"Giọng to thì là bá khí hả?"
Tu sĩ trên mặt biển dở khóc dở cười. Ngụy Tác cố ý gầm lên, đột nhiên kích phát ngân sắc đoản trượng.
Thấy Ngụy Tác kích phát pháp khí này, Hiên Viên lão tổ vốn nhìu chặt mày, tựa hồ còn không rõ Ngụy Tác ứng phó bằng cách nào, chợt mỉm cười hiểu ra.
Hôi hắc sắc quang hoa từ đoản trượng phát ra.
"Pháp bảo gì hả?"
Tu sĩ trên mặt biển đều kinh hãi, cho rằng Hải Tiên tông "Ngụy trưởng lão" có quá nhiều thứ cổ quái.
Ngụy Tác kích phát pháp bảo này, bọn Doãn Đạo Tiền biến sắc.
Tuy nhiên không rõ Ngụy Tác dùng pháp bảo gì nhưng qua việc gã xuất thủ lúc trước thì tất phi phàm.
Không gian tránh né rất nhỏ, bọn Doãn Đạo Tiền toàn lực kích phát pháp khí phòng ngự và pháp bảo.
"Vật gì mà mấy món pháp bảo phòng ngự linh cấp cao giai đều không chặn được?"
Tu sĩ trên mặt biển lại trợn tròn mắt vì, trừ một phần nhỏ hôi hắc sắc quang hoa bị chặn lại thì phần lớn thấu qua quang hoa của bọn Doãn Đạo Tiền bắn lên mình chúng.
Bọn Doãn Đạo Tiền bị bắn trúng, tựa hồ không có gì biến hóa, cũng không tổn thương gì.
Nhưng trong lam sắc quang mạc, bọn Doãn Đạo Tiền hiện rõ nét kinh hãi cùng cực.
"Thế nào, ta không cố ý dọa các ngươi chứ! Đã bảo là làm người nên chừa đường cho nhau, sau này dễ nhìn mặt. Các ngươi lại cậy vào liên pháp gì đó đánh ta! Ta có dễ chơi đâu!"
Ngụy Tác gần như gầm lên.
Bất quá hiện tại tu sĩ trên mặt biển đều thấy gã đầy bá khí.
Núi rừng bên dưới toàn là lửa cháy rừng rực, Ngụy Tác lăng không cầm pháp trượng, Pháp vương thái điệp màu sắc diễm lệ tột bậc lượn quanh, trước mặt gã còn thanh phi kiếm "Nhĩ muội yêu" quá khổ. Tử Tinh chân nhân và Lý Minh Hà đều triệt để biến sắc, lòng buốt lạnh vì hôi hắc sắc quang hoa chiếu vào, bọn Doãn Đạo Tiền rõ ràng suy lão hẳn đi.
Trong ba người, Doãn Đạo Hậu cơ hồ không có linh khí dao động, già đi cực nhanh, chỉ tích tắc sau tóc đã muối tiêu, từ ba mươi mấy tuổi biến thành năm, sáu mươi tuổi.
"A!"
Doãn Đạo Tiền như phát cuồng phát ra phong nhận, chém vào mấy sợ "dây màu" quanh người để mở đường, rồi dùng thuấn di pháp bảo thoát ra.
Khó khăn lắm phía trước mới mở được thông đạo thì hoàng quang lóe lên, Ngụy Tác chém thanh phi kiếm như cánh cửa tới.
Đồng thời, Pháp vương thái điệp cũng há miệng, phun nước miếng ào ào.
Thấy tình cảnh đó, bọn Doãn Đạo Tiền đẳng nhân đích nhãn trung, hiện rõ thần sắc tuyệt vọng.
"Tử Tinh đạo hữu, hiện tại lão phu thấy Hải liệp đại hội không cần tiếp tục nữa nhỉ?" Hiên Viên lão tổ ngoái nhìn Tử Tinh chân nhân mặt mũi nhợt nhạt như già đi mấy tuổi, nhạt nhẽo nói.
Tử Tinh chân nhân ngẩn ra, nhất thời đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì.
Chỉ tích tắc ngẩn ra đó, Doãn Đạo Hậu đã suy lão đến mức thổ ra trọc khí rồi mềm oặt ngã xuống.
"Chà!"
Cả Ngụy Tác cũng giật mình.
Không có linh khí tưới nhuần thân thể, Doãn Đạo Hậu nhanh chóng cánh nhiên mất mạng vì thọ nguyên hao tận.
"A!"
Doãn Đạo Hậu khí tức vừa tắt, Doãn Đạo Tiền kêu lên thê thảm, chân nguyên tỏa ra, linh khí nhanh chóng khôi phục về tu vi Phân niệm cảnh tam trọng vốn có.
Doãn Đạo Tiền và bọn ChươngVô Cực trông đều sáu, bảy mươi tuổi.
Thân thể Tử Tinh chân nhân lắc lư, vô lực gật đầu: "Được, Tử Vi tông nhận thua."
"Còn Lý đạo hữu?" Hiên Viên lão tổ nhìn Lý Minh Hà.
Lý Minh Hà sắc mặt cực kỳ khó coi, hít sâu một hơi, thở dài, "Được, Hải liệp đại hội lần này, Minh Nguyên tông tự nhận không địch nổi."
"Vậy thì mời lưỡng vị nhất tề cùng lão phu hạ lệnh, để môn hạ đệ tử dừng tay." Hiên Viên lão tổ nhìn Lý Minh Hà và Tử Tinh chân nhân nhất nhãn, hoàng quang lóe lên, tay áo phất phơ bay lên.
Hiên Viên lão tổ lúc này trông uy thế khôn tả.
"Đệ tử Hải Tiên tông nghe lệnh! Hải liệp đại hội lần này, Tử Vi tông và Minh Nguyên tông nhận thua, Hải liệp đại hội đã kết thúc, đệ tử Hải Tiên tông toàn bộ dừng tay, rời Hắc Mộc quần đảo!"
"Đệ tử Tử Vi tông nghe lệnh! Hải liệp đại hội đã kết thúc, đệ tử Tử Vi tông toàn bộ dừng tay, dừng Hắc Mộc quần đảo!"
"Đệ tử Minh Nguyên tông nghe lệnh! Hải liệp đại hội đã kết thúc, đệ tử Minh Nguyên tông toàn bộ dừng tay rời Hắc Mộc quần đảo!"
Lý Minh Hà và Tử Tinh chân nhân vận chân nguyên phát thanh, giọng ba tu sĩ Kim Đan kỳ như sấm sét chấn động toàn Hắc Mộc quần đảo.
"A?"
Trong lam sắc quang mạc, Ngụy Tác rõ ràng tròn mắt, không rõ vì gã mà Hải liệp đại hội kết thúc sớm. "Này, lưỡng vị đại ca, có phải các vị động dụng ảo thính pháp bảo không."
Ngụy Tác nói vậy, Doãn Đạo Tiền và ChươngVô Cực cơ hồ phát khóc, kêu to: "Không phải ảo thính pháp bảo của bọn ta mà là hiệu lệnh của tam tông tổ sư."
"Không phải chứ! Thanh âm còn lớn hơn, còn bá khí hớn ta?" Tu sĩ trên mặt biển đều toát mồ hôi vì Ngụy Tác như cho rằng người khác đều điếc, càng kêu to hơn: "Sao tại hạ thấy không phải hiệu lệnh của họ! Chưa biết chừng các vị lừa mỗ! Vạn nhất mỗ dừng tay, các vị đánh lén thì làm thế nào! Trừ phi... "
Doãn Đạo Tiền và ChươngVô Cực nước mắt chan hòa, ra vẻ "đã hiểu", nhanh chóng ném nạp bảo nang cho Ngụy Tác.
"Được thôi! Tại hạ tin các vị một lần!" Mọi tu sĩ trên mặt biển đều lạnh người vì Ngụy Tác kêu to xong, mới thu pháp trượng lại. Lấy hai nạp bảo nang chi xong gã lại bảo: "Lưỡng vị huynh đệ khí sắc trông không được tốt lắm, Hải liệp đại hội xong rồi, tại hạ đưa các vị một đoạn nhé?"
Doãn Đạo Tiền và ChươngVô Cực coi Ngụy Tác như ma quỷ, nghe gã nói vậy thì biến sắc lắc đầu, hai người không ngoảnh lại lao nhanh ra ngoài Hắc Mộc quần đảo.
Ngụy Tác phẩy tay, thu Pháp vương thái điệp vào nạp bảo nang, thong thả lướt ra Hắc mộc đảo.
"Vất vả thật, sau cùng cũng sống sót!"
Bay ra đến ngoài Hắc Mộc quần đảo, Ngụy Tác còn thở dài, ra vẻ may mắn.
"Hừ! Coi như ngươi may mắn. Hải liệp đại hội kết thúc sớm, gặp ta trong đó ngươi tưởng mình thoát được sao?"
Lúc đó tu sĩ Minh Nguyên tông từ phía sau Ngụy Tác bay đến, thấy thế thì cười lạnh. Tiếp đó y còn định bay qua đỉnh đầu gã.
"Cút!"
Ngụy Tác đột nhiên biến sắc, hừ lạnh một tiếng, trên mình rực lên mười bốn dải tử sắc thần hải quang hoa kinh nhân, cùng lúc đó, phi kiếm cánh cửa hiện lên, chém vào không gian trước mặt tu sĩ Minh Nguyên tông.
Chát!
Không khí trước mặt tu sĩ Minh Nguyên tông nổ vang kinh nhân. Sắc mặt y nhợt nhạt, đầm đìa mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Ngụy Tác kinh sợ tột bậc.
"Với ngươi mà cũng xứng nói thế với ta hả? Lẽ nào ngươi tưởng ta không rõ bá khí là gì hả?"
Lạnh lùng nhìn tu sĩ Minh Nguyên tông, Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh lướt ra.
Tu sĩ trên mặt biển tận mắt thấy thế, đều lạnh buốt cõi lòng.
Ban nãy họ đứng xem gã đấu pháp với người khác, cho rằng gã có nhiều thủ đoạn, rất hấp dẫn nhưng giờ gã ra ngoài, nghĩ đến cảnh vạn nhất phải đối diện gã, đấu pháp với gã thì họ đều không lạnh mà run.
"Ngụy trưởng lão, vất vả quá."
Ngụy Tác vừa ra khỏi Hắc Mộc quần đảo, Hiên Viên lão tổ đã mỉm cười đón. Đồng thời lén truyền âm, "Xem ra lão phu hợp tác với ngươi là việc chính xác nhất đời."
"Chuyện gì hả?" Ngụy Tác và Hiên Viên lão tổ đứng ngang hàng, cố ý hỏi, "Sao Hải liệp đại hội kết thúc như vậy?"
"Cả Âu Nhiên Mạnh và Tử Vi tông liên pháp đều không phải đối thủ của ngươi, trong đó còn ai chống nổi?" Hiên Viên lão tổ nói, "Để tránh tử thương vô vị nên Hải liệp đại hội lần này dừng lại."
"Cái gì! Âu Nhiên Mạnh cũng không phải đối thủ của y!"
Minh Nguyên tông còn lại bốn tu sĩ, và tu sĩ Hải Tiên tông lục tục đi ra còn chưa hiểu thật ra là chuyện gì, nghe Hiên Viên lão tổ nói thì tất cả biến hẳn sắc mặt, tỏ rõ nét kinh hãi.
Tử Tinh chân nhân mặt mũi sầu thảm.
Hải Tiên tông trừ Ngụy Tác, chín tu sĩ khác đều yên lành, Tử Vi tông chỉ còn sống hai, cả hai đều như biến thành lão đầu, không có gì bất ngờ thì không còn bao nhiêu tiền đồ.
Lý Minh Hà nhợt nhạt mặt mày nhìn Ngụy Tác, Kim Đan kỳ đại tu sĩ này thậm chí tỏ vẻ sợ hãi