Chương 867: Gạt Bụi Tìm Ngọc

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:22:10

"Tuyết Phong chân nhân, tu vi Kim đơn lưỡng trọng, bất quá chỉ là một tán tu, không có bối cảnh." "Thất thúc" hơi trầm ngâm, "Độn Giáp chân nhân cộng thêm Ô Phong chân nhân, đủ đối phó y rồi." "Ngụy huynh đệ, không ngờ huynh đệ dã có kinh thế tu vi cỡ này, thần huyền đại năng cũng không làm gì được." Trong gian của bọn Ngụy Tác, Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi nói đến tu vi hiện của Ngụy Tác thì vô cùng cảm khái. Lúc họ tại Linh Nhạc còn là tiểu tán tu cấp thấp nhất, cả cỡ như Lý Hồng Lân cũng có thể cậy thế ép người nhưng hiện tại Ngụy Tác đã thành nhân vật chấn nhiếp bát phương, một mình chống lại cả một siêu cấp đại tông môn. "Tu vi của các vị đã cao lên nhiều... Tiểu Vi muội muội cũng lớn rồi." Ngụy Tác thập phần cảm khái, bước lên nhìn Diệp Cố Vi. "À..." Nhưng gã toát mồ hôi vì Diệp Cố Vi thấy tha như thế thì hơi đỏ mặt cúi đầu, như con dê đợi bị làm thịt, tựa hồ đợi gã ôm như trước kia. Kỳ thực Ngụy Tác dù gì cũng đã thành gia lập nghiệp, không còn nham nhở như trước, mà Diệp Cố Vi hiện tại cực kỳ xinh đẹp, gã không tiện ôm nhưng thấy thế thì gã chợt cảm thấy trong lòng phức tạp, vẫn bước lên ôm Diệp Cố Vi. "Yên tâm đi, ta là đại ca của muội, sau này chỉ cần có ta thì không ai bắt nạt được các vị." Ôm Diệp Cố Vi, Ngụy Tác nghiêm túc nói. Từ bé gã không có thân nhân, Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu được gã coi là thân nhân vô. "Ngụy huynh đệ, Cơ đại chưởng quỹ và Hàn đại tiểu thư..." Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi hỏi han về Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, nghe nói Cơ Nhã đã thành tựu kim đơn, Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi cùng cảm khái. Trong lúc bàn bạc, phách mại hội đưa ra từng món, từng món bảo vật. "Tiểu tử, đến thứ của chúng ta rồi." Đột nhiên, lục bào lão đầu nói trong tai Ngụy Tác. Bảo vật trên danh sách đã bán hết, theo lý là đến số bảo vật vô danh nhưng lúc đó một nữ tu xinh đẹp bưng bốn pháp bảo linh quang lóe sáng ra. Là bốn linh giai trung phẩm pháp bảo đưa cho Tôn chưởng quỹ lúc trước. "Đây là bốn món linh giai trung phẩm pháp bảo." "Linh giai trung phẩm pháp bảo?" "Có tới bốn? Lẽ nào bán cùng nhau?" Lão giả râu dài tuyên bố phẩm giai của bốn pháp bảo, phách mại hội trường sôi trào, với bất kỳ phách mại hội nào, pháp bảo đều là thứ được yêu thích nhất, hơn nữa linh giai hạ phẩm pháp bảo cũng không có nhiều, nói gì đến bốn linh giai trung phẩm pháp bảo. "Bốn linh giai trung phẩm pháp bảo là bản phường thị bán hộ nhưng không hẳn cần dùng linh thạch giao dịch, có thể dùng đồ để trao đổi. Chỉ cần có một trong ba thứ Nguyệt tiên thảo, Kim ô quả, Ngân tinh thạch là đổi được một món. Nếu không muốn pháp bảo thì nhận ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch. Hoặc không có ba thứ này, chỉ cần cung cấp tin chính xác là được nhận một nghìn hạ phẩm linh thạch." Ngữ khí lão giả cũng hơi chấn động, thật sự lão cũng thấy điều kiện giao dịch này quá kinh nhân. "Cái gì! Ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch!" Cả phách mại hội trường sôi trào. Ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch còn kinh nhân hơn một món linh giai trung phẩm pháp bảo, đối với tu sĩ Kim đơn kỳ trở xuống, ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch là con số cực lớn. Đối với những tu sĩ không thiếu linh thạch thì linh giai trung phẩm pháp bảo tương đối quyến rũ, nhưng đối với đại đa số đê giai tu sĩ thì số linh thạch này khó cự tuyệt hơn. "Tạ hạ biết một nơi có một nhánh Nguyệt tiên thảo, hiện tại sẽ đi lấy về!" Trong tiếng xôn xao, một tu sĩ ở tầng dưới kêu to, "trong một tuần hương sẽ lấy về!" "Tất nhiên, bản phường thị có thể cử người đi cùng các hạ lấy Nguyệt tiên thảo." Tôn chưởng quỹ bước ra, biết rõ thân phận Ngụy Tác xong thì y càng cực kỳ thận trọng với giao dịch này. Y biết rõ đắc tội hoặc kết giao được với tu sĩ như Ngụy Tác có ý nghĩa gì. "Được." Tu sĩ đó hoan thiên hỉ địa, cả phách mại hội trường vang lên tiếng ghen tị. "Lão đầu, vận khí của ngươi không tệ." Lập tức có ngay một món khiến Ngụy Tác vui lây. "Ngân tinh thạch, ai ủy thác Tôn chưởng quỹ cần mua thứ này? Độn giáp bảo y của lão phu có khảm nhưng điều kiện đó tựa hồ hơi thấp." Trong một bao gian ở tầng ba, một lão đạo gầy khô, mặc phổ thông huyền sắc đạo bào, khí thế thập phần uy nghiêm, chợt nhíu mày, lẩm bẩm. Lão đạo gầy gò có vết bớt đen trên má trái, dáng vẻ không dễ nhìn, nhưng hắc hôi sắc linh khí sôi trào, ngưng thành một tấm thuẫn, là một Kim đơn đại tu sĩ. Đợi một chốc nhưng không ai lên tiếng, các tu sĩ đều nhìn bảo vật thở dài, trừ Nguyệt tiên thảo ra, không ai biết hai thứ kia. "Lão đầu, còn thiếu hai thứ, chỉ phách mại hội này vị tất gom đủ." Ngụy Tác bảo lục bào lão đầu, "Lúc trước ngươi không vội đi tìm những thứ này, có vẻ chắc lắm, nói là dù không mua được thì cũng biết chỗ lấy được cơ mà?" "Biết chứ, chỉ là không tất yếu, ta cũng không muốn." Lục bào lão đầu bảo Ngụy Tác, "Ta biết trong phần mộ một lão tổ của một đơn đạo thế gia có vô số linh dược bồi táng, trong đó có Kim ô quả và Nguyệt tiên thảo. Sau này ta đọc điển tịch thời đại các ngươi thì biết thế gia họ Trương đó vẫn còn, chỉ là ta không đành đào mộ tổ nhà người ta. Thế gia đó từng có ơn cứu mạng một chủ nhân của ta, linh dược và nhục thân lão tổ đó đều phong ấn bằng một cấm chế. Nếu lấy thì sẽ tổn hại cấm chế đó." "Đơn đạo thế gia, họ Trương? Lão đầu, có phải Dược Vương thành Trương gia?" Ngụy Tác hơi ngẩn ra. "Trừ Trương gia đó, hiện tại còn đơn đạo thế gia họ Trương hả?" Lục bào lão đầu hầm hừ. "Trương gia có khẩu bi rất tốt, đào mộ tổ nhà người ta qua không ổn, không ngờ lão đầu còn có mấy phần đạo nghĩa." Ngụy Tác mỉm cười. Dược vương thành Trương gia danh khí rất cao, có không ít cao giai luyện đơn sư, cả những đê giai tu sĩ nguy ngập về tính mạng nhưng không đủ linh thạch traả công, Trương gia cũng cứu, Trương gia tại tu đạo giới Thiên Huyền đại lục cực kỳ được kính trọng. "Hết cách thì ta đành đi, người chết dù gì không thể quan trọng bằng người sống, cùng lắm để đời sau của y thêm lợi... Chẳng phải ngươi có quá nhiều linh thạch, pháp bảo sao, đúng rồi, ngươi nên thuận tiện sai người tra xét xem mộ tổ đó đã bị lục xét chưa, chưa thì cứ để lại." Câu tiếp theo của lục bào lão đầu khiến Ngụy Tác trợn tròng trắng. "Không biết có kiếm được gì không." Lục bào lão đầu mặc kệ Ngụy Tác, hai người Độc Cô thế gia đã bị gã đánh ngất, thân ảnh lão từ Dưỡng quỷ quán hiện ra, ra chỗ cửa sổ hào hứng nhìn xuống. Lão nhân râu dài sai người thu bốn linh giai trung phẩm pháp bảo của Ngụy Tác lại, phách mại hội đã đến bước cuối cùng: đấu giá những vật phẩm không rõ. "Thế là lại được sảng khoái!" Lục bào lão đầu thập phần hưng phấn kêu lên. Hóa ra bước sau cùng của phách mại hội lần này rất khác, đem hết mọi bảo vật vô danh ra cho mọi tu sĩ tại trường xem, nếu có tu sĩ trả giá một món thì mới đấu giá tiếp món theo. Như thế mọi tu sĩ càng có thêm thời gian cân nhắc. Tổng cộng có mười ba bảo vật vô danh được đưa lên, tất cả dồn hết chú ý vào. "Thần hoàng thạch đơn!" Cơ hồ chỉ nhìn qua mười ba món, lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên tròn mắt kinh hô. "Cái gì đấy?!" Ngụy Tác giật giật chân mày. Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu có kiến thức hon bất kỳ tu sĩ hiện tại nào, lục bào lão đầu tuy không biết gì về cấp thượng cổ đại năng nhưng là đại hành gia về những thứ lặt vặt. Khiến cả hai đồng thời cả kinh thì không thể tầm thường. "Đúng là may mắn, không cần thứ khác, chỉ nguyên thứ này cũng không phí công đến đây!" Lục bào lão đầu kêu to, "Nhìn viên đá màu hoàng sắc hổ phách kia không, có chấm như sao trời đó, ta không lầm thì là Thần hoàng thạch đơn!" Linh Lung Thiên hầm hừ, "Gian thương ngươi lần này nhân phẩm bạo phát, nhặt được đồ tốt." "Thần hoàng thạch đơn là cái gì?" Ngụy Tác nhìn rõ vật lục bào lão đầu chỉ, là một quả trứng đá không có linh quang, lớn cỡ ba, bốn nắm tay nhưng lớp vỏ là hoàng sắc hổ phách sắc, có nhiều chấm lỗ chỗ.