Ở trong tĩnh thất.
Phương Tiên đang đứng như cọc gỗ.
Lúc này Thung Công của hắn rất kỳ quái, không Long không Hổ, cũng không phải Xà Hạc Hầu Hình, ngược lại dường như một người bình thường tùy ý đứng, thỉnh thoảng giãn ra thân hình, duỗi cái lưng mỏi.
"Ngã Hình Quyền!"
"Ngã" là lòng ta như đao, trảm phá hết mọi trở ngại, "Hình" chính là lấy nhân thể! Thăm dò các loại huyền bí!"
Ngũ Hình Quyền bắt chước tự nhiên, từ hình thái của các loại mãnh thú ngộ ra một tia thần vận, lập ý rất cao.
"Nhưng thân thể con người, vốn chính là một cái đại bảo tàng!"
"Đồng thời, võ giả học đến cuối cùng, chung quy không thể biến thành mãnh thú, cho nên các loại Hình Ý, cuối cùng vẫn phải quy về bản thể!"
Phương Tiên khép hờ hai mắt, nhất cử nhất động, kình đạo các nơi trong thân thể không ngừng bị chỉnh hợp.
Bất luận là Mãnh Hổ lực, hay là Phi Hạc Kình, thậm chí Long, Xà, Hầu tam hình mang đến kình lực đặc biệt, đều không ngừng dung hợp, nhưng khó có thể thông suốt.
"Đề đốc quán đỉnh khí điều thư, đăng túc điên bộ trảo tề phác, trửu khởi chưởng phiên hậu đồn trụy, hỗn nguyên tâm ý lục hợp nhất."
"Kình lực Ngũ Hình Quyền khó có thể thống nhất, chính là thiếu đi hình thứ sáu cuối cùng—— ngã hình lực!"
Phương Tiên nhắm mắt suy nghĩ, trước mắt phảng phất nhìn thấy được bản thân mình trong suốt.
Một đạo kình lực hoàn toàn mới gia nhập vào bên trong ngũ kình, lấy bản thân làm cơ sở, dung nạp ngũ lực.
Lục lực hợp nhất, hóa thành kình lực hoàn toàn mới, di chuyển toàn thân, thông suốt tất cả xương cốt tứ chi.
"Tân kình đạo, có thể mệnh danh là Hỗn Nguyên Kình!"
Phương Tiên cảm giác thân thể tựa hồ bị nước suối ấm áp bao bọc, không ngừng xuất mồ hôi, tí ti tạp chất hòa với mồ hôi, từ trong cơ thể bài xuất ra ngoài.
Không chỉ như thế, thân thể của hắn trở nên cứng rắn hơn, cơ bắp hở ra, đường cong trên người trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Giờ khắc này, ngũ quan lục cảm tựa hồ cũng được đề thăng đến trình độ nhất định.
"Đây là... khổ luyện đại thành, tự động dịch cân tẩy tủy?"
"Mình đã đạt tới Hậu Thiên võ giả đỉnh phong, lại tiến thêm một bước chính là Tiên Thiên!"
"Tựa hồ... cũng không phải quá khó!"
Phương Tiên cảm giác, nếu như lúc này hắn lại đi tu luyện Thanh Ngọc Tâm Pháp, có chín phần nắm chắc luyện được chân khí, nhưng hắn lại không làm.
Đây là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Đến một bước này, chỉ cần thuận theo tự nhiên, khí huyết viên mãn, đều có thể khổ luyện công phu nhập Tiên Thiên, hồn nhiên thiên thành, cao hơn cao thủ Tiên Thiên phổ thông không chỉ một bậc.
"Chỉ là trên người có chút ô uế..."
Hắn hít hà cánh tay của mình, lắc đầu, đi vào trong thùng tắm, bắt đầu tắm rửa toàn thân.
Hơi nước bốc hơi, tinh quang trong mắt Phương Tiên lóe lên:...
( Thiên phú: Động Huyền Chi Nhãn )
( Hỗn Nguyên Kình: Đại thành )...
"Ngũ Hình Quyền, Ngã Hình Quyền, lục hợp nhất, biến thành Hỗn Nguyên Kình?"
"Bàn tay vàng ngu ngốc rốt cuộc nhúc nhích một chút?"
Biểu tình Phương Tiên khẽ biến, hồi tưởng bản thân sáng chế Ngã Hình Quyền, còn có chỉnh hợp kình lực, hợp nhất lục đạo kình lực.
"Tựa hồ... quá thuận lợi, tuy đã có linh cảm, thế nhưng cửa ải khó khăn đều một mạch xông qua, chẳng lẽ là nhờ có bàn tay vàng trợ giúp?"
Hắn nghĩ nửa ngày, không có đầu mối, chỉ có thể để những chuyện này sang một bên...
Mấy ngày sau.
Phương Tiên rời khỏi khách sạn.
Lúc này trạng thái của hắn nhạy bén đến cực điểm, nhất thời cảm nhận được mấy đạo ánh mắt khóa chặt mình.
"Nhiều người theo dõi như vậy, thật là để mắt tới ta..."
"Sự kiên nhẫn của Ngũ Hình Môn cùng Trương gia cũng sắp bị tiêu hao hết rồi? Nếu như ta lại co đầu rút cổ, cho dù nội thành còn có thế lực khác chú ý ta, nói không chừng bọn họ cũng sẽ mặc kệ trực tiếp xuất thủ..."
Phương Tiên mặc một bộ thanh sam, đột nhiên cười cười, đi đến cửa thành.
Chỉ một thoáng, không biết bao nhiêu ánh mắt dò xét vội vàng trở về bẩm báo.
"Hiện tại ta nghênh ngang ra khỏi thành, không khác gì đặt bản thân lên lò lửa, có thể nói là tự tìm đường chết..."
Trên thực tế,
Đắc tội Ngũ Hình Môn cùng Trương gia, còn có đường sống.
Dù sao mình trẻ tuổi như vậy, thực lực lại kinh người, tương lai rất có thể tiến giai Tiên Thiên, có giá trị của đầu tư.
Bất luận là "Lãnh gia", quan phủ suy bại, hay là Kim Phong Tế Vũ Lâu, đều có khả năng tiếp nhận mình.
Thế nhưng Phương Tiên rất chán ghét loại quan hệ này.
"Đồng thời... mấy ngày nay đã điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong, cự ly huyết khí sôi trào viên mãn, tự nhiên sinh ra chân khí, chỉ kém một chút như thế, thế nhưng lại không có cách nào xuyên thủng được..."
"Từ kinh nghiệm các loại cao thủ truyền kỳ đến xem, ta khuyết thiếu chiến đấu... Sở Cuồng Nhân không ngừng lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đột nhiên tăng mạnh, tuy không thành ma, nhưng cũng bị phát điên!"
"Lục lực hợp nhất, hoá sinh Hỗn Nguyên, dịch cân tẩy tủy, ta đều không biết mình mạnh bao nhiêu! Lần này Ngũ Hình Môn tám phần sẽ phái ra một vị cao thủ Tiên Thiên! Ta đánh không lại cũng có thể chạy trốn được."
Phương Tiên suy nghĩ không ngừng, đi đến cửa thành.
"Phương thiếu hiệp, ta là người Lãnh gia."
Tại nơi này, đã có một tên quản sự trung niên đang đợi, trên mặt tràn đầy tự tin: "Quan phủ không dám nhúng tay, hiện tại ở trong quận thành, chỉ có nhà ta có thể bảo trụ ngươi... chỉ cần ngươi..."
Phương Tiên căn bản nhìn cũng không nhìn, giống như người xa lạ, trực tiếp từ bên cạnh đi qua.
Trung niên quản sự bị bơ ở một bên, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, thật lâu sau mới phẩy tay áo một cái: "Hừ! Kẻ này quả nhiên mất trí, không có thuốc nào cứu được!"...
Phương Tiên đi ra thành, nhanh chóng tìm mảnh núi rừng chui vào.
Tuy hắn muốn dựa vào chiến đấu đột phá, nhưng không phải muốn tìm chết.
Nếu như chiến đấu ở nơi bằng phẳng, bị rất nhiều võ giả Ngũ Hình Môn vây lên, lại phối hợp chiến mã, Thần Xạ Thủ... cao thủ Tiên Thiên cũng không cần ra tay.
Ngược lại lợi dụng địa hình gập ghềnh phức tạp, phối hợp với Động Huyền Chi Nhãn, cho dù nhảy núi cũng sẽ có đường sống.
Hắn từ nhỏ làm thợ săn, rất có kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng, trong nháy mắt liền tiêu thất ở chỗ sâu.
Sau một lát, ngoài rừng rậm, tiếng vó ngựa ù ù.
"Xuống ngựa...đuổi theo!"
Ngao Hùng mang theo đám người Triệu Nghệ, Cung hộ pháp đi tới ven rừng, sắc mặt xanh mét hạ lệnh...
Ba ngày sau.
Phương Tiên nằm sấp ở trong bụi cỏ, giống như mãnh hổ săn mồi.
Lợi dụng địa hình đọ sức, dụ dỗ, mấy ngày nay hắn mấy lần giao thủ với truy binh, nắm rõ ràng nhân số cùng thực lực của đối phương.
Hiện tại, chính là thời điểm thu hoạch.
"Lần này, nhất định phải phanh thây xé xác tiểu tử kia. Phó đường chủ..."
Một âm thanh từ xa mà đến, là Cung hộ pháp.
"Đừng gọi ta là phó đường chủ, ta đã bị cách chức..." Triệu Nghệ mặt âm trầm, thương thế trên người mơ hồ vẫn còn đau, thỉnh thoảng dùng trường kiếm trong tay đẩy bụi cỏ ra.
Trong lòng của gã vô cùng hối hận.
Vì sao phải làm khó tiểu tử kia? Chỉ vì gia hỏa không nên thân ở trước mặt sao?
Đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn.
Mà Cung hộ pháp vẫn lải nhải như trước, càng khiến y chán ghét hơn.
Đột nhiên, lỗ tai Triệu Nghệ khẽ động, đã nghe thấy ác phong đáng sợ.
Vù vù!
Một đạo hắc ảnh từ trong bụi cỏ nhảy ra, hai tay mở ra, nhanh như hổ đói vồ mồi.
"Là hắn!"
Triệu Nghệ dùng trường kiếm đón đỡ, tay phải truyền đến đau nhức kịch liệt, không khỏi liên tục rút lui, nội tâm càng thêm nghiêm nghị, mình ở trước mặt tiểu bối này, ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi sao?
Sau một khắc, gã liền thấy được Phương Tiên lao tới, bắt lấy bắt lấy bả vai của gã, giống như hổ đói xé dê, non nửa thân thể bị trực tiếp tê liệt, máu tươi lan tràn.
"Thật không nên... đối địch với người này."
Ý thức Triệu Nghệ dần dần hãm vào trong mơ hồ, trong mắt toát ra vẻ tàn nhẫn, tại điểm cuối của sinh mệnh, gã nâng tay trái lên, lệnh tiễn trong tay áo nhất thời bay lên không trung.