Chương 5: Xung Đột

Luân Hồi Đại Kiếp Chủ

Văn Sao Công 31-03-2023 01:42:49

"Tiểu Nhị, tiểu thư nhà ta chỉ mượn nơi này của các ngươi nghỉ chân, hương dã tiểu điếm, chắc hẳn cũng không có lá trà tốt, chúng ta sẽ tự chuẩn bị..." Nha hoàn xinh đẹp vênh mặt hất hàm sai khiến, ngăn cản chủ quán muốn tiến lên nịnh nọt, ra lệnh không khách khí chút nào: "Còn nữa... pha trà dùng ấm thanh thuyền của nhà ta, nước cũng phải..." Nghe nàng nói như thế, xem ra nhà các nàng đã chuẩn bị đủ loại dụng cụ, chỉ mượn bóng mát của quán trà nghỉ ngơi mà thôi. "Ây..." Chủ quán đau khổ đáp ứng, đơn sinh ý này hiển nhiên đã thất bại. Nhưng sau một khắc, nha hoàn tiện tay thưởng một nén bạc, lập tức khiến cho lão vui vẻ ra mặt, tới tới lui lui thu xếp. Tiểu thư kia cũng không có nhiều lời, ngồi xuống chiếc ghế đã được trải lụa sẵn, đôi mắt linh động có hồn đảo qua mọi người trong tiệm. Đầu tiên là nhìn chiếc bàn đám giang hồ nhân sĩ đang ngồi, sau đó đảo qua đôi ông cháu, cuối cùng dừng lại ở trên người Phương Tiên, khẽ di một tiếng. "Tiểu thư, cảm thấy chỗ này quá ồn ào ư?" Con mắt nha hoàn nhìn láo liên, tựa hồ muốn gọi mã phu đuổi người. "Ha ha... nha hoàn thật đanh đá!" Trong lúc cô nương che mặt nhướng mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, sư muội ngồi bên kia rốt cuộc nhịn không được, cười lạnh một tiếng: "Cửa tiệm này là nhà ngươi mở hay sao?" Trong lúc nói chuyện, thân ảnh nàng lóe lên, rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía trước, đưa tay muốn kéo khăn che mặt của vị tiểu thư kia xuống. Thứ nhất là muốn dạy đối phương một bài học, thứ hai là nàng cũng hơi tò mò không biết dung nhan của vị tiểu thư kia ra sao. "To gan!" Nha hoàn nhìn thấy tình huống như thế, trợn trừng mắt, nhảy dựng lên giống như con mèo xù lông, ngăn cản con đường tiến công của sư muội, tay biến thành trảo, móng tay vô cùng sắc bén, phá toái hư không, xem ra cũng là người biết võ công. "A!" Hai người giao thủ, võ nghệ của vị sư muội kia kỳ thật cao hơn nha hoàn, chỉ là lúc đầu nàng không có xuất toàn lực, lập tức bị ăn thiệt thòi lớn. Tiếng kinh hô vang lên, nàng nhanh chóng lùi lại vài bước, trên mu bàn tay phải đã xuất hiện mấy rãnh máu. "Sư muội?" Sư huynh đệ ngồi cùng bàn kinh hãi, có người trực tiếp rút ra binh khí: "Thật to gan, dám động người Thanh Ngọc Môn chúng ta!" Nha hoàn nghiêm nghị không sợ: "Là các ngươi động thủ trước, chúng ta là người Diêu Phượng Liễu gia!" Nhìn tư thế của nàng, Liễu gia tại Diêu Phượng Quận hẳn cực kỳ vang danh. Mấy tên đệ tử Thanh Ngọc Môn nghe thế, nhất thời có chút chần chờ. "Sư huynh, báo thù cho muội!" Sư muội nổi giận đùng đùng, trực tiếp quát: "Liễu gia lớn thế nào, quản được quận khác hay sao?" "Bảo vệ tiểu thư!" Xa phu hộ vệ Liễu gia phía ngoài thấy thế, lập tức lao vào, đại chiến nhất thời bộc phát. "Động thủ!" Đại sư huynh nhìn sư muội, thấy hai mắt nàng xích hồng, quả thật là bên mình ra tay trước, không thể không thở dài một tiếng, đồng dạng phi thân mà lên. Đao quang kiếm ảnh lóe sáng, ở trong quán trà nho nhỏ chớp động liên hồi. Chủ quán sợ tới mức núp sau bếp lò, run cầm cập. Phương Tiên ngồi ngay ngắn một bên, trợn mắt to con mắt nhìn cuộc vui. Ở trong tròng mắt của hắn, một luồng dị sắc thỉnh thoảng hiện lên. "Ừ... nha hoàn kia lúc hành tẩu giống như con mèo, ngón chân co lại, rơi xuống đất không có tiếng động, xuất thủ âm tàn độc ác, tập luyện hẳn là biến chủng của Ngũ Hình Hổ Quyền —— Miêu Quyền! Diêu Phượng Quận Liễu gia sao?" Ngũ Hình Quyền! Dung hợp tinh túy của "Hổ, Hạc, Long, Xà, Hầu", tổng cộng có năm đường, phía dưới còn có rất nhiều biến chủng, là ngoại gia công phu được truyền lưu rộng nhất. Ngay cả lúc trước hắn học trộm "Mãnh Hổ Quyền Pháp", truy tìm nguồn gốc, hẳn cũng là một loại biến thể của "Hổ Hình Quyền". Lúc này nhìn nha hoàn kia xuất thủ, nhất thời học trộm được mấy chiêu "Miêu Quyền", có lẽ có thể dung nhập vào trong quyền pháp của mình. Bất kỳ chiêu thức ngoại môn nào, vừa nhìn liền biết, đây đã là cấp bậc tuyệt thế thiên tài. Bản thân Phương Tiên đương nhiên không có cái thiên phú này, nhưng dưới Động Huyền Chi Nhãn gia trì, từng chiêu từng thức của bọn họ chậm đi vô số lần, nhìn dễ như trở bàn tay. "Ừ, còn có Thanh Ngọc Môn, có thể học trộm một ít kỹ xảo binh khí..." Phương Tiên vừa nhìn cuộc vui, nội tâm vừa mừng thầm. Dựa vào thiên phú này, có lẽ chỉ cần lịch duyệt thêm, quan sát nhiều võ học hơn, chưa hẳn không thể khai phá một trường phái riêng, sáng chế võ công thích hợp cho mình nhất. "Ài... đáng tiếc võ công luyện đến đỉnh phong, tựa hồ cũng không có thần thông... mình nghĩ nhiều như vậy làm gì? Trước sống tốt kiếp này lại nói..." Nghĩ đến kiếp trước, nội tâm Phương Tiên thổn thức một hồi, cảm thán mình không nắm bắt tốt cơ hội. Đúng lúc này, hắn biến sắc. Chỉ nghe "Ba" một tiếng. Một chiếc bàn ở trong chiến đấu chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi. Một khối trong đó lao thẳng đến hai ông cháu nông phu đang sợ choáng váng. "Ây..." Phương Tiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gân cốt trên người trỗi lên, đột nhiên đứng dậy. Rống rống! Giống như hổ khiếu sơn lâm, khí tức bức nhân. Đám người đang chiến đấu không khỏi ngừng tay, đồng thời nhìn về phía thân ảnh kia. Tuy vẫn là thiếu niên bình thường không có gì lạ như lúc trước, nhưng không biết vì sao, hiện tại trong lòng mỗi người đều phát lạnh. Phương Tiên ngăn ở trước mặt hai ông cháu, trong tay bắt lấy phiến gỗ bắn tung toé, năm ngón tay phải dùng sức. "Rầm Ào Ào"!!! Nguyên bản phiến gỗ chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn thật nhỏ, từ bên trong khe hở ngón tay trượt xuống. "Ta vốn cho rằng giang hồ gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ... không ngờ, bất luận chỗ nào cũng như thế, con kiến ven đường bị tùy ý giẫm đạp, mệnh kiến hôi không đáng tiền nhất..." Phương Tiên trầm thấp thở dài, hướng về phía sau vẫy vẫy tay: "Còn không mau đi?" "Đa... đa tạ đại hiệp!" Đôi ông cháu sợ choáng váng lúc này mới kịp phản ứng, lập tức chạy khỏi quán trà. "Cao thủ tu luyện Hổ Hình Quyền?" Khóe mắt thanh niên đại sư huynh nhảy dựng, trong tích tắc Phương Tiên động thủ vừa rồi, y thật sự tưởng rằng có một con hổ nhảy ra ngoài. Tu luyện tới một bước này, mới được tính là công phu thượng thân. "Vị công tử này nói đúng, hai bên chúng ta động thủ, ngộ thương người vô tội, chung quy không phải chuyện tốt." Thời điểm này, vị tiểu thư che mặt cũng mở miệng. Phương Tiên nghe xong, nội tâm chỉ có bi ai. Nếu như không phải hắn nắm giữ "lực lượng", lúc này tám chín phần chỉ có thể giống như đôi ông cháu, chủ tiệm, trốn đi run cầm cập, nói chuyện nào có người nghe? "Xem ra bất luận ở thế giới nào, đạo lý đều giống nhau. Có lực lượng mới có quyền nói chuyện!" Trong lòng của hắn tự giễu cười cười. "Ngươi muốn xuất đầu thay bọn họ?" Khuôn mặt vị sư muội kia tức đến đỏ bừng: "Gia hỏa từ nơi nào đến, có dám lưu tên lại?" Kiếm hoa trong tay nàng lấp lóe, muốn đâm thẳng tới Phương Tiên. Đúng lúc này, Phương Tiên động! Hắn bước ra một bước, như mãnh hổ hạ sơn, trực hưởng trung cung! Hổ Hình Quyền vô cùng cương mãnh, dũng thế cực nặng. Sư muội trong nhất thời luống cuống, động tác chậm nửa nhịp. Đúng lúc này, Phương Tiên xuất ra hổ trảo, quán lực vào đầu ngón tay. Chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay sư muội rơi xuống, cổ tay gãy xương, sắc mặt tái nhợt. "Sư muội!" Lúc này tiếng kinh hô của đại sư huynh mới vang lên.