả là đánh ngươi." "Lừa đảo, ngươi làm gì có trợ thủ lợi hại, có thì đã đến rồi." "Tin hay không tùy ngươi." Tiểu nữ hài cực kỳ phẫn nộ, đấu với Ngụy Tác lâu gấp đôi khiến tay gã sưng lên như củ cải đỏ nhưng gã khôi phục cực nhanh khiến nó bó tay. "Lừa đảo, giao ra đây..." "Nằm mơ. Chưa từng thấy cường đạo như ngươi." Tiểu nữ hài nghỉ một chốc rồi lao tới, Ngụy Tác nắm Lưu Tương Thành trong tay, Thiên Kiếm tông ít nhất phải vài ngày mới có viện quân đến, gã có thời gian nên không thỏa hiệp. "Vòng tay của ngươi có nhiều đồ tốt thế, được, ta không cần tinh kim đó nã, cho ta tòa hắc tháp cũng được." Đánh một lúc nữa, tiểu nữ hài sáng mắt thỏa hiệp. Ngụy Tác hơi ngẩn ra, tiểu nữ hài nhìn được đồ trong nạp bảo thủ trạc, chỉ là không thể dồn thần thức vào nhìn rõ, tựa hồ phải tập trung thần niệm, nhìn rõ từng món một. "Ngươi cho ta pháp y của ngươi thì ta cho hắc tháp." Ngụy Tác biết là Đông hoang trấn yêu tháp, đương nhiên không thể cho tiểu nữ hài, nên hừ lạnh. "Ngươi... được, đưa kim sắc lô tử cho ta thì ta không làm phiền nữa." Tiểu nữ hài nghiến răng không động thủ, kim quang lóe lên trong mắt, rõ ràn nhìn thấy Phần thiên thần lô trong nạp bảo thủ trạc của gã. "Giao pháp y cho ta." Ngụy Tác không buồn nháy mắt. "Ngươi..." Tiểu nữ hài giận dữ nghiến răng nhưng tựa hồ càng lúc việt phát hiện nạp bảo thủ trạccủa Ngụy Tác có nhiều đồ tốt, nhất thời không động thủ, mắt lóe kim quang. "Mảnh tinh kim vỡ cũng được..." Tiểu nữ hài giảm bớt yêu cầu. "Mảnh tinh kim vỡ?" Ngụy Tác máy động, là mảnh tinh kim cổ quái cỡ gian phòng mà gã lấy được của thanh niên thần bí được Tam Hoàng tông truyền thừa. "Ngươi...!" Gã cha kịp nói gì thì tiểu nữ hài tử tỏ vẻ hoảng sợ lùi nhanh mấy bước. "Sao lại như thế!" Đoạn mắt nó hấp háy, tựa hồ nhìn thấy gì đó, tỏ rõ thần sắc không dám tin. Ngụy Tác cũng lấy làm lạ, "Sao hả?" "Đưa bàn tay và đốt hương cho ta xem." Tiểu nữ hài bất động bảo Ngụy Tác. "Nó muốn xem hai thứ này? Lẽ nào nó biết lai lịch?" Nhãn quang Ngụy Tác kịch liệt lóe lên, biết tiểu nữ hài nhắc đến bàn tay cụt lấy được của thanh niên thần bí và khúc cổ hương thần bí có khí tức cực kỳ cổ quái lấy được của tu sĩ Long Quỳnh tông. "Ngươi biết lai lịch hai thứ đó?" Ngụy Tác hỏi tiểu nữ hài. Hiện tại nó cho gã cảm giác còn lâu đời hơn lục bào lão đầu, hiểu biết cũng không tệ. "Lấy ra cho ta xem, nhanh lên." Tiểu nữ hài tựa hồ nóng lòng. "Cho ta biết về hai thứ đó đã." Ngụy Tác bình tĩnh như thường. "Ngươi!" Như trước tất tiểu nữ hài bổ tới động thủ, nhưng giờ nó nhìn quanh kinh nghi bất định, có vẻ sợ hãi. "Để ta xem có phải hai thứ đó không đã." Tiểu nữ hài thỏa hiệp. "Ngươi để ta xem cái vòng của ngươi trước đã." Ngụy Tác quan sát pháp y và vòng tay của nó, pháp y không hề có phù văn, nhưng tạo ra cảm giác thập phần cổ quái, khẳng định không tầm thường, phù văn trên hôi sắc thủ trạc lại tương tự trên mảnh tinh kim cỡ gian phòng, tựa hồ cùng một thời đại. "Lừa đảo, định cướp vòng tay của ta!" Tiểu nữ hài còn coi trọng vòng tay hơn pháp y, Ngụy Tác nhắc đến pháp y thì nó không đặc biệt khẩn trương nhưng nhắc đến vòng tay thì nó sờ vào cái vòng, mắt rực hung quang kêu lên, "Công pháp của ngươi là chủ nhân bàn tay dạy cho!" "Cái gì mà chủ nhân bàn tay." Ngụy Tác ngẩn người, cả kinh: "Ý ngươi là tay của một người? Đây là tay người?" Cánh tay cực lớn, có khí tức như Thần huyền tu sĩ nhưng lại hơi khác, nếu là tay tu sĩ thì ít nhất cũng thuộc hàng thần huyền đại năng. "Ngươi giả hồ đồ?" Tiểu nữ hài chăm chú nhìn Ngụy Tác, mắt rực hung quang, tỏ vẻ không tin. "Ngươi bệnh hả?" Ngụy Tác cấm cảu, "Ta biết thì cần gì lắm lời với ngươi?" Tiểu nữ hài sững người. "Đúng rồi, nếu thế... y không thể nào không biết lai lịch của ta... Ban đầu thấy ta đã không như thế..." Tiểu nữ hài biết gã không nói dối thì yên tâm, nhe răng, "Thứ này và khúc cổ hương từ đâu ra?" "Lấy được từ địch nhân." Ngụy Tác muốn biết lai lịch của cổ hương và bàn tay nên khách khí với tiểu nữ hài. "Cướp được? Lừa đảo... Ngươi lừa ta hả?" Tiểu nữ hài sáng mắt, đang nhìn lén nạp bảo thủ trạc của gã xem có thứ gì khác để lần ra manh mối không. "Mẹ nó chứ, yêu thú này sao giống tu sĩ thế! Quá cổ quái." Ngụy Tác lẩm bẩm, liếc Lưu Tương Thành đang xám ngoét mặt mày, gã chợt lạnh giọng, "Ngươi có gì nói đi, nói dối là bị thiên kiếp đánh chết! Ngươi cho ta xem vòng tay, ta cho ngươi xem bàn tay và cổ hương, sau đó ngươi cho ta biết lai lịch." Tiểu nữ hài hơi run người, tựa hồ cực sợ thiên kiếp, đó là lời thề độc cao nhất. "Ngươi dám động thủ cướp thì ta sẽ không tin ngươi nữa, thiên kiếp không đánh chết ngươi thì ta cũng thề sẽ giết ngươi..." Tiểu nữ hài nói đoạn rồi thỏa hiệp, không để tay áo che kín hôi sắc thủ trạc. "Cái vòng này và mảnh tinh kim là cùng một thời đại? Ngươi biết lai lịch mảnh tinh kim không?" Ngụy Tác ngưng thần, nhìn rõ hôi sắc thủ trạc, càng nhìn càng thấy phù văn cực kỳ phức tạp, nối với tinh thần nguyên khí, không phải pháp bảo thông thường, tinh thần nguyên khí trên đó đan nhau mênh mang, không thể nắm bắt, tương tự phù văn trên mảnh tinh kim của gã. "Cho ta xem bàn tay và cổ hương đã." Tiểu nữ hài rụt tay lại. "Ta không muốn ai nhìn thấy, vào trong đã." Ngụy Tác không muốn lắm lời, chỉ vào một gian Thiên kiếm đồng điện. "Được." Tiểu nữ hài tựa hồ không muốn ai khác nhìn thấy, gật đầu đi theo Ngụy Tác. Thiên kiếm đồng điện nhìn từ bên ngoài như thanh sắc lợi kiếm găm lên trời, khắc vô số phù văn, bên trong không khác gì chỗ ở thông thường, vào là thấy một đại sảnh, sau nữa là từng gian tĩnh thất. "Lùi lại hai mươi trượng." Ngụy Tác sợ bàn tay và tiểu nữ hài có gì cổ quái, bị nó đoạt mất nên bào nó lùi hai mươi trượng đoạn nhãn quang lóe lên, lấy từ nạp bảo thủ trạc ra lam sắc đoạn tí. Bàn tay dài mấy trượng, như bị chặt bằng ở khuỷu, không có linh khí, nặng hơn cả tinh kim, toát lên khí tức siêu phàm. "Còn may..." Tiểu nữ hài liếc bàn tay là toét miệng thở phào.