Chương 29: Thử Chiêu

Luân Hồi Đại Kiếp Chủ

Văn Sao Công 31-03-2023 01:42:48

Một trà lâu cách khách sạn không xa. Dưới lầu có rất nhiều hộ vệ, trên lầu chỉ có vài người. Một vị công tử mặc bạch y cầm quạt xếp trong tay, thoáng nhìn phương hướng Bao Kiền một chút. "Tính thời gian một chút, hẳn cũng sắp đến rồi." Bên cạnh, một lão giả áo xám cười nói: "Nhị công tử thân thể kim ngọc, nguyện ý hạ mình đến đây, chắc hẳn thu phục Bao Kiền sẽ không thành vấn đề." "Chu tiên sinh, ngươi là mưu sĩ của cô, có tài ăn nói, trên giang hồ được xưng là "Bán tiên", cô đương nhiên tin tưởng ngươi..." Công tử trẻ tuổi nói: "Chỉ là không biết một tên Bao Kiền mà thôi, sao ngươi lại coi trọng y đến như vậy?" "Ta đã nhìn qua Bao Kiền này, chỉ có thể tính bình tường, tuổi nhỏ có một hồi tử kiếp, thế nhưng được quý nhân tương trợ, không chỉ thành công thoát thân, mà còn có được hậu phúc, nếu công tử thu người này vào dưới trướng, liền có thể thu lấy cỗ khí vận ở trên người y, muốn vãn hồi uy nghiêm của hoàng thất Nguyên Võ, phải từng bước một... tập chúng chi đạo, lòng như đại hải..." Chu Bán Tiên vuốt vuốt chòm râu, trả lời rất thần côn. "Ngươi cũng biết, cô không tin chuyện kia, nói tiếng người đi!" Công tử trẻ tuổi nhíu nhíu mày. "Vâng." Sắc mặt Chu Bán Tiên đau khổ: "Theo thuộc hạ tìm hiểu, Bao Kiền kia tựa hồ có một vị sư phụ, tu vi Tông Sư... nếu có thể thông qua y kết giao vị Tông Sư sau lưng, nhất định có thể trợ giúp cho công tử, ít nhất vị trí Thái Tử có thể ổn thỏa thỏa một ít, đợi đến khi leo lên đại vị, xúc tiến đại kế, vãn hồi thiên khuynh..." "Cô nghe nói, y có chút ân oán với với Xích Viên Tông?" "Kẻ này tuy bổn mạng đơn bạc, nhưng được ngôi sao may mắn chiếu, hóa nguy thành an, có quý nhân tương trợ... lần này cho dù không có chúng ta, cũng sẽ hữu kinh vô hiểm, vừa vặn chúng ta thừa cơ thi ân." Chu Bán Tiên không tự chủ được lại bắt đầu ra vẻ thần côn. Đúng lúc này, Ngọc Công Tử cùng Lữ Lân Hoa đã dẫn người qua. Ánh mắt Chu Bán Tiên hơi híp lại, chỉ thấy một người mặt tròn tai to, quả nhiên rất có phúc tướng. Mà một người khác là thiếu niên bình thường không có gì lạ, thế nhưng linh giác hơn người, luôn cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía. "Nhị công tử, người đã dẫn đến." Lữ Lân Hoa cùng Ngọc Công Tử đứng thẳng một bên phục mệnh. "Gặp qua nhị hoàng tử điện hạ." Bao Kiền cũng không phải người ngu, trực tiếp đoán được thân thế người kia, khom mình hành lễ. Tuy Nguyên Vũ Quốc kinh lịch cuồng đồ làm loạn, thực lực rớt xuống ngàn trượng, nhưng không phải môn phái giang hồ phổ thông có thể so sánh, ít nhất thực lực cao tầng chống đỡ được một trong Lục Đại Môn Phái, huy động binh sĩ có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn, không thể khinh thường. Có tin đồn nhị hoàng tử uy vũ tài đức sáng suốt, có hy vọng trở thành Thái Tử rất cao, có tâm kế thủ đoạn. Lúc này lại nhìn, ngay cả hai người trong võ lâm Bát Đại Hào Kiệt cũng bị thu phục làm tay sai, khiến cho nội tâm Bao Kiền càng thêm nghiêm nghị. "Ừ... ngươi chính là Bao Kiền ít ngày nữa sẽ tỷ võ cùng Đỗ của Vạn Xích Viên Tông?" Nhị công tử gõ gõ ngón tay: "Quả nhiên là thiếu niên anh tài, ngươi hãy đến làm môn hạ của cô đi." "Đa tạ nhị hoàng tử nâng đỡ, nhưng ta nhàn vân dã hạc đã quen..." Da mặt Bao Kiền co lại, trầm mặc, cự tuyệt nói. "Hả?" Thần sắc nhị hoàng tử nghiêm lại, không khí bốn phía đều có chút ngưng trệ, y dừng một chút, thành khẩn nói: "Cô là thành tâm mời tiên sinh việc cho ta, như Lữ tiên sinh cùng Ngọc tiên sinh, làm cung phụng trong phủ, những người khác đều phải lễ kính... mà chuyện của Xích Viên Tông, cô sẽ thay ngươi giải quyết." "Không thể không nói, trên người nhị hoàng tử rất có một loại vận khí vương bát a..." Phương Tiên thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy rất thú vị. Mà Bao Kiền nguyên bản khom người xuống, lúc này thân thể lại thẳng tắp: "Nhị hoàng tử cũng biết, Bao Kiền ta bình sinh không quen nhìn danh môn đại phái... chỉ là một tên Đỗ Vạn, còn không lọt vào trong mắt ta." "Hả?" Sắc mặt nhị hoàng tử trầm xuống. "To gan!" Thần sắc Lữ Lân Hoa cùng Ngọc Công Tử ở bên cạnh cũng biến đổi. Bọn họ cùng Đỗ Vạn đồng liệt Bát Đại Hào Kiệt, áp qua Thập Lục Tân Tinh một bậc, Bao Kiền xem thường Đỗ Vạn, cũng chính là xem thường bọn họ. Quạt xếp trong tay Ngọc Công Tử hợp lại, trực tiếp xuất thủ, điểm tới chỗ hiểm trên người Bao Kiền. "Hận Thiên Bất Công, Hận Địa Bất Bình!" Bao Kiền hét lớn một tiếng, trong tay áo tay phải rơi xuống một cây đoản côn, cả người như điên như ma, đánh ra một côn. Võ học Tiên Thiên —— Phong Ma Côn Pháp! Bành! Quạt xếp cùng đoản côn tương giao ở giữa không trung, sắc mặt Ngọc Công Tử đỏ lên, lui nửa bước. Đây là ăn thiệt thòi nhỏ vì khinh địch. "Lữ tiên sinh, xin hãy tách hai người bọn họ ra." Động tĩnh như thế, khiến cho sắc mặt nhị công tử trầm xuống, mở miệng nói. "Tuân lệnh!" Vốn Lữ Lân Hoa còn muốn để cho Ngọc Công Tử chậm rãi thu thập Bao Kiền, nhưng lúc này cũng không thể không ra tay. Tay y như lan hoa, điểm chỉ hướng Bao Kiền, đầu ngón tay lạnh lẽo, mang theo băng hàn chi ý. Huyền Băng Chỉ! Đây là võ học Tiên Thiên của Tố Tâm Phái, một trong Lục đại tông phái. Huyền Băng Chỉ từ bên trong tuyệt học trấn phái —— Đại Băng Phách Thần Trảo diễn biến ra, bên trong chỉ pháp, mang theo khí thế đống băng vạn vật. Đây là hàn băng trên tinh thần, một khi trúng chiêu, còn đáng sợ hơn việc thân thể bị đóng băng. "Lấy hai đánh một, phải công bằng chứ." Phương Tiên thở dài một tiếng, đột nhiên xuất thủ. Trên thực tế, hắn đã luyện thành Bạch Hổ Thất Thương Quyền, đang kích động muốn tìm người thử chiêu. Võ lâm Bát Đại Hào Kiệt, chính là đối tượng thử chiêu tốt nhất. Hắn bước ra một bước, thân ảnh không biết như thế nào đi tới trước mặt Lữ Lân Hoa, một ý niệm, liền tiến vào trạng thái bạo phát. Rống rống! Thần sắc Chu Bán Tiên đột biến. Hắn bên tai tựa hồ truyền đến một tiếng hổ khiếu, nhìn thấy trong hư không nhảy ra một đầu Bạch Hổ. Đây đương nhiên không phải hiện thực, mà là ảo giác lão nhìn thấy. Nhưng cho dù là ảo giác, cũng có chứa lực xung kích tinh thần đáng sợ. Lốp bốp!!! Khớp xương toàn thân Phương Tiên nổ vang, cánh tay kéo ra, tư thế phóng khoáng, giống như trường cung ngạnh nỏ, trong chớp mắt đánh ra một quyền. Bạch Hổ Thất Thương Quyền! Huyền Băng Chỉ của Lữ Lân Hoa trong chớp mắt bị phá đi, phảng phất bị xe ngựa đang lao nhanh chính diện đụng trúng, thổ huyết bay ngược, sắc mặt xanh đen, trong miệng hà hơi thành sương mù, tựa hồ muốn phun ra hàn băng. Đây là do võ học Tiên Thiên Huyền Băng Chỉ bị phá, lọt vào phản phệ. "Ngươi cũng lùi cho ta!" Một quyền đánh bại Lữ Lân Hoa, Phương Tiên vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn, lại đánh một quyền hướng phía Ngọc Công Tử. "A!" Ngọc Công Tử không để ý Bao Kiền, vội vàng bay ngược, kinh hồn bạt vía. Quyền chưa đến, ý tới trước! Phương Tiên huy xuất một quyền, Ngọc Công Tử liền có loại cảm giác mình chết chắc rồi. Trong tầm mắt, một quyền kia không ngừng phóng đại, cuối cùng đi đến trước mặt y. Ngọc Công Tử chịu áp lực cực lớn, thẳng tắp quỳ xuống. Hoàn toàn yên tĩnh, nắm tay dừng lại ở trước mặt y. Phương Tiên chậm rãi thu quyền, mặt không thay đổi nói: "Bao huynh, đi thôi..." "Ây." Bao Kiền ngây ngốc theo sau lưng Phương Tiên, rời khỏi trà lâu, rất nhiều hộ vệ căn bản không dám ngăn cản. "Phốc!" Ngọc Công Tử đang quỳ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự. Chu Bán Tiên nhìn qua bóng lưng Phương Tiên, trong miệng thì thào tự nói: "Pháp võ hợp nhất, một quyền đoạt hồn? Võ công thật đáng sợ... Ngọc Công Tử đời này kiếp này, nếu không thể kham phá tâm ma trong nội, sợ là võ công khó có thể tiến bộ, càng không dám đối địch với người này... hôm nay lão phu nhìn nhầm, lại không nhìn ra sát tinh này... ài, sát tinh đến thế gian, sợ rằng võ lâm thiên hạ sẽ có đại biến đi?"