"Thật nhanh!"
Phương Tiên bỏ cung tiễn xuống, lợi dụng bóng tối nhanh chóng lui lại.
Rất hiển nhiên.
Đại trưởng lão kia không chỉ khiêu khích, mà đồng thời còn là mồi nhử.
Chỗ ẩn thân của mình, đã bị một cao thủ nhìn thấu, truy kích đến.
"Thanh Ngọc Môn, thực lực như vậy chỉ có một người... môn chủ —— Hàn Vân Phong! Y bị ép xuất quan?"
Phương Tiên bỏ cung tiễn xuống, ở trong bóng tối chạy như bay.
Dựa vào bóng đêm che chở, hắn nắm chắc có thể bỏ rơi đại bộ phận truy binh.
Sưu sưu!
Thân hình hắn như xà như long, mặc cho đường phố hay ngõ hẻm.
Nhưng truy binh sau lưng chẳng những không bởi vì hắc ám mà mất dấu, ngược lại còn kéo gần khoảng cách.
"Hả? Nghe đồn võ công luyện đến đỉnh phong, có cảnh giới "Hư Thất Sinh Điện", đồng dạng có thể nhìn đêm như ban ngày, Hàn Vân Phong, tuyệt đối là cao thủ Hậu Thiên cao cấp nhất nhất, khó trách dám thử bế quan đột phá..."
Phương Tiên lại chạy ra một đoạn, bước chân đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn tính tốc độ hai người, biết mình chạy không thoát.
Hắn xoay người, đối mặt với người tới.
Người tới bộ dáng trung niên, trên mặt tràn đầy gốc râu, lôi thôi lếch thếch, ánh mắt hẹp dài, tinh quang bắn ra bốn phía.
Rất hiển nhiên, ngươi không thể yêu cầu một người bế quan xử lý vệ sinh, giốn như một người cắm ở tiệm net cày game mấy ngày mấy đêm, đây là ví dụ điển hình cho Hàn Vân Phong lúc này.
"Chính là ngươi? Là ngươi hủy Thanh Ngọc Môn?"
Hàn Vân Phong nhìn thấy Phương Tiên, khẽ giật mình.
Nếu ngoại nhân biết, Thanh Ngọc Môn bị một thiếu niên làm cho kém chút diệt môn, quả thật sẽ trở thành trò cười lớn nhất trên giang hồ.
"Chính là ta!"
Phương Tiên xoay người, nhanh chóng rút ra trường đao, bỗng nhiên chém liên tục.
Trước khi Tiên Thiên, luận võ chú ý một tấc dài, một tấc mạnh mẽ! Võ giả Hậu Thiên lợi hại hơn nữa, cũng có thể bị loạn đao chém chết.
Dù đối thủ có sử dụng binh khí hay không, chính là một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá chiến lực.
Nhất đao tại thủ, quỷ thần bất lưu!
Tuy Phương Tiên chưa bao giờ dùng qua đao pháp, nhưng thi triển ra, lại hổ hổ sinh uy, dày đặc tàn nhẫn, có chân ý của đao pháp.
Tâm ý như đao, giết người như cắt cỏ!
"Hảo tặc tử!"
Hàn Vân Phong quát lên một tiếng lớn, trên cánh tay xuất hiện hai cái hộ thủ, tương giao với lưỡi đao, ở trong đêm tối bắn ra một chút hỏa tinh.
"Ngũ Hổ Phách Môn!"
Đao pháp Phương Tiên biến đổi, như mãnh hổ vào núi.
"A... Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao Pháp... Ngươi là người của Ngũ Hình Môn?"
Hàn Vân Phong liền lùi mấy bước, càng ngày càng giật mình.
Đối thủ rõ ràng có thực lực Hậu Thiên đại thành, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, không thua đại phái chân truyền.
Càng quan trọng hơn chính là, đao pháp vô cùng kinh người, gần như mỗi một đao đều đoạn lấy lộ tuyến y chuẩn bị tốt, đánh thẳng vào chỗ sơ hở của y, khiến y không thể không liên tục rút lui.
Bỗng nhiên, chỉ nghe Phương Tiên thét dài một tiếng.
Hắn nguyên bản dùng đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Sơn, đột nhiên biến đổi, như múa bút vẩy mực, tùy ý tung hoành.
Loạn Phi Phong Đao Pháp!
Đao quang lóe lên, đâm vào lồng ngực Hàn Vân Phong.
"Loạn Phi Phong... ngươi là người của Phong Vân Bang, Tiểu Đao Vương?"
Khóe miệng Hàn Vân Phong tràn máu, vùng vẫy nói.
Phương Tiên một mực dùng đao pháp Ngũ Hình Môn đối địch, cuối cùng sát chiêu lại là học được từ Phong Vân Bang Tiểu Đao Vương Lữ Trường Phong, Hàn Vân Phong bất ngờ không đề phòng, bị một đao xuyên thấu.
"Lần này xuống Hoàng Tuyền không tịch mịch, hà tất cần biết nhiều như vậy?"
Phương Tiên rút trường đao trở về, nhanh chóng lục lọi cả người Hàn Vân Phong.
"Ồ?"
Thần sắc hắn biến đổi, mượn tinh quang, phát hiện ở trên người Hàn Vân Phong có không ít đồ, bình bình lọ lọ chiếm đa số, còn có vài cuốn sách.
"Nhân sĩ giang hồ không phải không mang theo những thứ này sao? Không đúng... y đang bế quan đột phá, tùy thân mang theo tâm pháp phỏng chừng rất bình thường, dược vật tự nhiên là phòng hờ, đồng thời Thanh Ngọc Môn phát hỏa, vội vàng xuất quan, những vật này không thể lưu ở chỗ cũ, chỉ có thể tùy thân mang theo, xem như tiện nghi mình..."
Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, Phương Tiên ngắm nhìn thành trì ồn ào náo động lên, không dừng lại, đi đến một chỗ tường thành.
Từ trong bóng râm, đẩy ra ngoài một cái thiết bị phi hành đơn sơ.
Đây là đường lui hắn đã chuẩn bị, nếu địch nhân quá mạnh mẽ, liền chạy đến nơi đây trực tiếp nhảy lầu chạy trốn.
Tường thành Hắc Sơn Quận không chỉ cứng rắn, hơn nữa còn rất cao, Phương Tiên té xuống cũng phải gãy chân.
Bất quá có thiết bị giảm xóc, đương nhiên là chuyện khác.
Dựa theo Động Huyền Chi Nhãn cùng hậu thủ nơi này, cho dù cao thủ Tiên Thiên truy đuổi ở sau lưng, Phương Tiên cũng nắm chắc có thể thoát được một mạng.
Nhưng hiện tại đại bộ phận những chuẩn bị này không cần dùng đến.
Nhìn lại một phen, nội thành ồn ào náo động, có vài bóng người lao băng băng trên nóc nhà.
"Xem ra kinh động đến thế lực lớn khác, nói không chừng đã có cao thủ tìm tòi tại phụ cận Thanh Ngọc Môn... thành trì cổ đại chính là như vậy, một khi nội thành gặp chuyện không may, trực tiếp đóng cửa, đại tác toàn thành, cho dù là võ lâm cao thủ, khinh công có tốt cũng không thể nhảy xuống tường thành!"
Lúc trước đã nói với Lưu Diễm tụ hợp ở ngoài thành, Phương Tiên trực tiếp mặc lên tàu lượn, như một mảnh mây đen nghiêng nghiêng bay về phía xa...
Một chỗ trong núi rừng.
Phương Tiên không có nhóm lửa, bằng vào con mắt của mình, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
Dược vật bản thân hắn nhận không ra, không có tùy tiện mở ra, trước để hết sang một bên.
Trừ cái đó ra, còn có một túi tiền, bên trong chứa đầy đồng tiền bằng ngọc, trong sáng tĩnh lặng, dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng bất phàm.
"Đây tựa hồ là... Ngọc thạch?"
Phương Tiên thì thào tự nói.
Thế giới này thông hành vẫn là đồng tiền, bạc, hoàng kim... nhưng không có ngân phiếu, bởi vì không có ai nhìn thấy mấy tờ giấy liền sẽ nhận nợ.
Loại "Ngọc thạch" này trực tiếp dùng mỹ ngọc chế thành, một mai có thể so với mười lượng hoàng kim, là tiền tệ đỉnh cấp.
Đừng nhìn túi tiền này nhỏ, thế nhưng tràn đầy ngọc thạch, hơn phân nửa tài chính Thanh Ngọc Môn đều ở bên trong.
"Xem ra, sau này không cần phải sầu vì tiền nữa..."
Trên mặt Phương Tiên vui vẻ, lấy ra mấy quyển sách tìm được từ trên người Hàn Vân Phong, trong đó có một quyển sách là nội công tâm pháp.
"Thanh Ngọc Tâm Pháp"? Quả nhiên là nội công bí tịch, ta nói người này bế quan đột phá, khẳng định có bí tịch nghiên cứu..."
Đồ vật vẫn luôn tìm kiếm xuất hiện ở trước mắt, cho dù là Phương Tiên cũng không khỏi hưng phấn.
Hắn điều hoà hô hấp, biểu tình trở nên không bận tâm, lúc này mới mở trang sách.
Bí tịch Thanh Ngọc Tâm Pháp rất cũ kỹ, giữa những hàng chữ lại có chú thích rậm rạp chằng chịt.
Hiển nhiên sau khi cao thủ Tiên Thiên đứt gãy, vị Hàn đại môn chủ kia cùng với hậu nhân một mực nỗ lực mong muốn lần nữa luyện thành, phỏng đoán các loại, nghiệm chứng vô số, đáng tiếc cuối cùng đều là phí công.
"Phu chân khí giả, quan tưởng tồn thần, miên miên nhược tồn..."
Nhìn vài hàng, Phương Tiên rốt cuộc xác định, nội công tâm pháp thế giới này khác với những gì mình nghĩ.
Mấu chốt cũng không phải vận chuyển khí huyết kình lực, hướng huyệt hướng mạch gì gì đó, mà là —— minh tưởng!
Quan tưởng tồn thần, thông qua các loại thủ thế, phối hợp với hô hấp, tự mình thôi miên mình, tiến nhập một loại trạng thái sâu xa
Nhân thể chính là một đoàn huyết nhục, vốn không có chân khí.
Mấu chốt ngay ở chỗ mượn giả tu chân, thôi miên rằng bản thân mình có, tiến tới luyện được chân khí chân chính, một bước lên trời!
"Mình nhìn cũng không hiểu nhiều... khó trách cao thủ Tiên Thiên ít như vậy..."
Phương Tiên thở sâu, thân ảnh tiêu thất ở trong bóng đêm.