Một đỉnh núi như mặc ngọc lặng lẽ tọa lực trong man hoang hoang nguyên.
Chân trời xa tắp, một màn sáng nối liền đất trời hiện lên lờ mờ.
Màn sáng tựa hồ tồn tại từ tuyên cổ, cả thần huyền đại năng cũng không thể đoán được ảo diệu, không thể chống nổi thần uy: Thiên khung.
Đỉnh núi như mặc ngọc có một cây mặc lục sắc tinh trụ.
Một công tử mặc bạch sắc pháp y viền vàng, mày kiếm mắt sao đứng trên tinh trụ.
Công tử này là Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo.
Nếu đệ tử tinh anh Huyền Phong môn như nhất phương vương hầu của tu đạo giới thì địa vị của y cũng như chân truyền đại sư huynh Lâm Thái Hư của Huyền Phong môn, tương đương với đế vương.
Đỉnh đầu Hứa Thiên Ảo lơ lửng một chiếc vòng tay màu trắng.
Cái vòng này không khác gì vòng thường, nhưng phù văn theo kiểu viễn cổ, rõ ràng là một món cổ bảo.
Linh quang trên cái vòng hình thành quang ảnh bồ tát người nam mặt nữ, tua rua bay múa, cực kỳ trang nghiêm.
Từng làn bạch sắc băng tinh nguyên khí phát ra, dồn vào thiên linh Hứa Thiên Ảo.
Nguyên khí dồn vào, linh áp trên mình Hứa Thiên Ảo bừng bừng.
Cái vòng tựa hồ là một món chí bảo có công hiệu kinh nhân như Lân vương thủy ấn của thanh niên thần bí, có thể gột rửa nhục thân, hoặc đề thăng tu vi!
Hứa Thiên Ảo lại có bảo vật kinh nhân như thế!
"Phù!"
Không biết Hứa Thiên Ảo thực hiện bao lâu.
Đột nhiên, Hứa Thiên Ảo mở bừng mắt, bạch quang lóe lên, bạch quang từ gã tràn ra như nước triều, đỉnh núi tựa mặc ngọc, từ lưng núi trở lên đều đóng băng!
Một hư ảnh màu trắng gần như trong suốt hiện ra.
Băng linh căn!
Hư ảnh là băng linh căn hư ảnh, nhng so với băng linh căn bình thường thì lớn gấp đôi.
Vù!
Hứa Thiên Ảo vung tay như dẫn dắt thứ gì đó rất nặng, thinh không vang lên tiếng sấm, một băng cầu như vì sao bạc, đường kính hơn trăm trượng theo cánh tay y chỉ giáng vào sơn cốc. Mọi thứ trong cốc đều đóng băng dày ba thước.
"Được! Sau cùng cũng sử dụng được Băng tinh thiên vẫn! Lâm Thái Hư, giờ mà không dùng pháp bảo, chỉ với tu vi thì ta cũng không kém ngươi"
Hứa Thiên Ảo cười lạnh, chỉ đôi chút âm thanh vọng ra nhưng sơn cốc bên dưới, cây cối đất đá bị băng phong đều hóa thành bột.
"Thủy Linh Nhi! Ngươi dám đào hôn khiến ta mất danh dự! Tưởng ta thèm muốn thân phận, dung mạo ycủa ngươi hả! Ta chỉ cần cực phẩm thủy linh căn, thủy mẫu thánh thân của ngươi. Âm nguyên của thủy mẫu thánh thân khiến chân nguyên của băng linh căn tu sĩ càng mạnh, ta có được ngươi sẽ ngày đêm thái bổ, tu vi sẽ tăng cao! Tiếp đó ta sẽ dùng mọi cách làm nhục ngươi. Để ngươi biết chống lại ta có hậu quả gì."
Thần sắc càng hung hãn xuất hiện trong mắt Hứa Thiên Ảo.
"Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động giờ vẫn chưa xuất hiện, không biết đuổi đến đâu rồi. Hiện tại còn chưa tìm ra y, Thất khiếu tiên đan cũng không luyện lại được. Phế vật!"
"Tối đa còn hơn mười ngày, đạo lữ Cơ Nhã của ngươi chắc đang đến đây. Ta muốn thử xem Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ mùi vị thế nào. Ngươi đừng để ta thất vọng, không hiện thân ra."
Cười lạnh lẩm bẩm, Hứa Thiên Ảo xếp bằng vung tay, cái vòng trắng trên đầu lại tràn ra bạch sắc băng tinh nguyên khí, dồn vào thiên linh y. ...
Đêm mấy hôm sau, trong một ngọn núi cách Thanh Thành khư ba vạn dặm, hồng quang lóe lên, từ trong một khe núi toát ra yêu khí.
Yêu thú nửa trên là nữ tu, nửa dưới là hươu xuất hiện.
Yêu thú này linh tính vô cùng, từ khe núi lướt ra còn lẩm bẩm, biết cả thi triển âm mưu quỷ kế suýt hại chết Ngụy Tác: Mị ma nữ lộc.
Nó tuy trông hơi tiều tụy, có vả đang làm việc gì đó rất vất vả nhưng sắc mặt hỉ hả, ra vẻ giành được bảo bối.
Từ khe núi lướt ra, Mị ma nữ lộc nhìn quanh nhận hướng, rõ ràng định đi khỏi.
Nhưng đột nhiên nó run lên, suýt nữa phủ phục xuống.
"Kia là..."
Nhìn theo ánh mắt nó, một bóng trắng dài phi hành trong mây.
Khí tức hùng hậu cực điểm, khiến nó rùng mình xuất hiện.
"Viễn cổ long uy!"
"Hiện tại lại vẫn còn viễn cổ cự long tồn tại! Viễn cổ cự long này khẳng định là giao hóa long! Đáng sợ quá."
Nhìn rõ bạch ảnh, Mị ma nữ lộc run lên.
Yêu thú thế giới càng tôn trọng thực lực, cao giai yêu thú đối diện yêu thú cao cấp hơn thì dễ hoảng sợ. Mị ma nữ lộc tuy là bát cấp yêu thú, nhưng gặp cửu cấp viễn cổ cự thú thì dễ dàng bị xé xác.
"Long uy của giao hóa long sao lại như mặt trời chói lóa? Sao lại già thế?"
Nhưng run lên đoạn Mị ma nữ lộc nhưng nhớ ra, mắt sáng lên.
"Đúng rồi! Viễn cổ giao hóa long, đến hiện tại là không biết bao nhiêu vạn năm, khẳng định sắp thọ nguyên hao tận! Lẽ nào đang đến long trủng?"
"Trong hoang nguyên bên ngoài Thiên khung có long trủng tồn tại?"
"A!"
Đoạn Mị ma nữ lộc kêu lên trước suy đoán của mình.
"Nếu lấy được tinh huyết của viễn cổ giao hóa long, ta sẽ trực tiếp hóa thân thành thiên long, chưa biết chừng còn được thiên long truyền thừa! A! So với biến hóa thành thanh loan thì càng mạnh mẽ!"
Mị ma nữ lộc nhìn hai tay, không ngừng run rẩy.
Tay nó cầm một nhánh linh dược, tay phải cầm một viên thanh sắc tinh thạch kỳ lạ. Trong khối tinh thạch trong suốt phát ra viễn cổ khí tức, như có một giọt tinh huyết đang lăn, trong tinh huyết như có vô số thanh sắc hỏa diễm nhấp nháy.
"Liều thôi! Nếu lấy được tinh huyết của viễn cổ giao hóa long. Dù tu sĩ Thần huyền cảnh nhất trọng lưỡng trọng cũng không đáng gì với ta. Bám theo!"
Như hạ một mệnh lệnh không muốn, Mị ma nữ lộc nghiến răng, lao theo bóng trắng. ...
"Trăng trên trời không trắng bằng chỗ đó của nàng, trăng trên trời không trong như chỗ đó của nàng."
"Mỹ nữ mặc giáp bó màu đỏ, còn nhớ lần đầu tiên giết người cướp của trong động không? Còn nhớ lần đầu cùng tắm ôn tuyền không?"
"..."
"Y bị sao thế? Kêu cái gì nhỉ."
"Không biết, không chỉ ở đây, thành nào ta đi qua cũng có kẻ kêu như thế."
"Chắc là nam tu bị nữ tu bỏ rơi, dùng phương pháp này mong nữ tu hồi tâm chuyển ý."
"Ha ha, đúng là si tâm, bất quá phương pháp này cũng được."
Trên một con đường trong Lưu Hỏa thành, mấy tu sĩ đi qua đi lại hô to. Một đám tu sĩ khác đang chụm đầu bàn tán.
Lưu Hỏa thành là một thành trì nối giữa Thiên Huyền đại lục trung bộ và bắc bộ.
Thường thì tu sĩ Thiên Huyền đại lục coi Thiên Mang sơn mạch là đường phân chia trung bộ và bắc bộ. Phía trong Thiên Mang sơn mạch là Thiên Huyền đại lục trung bộ, phía ngoài là bắc bộ. Lưu Hỏa thành kiến tạo trên một đỉnh núi ở Thiên Mang sơn mạch.
Từ năm, sáu ngày trước, đừng nói Lưu Hỏa thành, mười mấy thành trì quanh đó đều có không ít tu sĩ quên ngày đêm hô như thế, trong cũng như ngoài thành.
Cùng kêu gào mấy câu.
Không phải cùng một nhóm mà là nhiều nhóm, được nhiều người thuê.
Tên đường trong Lưu Hỏa thành, có hai nhóm kêu mấy câu đó.
Một nhóm gồm một tu sĩ mắt gà chọi, một tu sĩ râu quai nón, nhóm còn lại là một tu sĩ lùn mập, một tu sĩ mặt choắt răng vàng.
Cả hai đều sợ bị đối phương cướp sinh ý, chủ thuê không trả linh thạch nên đều cố hô to hơn.
"Trăng trên trời không trắng như chỗ đó của nàng! Thiên thượng nguyệt lượng viên! Hoàn thị bất như nhĩ na lý viên!"
Một bên vừa hô thì bên kia không chịu kém: "Mỹ nữ mặc áo giáo bó màu đỏ, còn nhớ lần đầu gặp mặt giết người cướp của trong động không? Còn nhớ lần tắm ôn tuyền đầu tiên không?"
"Mỹ nữ! Còn nhớ hai con Thạch vĩ bích tích không!" Một bên vừa hô câu này thì bên kia đã hô, "Ta không sao! Còn nhớ chỗ hẹn cũ không!"
Cả hai càng hô thì càng trợn mắt, càng to tiếng, hận không thể đánh nhau, lúc đó không mấy ai chú ý thấy có mấy tu sĩ thần tình cực kỳ tiều tụy, từ truyền tống pháp trận đi ra.