Trên một chỗ trong Tịch Diệt hải, một lão tẩu mặc hôi y và một thanh niên mặt mũi thật thà mặc thanh sắc bố y đang cưỡi trên một thuyền nhỏ màu xanh nhạt lướt đi.
Con thuyền dài chừng hơn trượng, điêu khắc phù văn hình hải tảo, ánh lên thanh quang, linh khí không mạnh, rõ ràng không đạt cả linh giai pháp khí.
Trên con thuyền có mấy thi thể yêu thú cấp thấp trông như cá, và một ít tảng đá như khoáng thạch cơ hồ lấy được dưới biển.
Xem ra hôi y lão và thanh niên thật thà là đê giai tu sĩ không có cả nạp bảo nang.
Đột nhiên, hai đê giai tu sĩ dừng lại, hôi y lão tẩu cầm hắc sắc trường tiên trạng cuốn xuống nước, lôi lên một chiếc bạch sắc ngọc ấn.
Thấy rõ là bạch sắc ngọc ấn, hôi y lão tẩu và thanh y thanh niên nhìn nhau hớn hở.
Hôi y lão tẩu đặt hắc sắc trường tiên xuống, lật đi lật lại bạch ngọc tiểu ấn đoạn nhãn quang lóe lên, thanh sắc chân nguyên được dồn vào.
Chân nguyên như bị nuốt chửng, bạch quang từ bạch ngọc tiểu ấn bắm ra, cắm vào mi tâm thanh y thanh niên.
"A!"
Thanh niên đang hào hứng quan sát bạch ngọc tiểu ấn chợt méo mó mặt mày, thân thể co rút cực kỳ thống khổ.
"Đoạt xá?!"
Hôi y lão tẩu hô lên với vẻ không dám tin, biến hẳn sắc mặt, định ném bạch sắc tiểu ấn đi.
Nhưng lúc đó bạch sắc tiểu ấn trong tay y rực bạch quang.
Mắt hôi y lão tẩu ánh lên kinh hoàng vì uy năng bạch sắc tiểu ấn khiến chân nguyên lão không lưu động nổi.
"Chát!"
Trong khi lão tuyệt vọng, bạch sắc tiểu ấn vuột khỏi tay đập vào ngực lão, hất lão bắn khỏi con thuyền.
Rớt xuống mặt biển, ngực hôi y lão tẩu lõm vào, xem ra xương cốt và nội tạng đã vỡ nát, không còn sinh cơ.
Trên thuyền, bạch sắc tiểu ấn giết hôi y lão tẩu xong thì rót xuống khoang, linh quang tắt ngóm, như thể tổn hao thập phần lợi hại, hữu khí vô lực.
Sau hai tuần hương, thân thể thanh y thanh niên ngừng co rút.
Thanh y thanh niên vốn trông rất thật thà giờ như thành người khác, mặc mũi hung hãn.
Cực kỳ oán độc nhìn về phía Hải Tiên thành, nhanh chóng thu bạch sắc tiểu ấn vào ngực, y điều khiển con thuyền rời xa Hải Tiên thành, nhanh chóng khuất bóng vào mặt biển. ...
"Còn có người có một thượng cổ khí linh như huynh." Trong tĩnh thất ở Hải Tiên tông, Cơ Nhã lo lắng nhìn Ngụy Tác, "Hiện tại y nếm đòn, liệu có đồn tin huynh có thượng cổ khí linh ra không?"
"Chắc không đồn ra, vì y đồn việc ta có thượng cổ khí linh ra thì ta cũng sẽ tiết lộ việc y có Lân vương thủy ấn. Hiện tại tu vi của y cơ hồ phế mất quá nửa, nếu tu sĩ Kim đan tứ ngũ trọng, thậm chí Thần huyền cảnh tu sĩ tranh đoạt thì y còn nguy hiểm hơn ta." Ngụy Tác bảo Cơ Nhã, "Bất quá không loại trừ việc y táng tâm bệnh cuồng, cũng nên phòng bị, tới đây ta sẽ kiếm cớ bế quan tại Hải Tiên tông, thực tế sẽ lén quay về Thiên Huyền đại lục giúp lão đầu ngưng hình, giải quyết ân oán giữa chúng ta và Đông Dao thắng địa, cũng coi như tránh nạn."
"Ừ." Cơ Nhã gật đầu.
Cơ Nhã bình thường khi cùng Ngụy Tác đi ra đều thay đổi dung mạo, còn khi ở cùng gã thì vứi gương mặt thật. Giờ nàng mặc tử sắc cung trang, đẹp đẽ thoát tục, khi gặp người ngoài nàng luôn giữ vẻ lạnh như băng sương còn trước mặt Ngụy Tác lại là tiểu nữ nhi đúng nghĩa.
"Về Thiên Huyền đại lục phải tìm cách giúp lão đầu ngưng hình. Đông Dao thắng địa thì chúng ta không cần tính tới." Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác đật đầu, nghiêm túc nói.
"Chúng ta suýt nữa chết bởi Đông Dao thắng địa, hiện tại ta kết thành kim đan, kim đan lớn như thế mà mặc kệ chúng?" Cơ Nhã nói vậy, Ngụy Tác lấy làm lạ.
"Muội không muốn có quá nhiều chuyện, trước kia huynh nói đúng, nếu sư tôn còn sống thì cũng sẵn lòng dùng phường thị đổi lấy niềm vui cho muội và Vi Vi. Đông Dao thắng địa là tông môn không nhỏ, dây mơ rễ má với nhiều thế lực. Muội thà ba chúng ta ở cạnh nhau, chỉ cần bình bình an an, khoái khoái lạc lạc là được." Cơ Nhã nhìn vào mắt gã.
"Ta hiểu ý nàng, nhưng tu sĩ như chúng ta, không chạm vào người khác thì chưa biết chừng người khác sẽ chạm vào chúng ta. Chúng ta không động đến Đông Dao thắng địa, không có Đông Dao thắng địa, chưa biết chừng sẽ xuất hiện Tây dao thắng địa, Bắc dao thắng địa. Quan trọng là phải đề thăng tu vi và thực lực. Giờ ta đạt Kim đan cảnh, không mấy ai dám chạm đến chúng ta nữa. Nếu nàng cũng tu thành kim đan, hai Kim đan đại tu sĩ cùng nhau, hoặc ta đột phá thêm mấy tầng tu vi, không tính Thần huyền cảnh thì như Huyết Linh lão tổ, chúng ta cũng không ngại. Ta và lục bào lão đầu đã thương lượng, món nợ này phải trả. Không chỉ trút giận mà chưa biết chừng sẽ kiếm được lợi ích cho tu luyện. Dù gì cũng phải lấy lại mọi thứ cho vợ ngoan." Ngụy Tác nhìn Cơ Nhã, trong mắt nhu tình khôn tả, với gã thì tại tu đạo giới này, tìm tuyệt sắc nữ tu tương đương Cơ Nhã thì có nhưng tốt bụng như nàng thì thiên nan vạn nan.
"Ngụy Tác, huynh lại không đứng đắn." Cơ Nhã thoáng đỏ mặt.
"Vợ ngoan, gọi ta làm gì?" Ngụy Tác đảo mắt, mỉm cười ám muội, "Sao ta lại không đứng đắn, ta đứng đắn quá đi chứ. Phúc lộc đạo đan đâu?"
Ngụy Tác nói đến Phúc lộc đạo đan, Cơ Nhã khẩn trương hẳn, "Sao hả."
"Đương nhiên phải tu luyện, đề thăng thực lực. Vợ ngoan, mau lấy Phúc lộc đạo đan ra tu luyện ba." Ngụy Tác cười hắc hắc.
"Không được, không được." Cơ Nhã như thỏ thấy cáo, hoảng loạn định bỏ chạy, "Muội đã cho Vi Vi uống dược dịch Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc, có khi nó sắp tỉnh lại."
"Nàng ta sắp tỉnh lại nên càng phải tranh thủ thời gian ." Ngụy Tác chặn nàng, có vẻ ấm ức, "Dù thế nào, nàng ta tỉnh lại thì lâu lắm chúng ta sẽ không được song tu. Nàng đã nói Phúc lộc đạo đan có ích cho hai chúng ta đề thăng thực lực, đan dược này càng nhanh luyện hóa càng tốt. Không cần lo việc nàng ta tỉnh lại sẽ phát giác, với thần thức của ta khẳng địnhsẽ phát hiện ngay, chỉ cần thần thức uy áp đủ khiến nàng ta không vào được cửa tĩnh thất."
"Huynh lại viện cớ." Cơ Nhã trừng mắt, mặt đỏ như quả táo chín.
"Vợ ngoan, Phúc lộc đạo đan đâu?" Ngụy Tác hỉ hả ôm lấy nàng. Nếu nam tu khác thấy dáng vẻ nhăn nhở này của gã thì chắc sẽ tìm cách bóp chết gã, vì cho rằng hoa nhài cắm bãi *** trâu.
Cơ Nhã bị gã ôm, tức thì nóng bừng người mềm nhũn, hổ thẹn úp mặt vào ngực gã, không nói gì nữa, lấy Phúc lộc đạo đan ra.
"Vợ ngoan, đan dược này chúng ta sử dụng đều như nhau hả?" Ngụy Tác mỉm cười nhăn nhở hơn.
"Dược tính viên đan dược này mãnh liệt phi thường, tu vi của huynh cao, luyện hóa chắc sẽ an toàn." Cơ Nhã hổ thẹn, tựa hồ trách Ngụy Tác lúc này mà còn cố ý trêu cợt, nên cắn mạnh lên ngực gã.
"A, không chịu nổi."
Bị Cơ Nhã cắn, Ngụy Tác rùng mình, nuốt Phúc lộc đạo đan, gã chống nổi tâm ma lúc kết đan thì tâm chí có thể coi là kiên định nhưng giờ cũng xáo động, toàn thân nóng bừng, có phần không chịu nổi.
"A!"
Kết quả Cơ Nhã như cố ý, mím môi lại.
Ngụy Tác càng không chịu nổi, ôm nàng lên, lần này đến lượt nàng kinh hô, vì toàn bộ y phục được gã cởi ra một cách cực kỳ thuần thục.
Ngọc thể hoàn mỹ lại dính sát vào gã.
Có những song tu công pháp chỉ cần song phương nối thông chân nguyên là tu luyện được, Huyền Sát đại pháp chỉ khi nhục thân song phương giao hợp, vui vầy cá nước thì mới có thể hành công tu luyện.