Chương 1: Phương Tiên

Luân Hồi Đại Kiếp Chủ

Văn Sao Công 31-03-2023 01:42:49

Nhân sinh, không thể lặp lại. Thế nhưng người sau khi chết, chưa hẳn không có kiếp sau. Phương Tiên rất rõ ràng điểm này, bởi vì bản thân hắn chính là một "người xuyên việt". Sau khi tử vong ở kiếp trước, hắn liền đi tới thế giới này. Sáng sớm, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên. Phương Tiên rời giường, rửa mặt, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của mình ở trong gương, quầng thâm trong hốc mắt vô cùng rõ ràng, hắn không khỏi cười khổ, tự nhủ lầm bầm: "Là ai nói, xuyên việt nhất định có bàn tay vàng, có thể hô phong hoán vũ?" Hắn dùng kiếp sống xuyên việt hơn hai mươi năm của mình chứng minh, cá mặn xuyên việt, vẫn chỉ là một con cá mặn! Đây là một thế giới khoa học kỹ thuật phát đạt, thậm chí có thể đi vào vũ trụ, trình độ văn minh vượt qua kiếp trước không biết bao nhiêu lần. Bởi vậy, cẩm nang làm giàu khi xuyên việt cổ đại, phương pháp sản xuất phân hóa học, các loại hạng mục luyện thép thô sơ liền chết từ trong trứng. Bởi vì lịch sử phát triển hoàn toàn bất đồng, cho nên muốn vớt chỗ tốt từ kinh tế đô thị cũng. . .! Về phần lợi dụng văn hóa cổ đại? Ha ha... Phương Tiên bi ai phát hiện, mình ngay cả tên chương đầu tiên của tứ đại danh tác là gì cũng không nhớ! Nội dung cốt truyện chỉ có thể nhớ đại khái, càng không có lối hành văn diễn dịch tốt. Hiện tại thế giới vũ trụ văn minh có đầy rẫy các món ăn tinh thần, các loại đại sư danh gia nhiều vô số kể, muốn nhất cử thành danh quả thực là vọng tưởng. Mấu chốt nhất là Phương Tiên phát hiện tâm tình của mình cũng xảy ra vấn đề, tổng kết mà nói, cá mặn không đáng sợ, đáng sợ chính là bản tâm cũng biến thành cá mặn. "Cả đời sinh hoạt ở dưới tầng chót thì có sao, sống thêm một ngày chính là có lời một ngày... bình bình đạm đạm mới là chân thật, tham sống sợ chết chính là phúc..." Sau khi tự YY thôi miên một phen, Phương Tiên rất thuận lợi tiếp nhận nhân sinh thất bại của mình, lừa gạt bản tâm, mở cửa phòng. Chỗ của hắn là một kiến trúc xi-măng có hai tầng, tầng thứ hai dùng để ở, tầng thứ nhất là một cửa hàng, trên tấm biển hiệu cũ kỹ ở bên ngoài có khắc năm chữ "Tiệm Cầm Đồ Phương Ký" xám xịt. Đây chính là toàn bộ tài sản cũng như bát cơm của Phương Tiên. "Đáng tiếc... vốn có đại lượng tinh cầu chưa khai phá, bất động sản không quá đắt... ài, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mỗi ngày nỗ lực kiếm tiền, có cơ hội tìm một lão bà vừa ý, sinh mấy đứa con, cuộc đời bất quá trăm năm..." Phương Tiên nhìn cửa hàng vắng như chùa bà đanh, rót cho mình một bình trà xanh, không mấy quan tâm. Tiệm cầm đồ của hắn chính là như vậy, cơ bản không có sinh ý gì, tuy mỗi ngày ăn không đủ no nhưng cũng không lo đói chết. "Xem ra hôm nay không sinh ý, hay là trực tiếp đóng cửa lên mạng, trong Cựu Nhật Truyền Thuyết còn có một cái nhiệm vụ..." Thế giới này khoa học kỹ thuật phát đạt, trò chơi thực tế ảo sớm đã xuất hiện, có thể để nhân loại thân lâm kỳ cảnh, khiến cho vô số người trầm luân, thậm chí hoàn toàn không phân biệt được đâu là ảo đâu là thật, trực tiếp kết hôn ở trong trò chơi, muốn sống ở trong đó cả đời, chuyện này cũng không hiếm thấy. Mặc dù Phương Tiên không có trầm mê giống như thế, tuy nhiên vẫn thường sử dụng món ăn tinh thần này để giết thời gian. "Hắc hắc... nói không chừng đây là ý của đám đại lão tinh anh kia, vì giảm bớt áp lực cùng mâu thuẫn, dùng trò chơi giả lập để gây tê loại dân chúng hạ đẳng như chúng ta, ài... giai cấp xã hội, văn minh phát triển... Hắn nỉ non, chợt cười khổ: "Nhìn rõ thì như thế nào? Ta chỉ là tiểu nhân vật, một không có lực lượng, hai cũng không có tâm tình kia, tùy ý vậy..." Phương Tiên "ừng ực" uống hết ly trà, đang chuẩn bị đóng cửa chơi game, đột nhiên ở ngoài cửa nhân ảnh xuất hiện, một người trung niên cao gầy đi đến. Ông ta chừng ba bốn mươi tuổi, tóc loạn giống như ổ gà, gương mặt lõm vào, đôi mắt phủ đầy tơ máu. "Nghiện game tới cỡ nào vậy trời..." Phương Tiên thầm oán một tiếng, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa: "Vị khách nhân này, ngài muốn cầm hay là chuộc đồ?" "Cầm!" Người đàn ông trung niên ném một cái bao vải màu đen lên trên bàn, mở ra, bên trong là một quyển sách cổ xưa. "Ôi!!!... Đồ cổ à..." Phương Tiên mở cờ trong bụng. Phương thức lưu trữ ở thời đại này đã hoàn toàn điện tử hóa, loại sách giấy này quả thật rất hiếm thấy, hình như dạo gần đây xã hội thượng lưu đang có trào lưu mặc cổ phục, nếu như phối hợp với phụ kiện sách cổ các loại. . .đưa đến phòng đầu giá, hẳn sẽ thu được một con số không tệ. Cái nghề đồ cổ này, vốn chính là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Trên mặt hắn không có biến hóa lớn, đeo bao tay lên, bắt đầu kiểm tra cẩn thận. Quyển sách này có màu đen sẫm, Phương Tiên không nhận ra văn tự ở trên đó. Mở ra, trang giấy bên trong cũng có chút kỳ quái, màu vàng nhạt, khá dày, cho dù cách bao tay, chạm vào cũng sẽ có một loại cảm giác nói không nên lời. - Da dê? Chỉ có bảy trang, còn mỏng hơn mình nghĩ... chỉ là văn tự này, không phải văn tự ngoài hành tinh đấy chứ? Trên một tinh cầu phát triển rất nhiều ngôn ngữ, nhưng Phương Tiên có thể chắc chắn, văn tự ở trong quyển sách này không phải văn tự của tinh cầu. Hắn cau mày, mở miệng hỏi: "Văn tự khó giải mã, vô pháp xác nhận nội dung, lai lịch, là bản sao chép hay bản gốc... giá tiền này... không biết quý khách muốn cầm tạm hay là bán luôn?" "Bán luôn, tôi không muốn gặp lại nó..." Bờ môi của người trung niên kia run rẩy, trong con ngươi tựa hồ để lộ ra tâm tình kinh khủng của mình. "Không phải là đồ trộm cướp đấy chứ?" Phương Tiên rùng mình một cái, thế nhưng chuyện này không có quan trọng, ngược lại bằng vào ba tất lưỡi của mình, bắt đầu hung hăng ép giá, cuối cùng lấy một cái giá có lợi nhất, nhét quyển sách cổ này vào trong túi. "Lời rồi, hôm nay lời to rồi!" Tiễn người trung niên kia đi, Phương Tiên cũng không tiếp tục mở tiệm buôn bán nữa, hắn trực tiếp đóng cửa, mặt lộ ra một tia hưng phấn, tỉ mỉ nghiên cứu bảo bối mình vừa thu được. "Ừm... trên mạng đều không tra ra, xem ra là một loại văn tự tiểu chúng..." Nhìn vô số văn tự màu đen giống như con giun, Phương Tiên bỗng nhiên cảm thấy có hơi hoa mắt. Con chữ vặn vẹo, màu sắc thần bí, chúng phảng phất giống như có sinh mệnh, chậm rãi nhúc nhích lên. "Thú vị..." Phương Tiên biết thứ này, trên mạng có một loại đồ án "ảo giác phiêu khởi xung quanh", rõ ràng bất động, thế nhưng lại có thể khiến người nhìn cảm thấy nó động. Văn tự trong quyển sách này, tựa hồ cũng có hiệu quả như thế. Hắn tháo bao tay xuống, chạm vào quyển sách, cảm giác không thể nói ra lời kia càng mãnh liệt hơn. Tư duy của Phương Tiên bắt đầu không tự chủ được cất cánh, suy nghĩ lai lịch của quyển sách cổ này. Híz-khà zz Hí-zzz... Híz-khà zz Hí-zzz... Bên tai vang lên tạp âm, trước mắt tựa hồ xuất hiện từng màn ảo giác. Đó là một bàn tay đang run rẩy, thần sắc chủ nhân nó điên cuồng, người kia đang sao chép thứ gì đó từ một quyển sách to lớn. Ở xung quanh quyển sách lớn kia, là tế đàn tràn ngập máu tươi cùng nội tạng, bầu không khí kinh hãi bao phủ bốn phía. Hình ảnh thay đổi, bản sao bắt đầu lưu truyền từ người này sang người khác, mang đến vận rủi đáng sợ cho chủ nhân của nó. Cuối cùng, nó bị chủ nhân đời trước đem đi cầm, rơi vào trong tay của hắn. "Đây là... ảo giác? Mình chơi game đến ngu muội rồi, không phân biệt được ảo giác cùng hiện thực, không thể nào? Mình không muốn vào bệnh viện tâm thần... còn có quyển sách này, quyển sách xui xẻo ư? Có lẽ đây là một mánh lới không tệ, thế nhưng vì sao mình lại cho rằng nó là bản sao? Phương Tiên liên tục thở hổn hển, biểu tình không ngừng biến hóa: "Đặt tên cho nó... Mạc Danh Chi Thư? Huyền Bí Kinh? Không không, hay gọi là Bản Sao Động Huyền Bí Lục, ồ?" Hắn nhìn qua bìa quyển sách cổ màu đen, thần sắc đột nhiên trì trệ. Chỉ thấy nguyên bản văn tự vặn vẹo như con giun, trong mắt hắn không ngừng nhúc nhích tổ hợp, bắt đầu có thể lý giải, hợp thành sáu chữ lớn "Bản Sao Động Huyền Bí Lục"...