Trong lúc Phương Tiên cùng Bao Kiền đi đến Tán Hoa Lâu, sắc trời lờ mờ, phía trước lầu các cổ phác đã treo hai dãy đèn lồng đỏ rực.
Thoáng tới gần, bên tai tựa hồ truyền đến tà âm.
Đợi đến khi bước vào đại môn trong tiếng cười đùa oanh yến, Phương Tiên liền ngửi được một cỗ mùi vị son phấn xông vào mũi.
"Hôm nay hoa khôi chọn như thế nào?"
Bao Kiền khen thưởng xuất một góc bạc, thuận miệng hỏi.
"Hai vị tới đúng lúc, Yên Nhiên cô nương cùng Thu Bình cô nương đang thi đấu với nhau..." Nô tài được khen thưởng, nhất thời mặt mày hớn hở hồi đáp.
"Chúng ta đi qua bên kia ngồi một chút."
Bao Kiền gật đầu, lôi kéo Phương Tiên ngồi xuống ở một gốc, bộ dáng chờ trò hay mở màn.
Phương Tiên trực tiếp xem nơi này thành quán rượu, gọi vài món ăn, phối hợp với mấy món điểm tâm, phát hiện hương vị không tệ, lập tức không để ý đến chuyện xung quanh, chỉ tập trung ăn uống.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng đàn truyền đến.
Tiếng đàn này như thanh tuyền, chậm rãi ung dung, ngay cả người thô kệch như Phương Tiên đều cảm thấy không tệ, rõ ràng nhạc công rất dụng tâm.
Hắn thoáng ngẩng đầu, chỉ thấy trên bục bên trái có một vị nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt, ngón tay khảy đàn đàn, bên cạnh có hai nha hoàn bưng lấy lư hương cùng quạt tròn.
"Nguyệt lạc liễu sao đầu, nhân ước cố kiều hậu... Bất tri minh nguyệt y cựu, giai nhân mịch bất đắc..."
Trong lúc khách nhân động dung, một vị cô nương mặc hồng sam chẳng biết từ lúc nào đã bước lên chiếc bục bên phải, hát hay múa giỏi, hòa hợp với khúc đàn.
"Hay!"
Bên cạnh, Bao Kiền đã liên tục tán thưởng: "Hôm nay có thể nghe được một khúc này, đã không uổng công."
Thời điểm này có bài tử dâng lên, Phương Tiên mới biết bên trái là Thu Bình, bên phải chính là Yên Nhiên, cũng không biết hai vị cô nương kia quan hệ ra sao, rõ ràng là đối thủ tranh đoạt hoa khôi, lại phối hợp hoàn hảo như thế.
Một khúc đã xong, âm thanh trầm trồ khen ngợi nổi lên bốn phía.
Không chỉ như thế, càng có hào khách, trực tiếp ném xuống từng đóa kim hoa.
"Muốn trở thành hoa khôi, người có được nhiều kim hoa nhất sẽ thắng..."
Bao Kiền giải thích cho Phương Tiên, móc ra ngọc thạch, mua mấy đóa kim hoa quăng xuống, chỉ là hai bên đều được trọng thưởng, chẳng phân biệt được trên dưới.
Phương Tiên nhìn từng đóa kim hoa tinh xảo, chỉ sợ một đóa tối thiểu cũng mấy lượng vàng, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
"Thiên Đao Tinh Lục công tử, đến cỗ vũ Yên Nhiên cô nương!"
Trong lúc bất chợt, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to.
Nhất thời, kim hoa giống như Mạn Thiên Hoa Vũ, trên trăm đóa kim hoa từ trên trời giáng xuống, rơi vào chiếc bục bên phải.
"Lục tiểu tử này..." Bao Kiền phiền muộn lắc đầu, không lời.
Gặp phải thổ hào, y cũng không có cách.
Phương Tiên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một đạo thân ảnh mặc áo bào trắng ở trên lầu các, bên hông giắt một chuôi kim đao, rất tiêu sái lỗi lạc.
"Đa tạ Lục công tử!"
Gương mặt Yên Nhiên cô nương phiếm hồng, chân thành hành lễ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hoa khôi đêm nay chính là nàng, mà Lục Dụng chính là ân khách.
Nhưng vào lúc này, ngoài ý muốn phát sinh.
"Tiểu nữu thật xinh đẹp, đến bồi gia uống rượu."
Một người khách tựa hồ uống nhiều quá, trực tiếp phóng tới đài cao.
"Vị khách nhân này..."
Ở dưới đài, đương nhiên là có tay chân Tán Hoa Lâu, bất quá tửu khách tựa hồ có võ công trong người, bờ vai khẽ chạm, mấy tên tay chân cao lớn vạm vỡ liền bay ngược ra ngoài.
"Hắc hắc... Yên Nhiên cô nương! Đêm nay, nàng là của ta."
Tửu khách toàn thân đầy mùi rượu, muốn lào về phía Yên Nhiên.
"Hừ! Tự tìm chết!"
Bao Kiền âm thầm lắc đầu.
Không nói Tán Hoa Lâu cũng nuôi dưỡng võ lâm cao thủ, chỉ bằng Thiên Đao Tinh có mặt ở đây, sao có thể dễ dàng tha thứ người khác vuốt râu hùm?
"Ồ?"
Trong mắt Phương Tiên lóe lên dị sắc, chợt lắc đầu: "Ta nói, ta sẽ không ra tay."
"Hả?"
Thần sắc Bao Kiền khẽ động, vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy sắc mặt Lục Dụng giận dữ,
Phi thân lao xuống: "Cuồng đồ từ đâu đến, cút cho ta!"
Y đá ra một cước giữa không trung, dáng dấp tiêu sái phiêu dật, quả nhiên là thiếu niên anh hùng.
Nhưng trong chớp mắt, thần sắc tửu khác thay đổi.
Trên mặt không có chút biểu tình, lạnh lùng dị thường.
Tựa hồ sinh mạng trong mắt gã đều không tính là gì.
Lốp bốp!!!
Tiếng khớp xương nổ vang đáng sợ phát ra từ trên người y, từ hai chân đến bụng eo, lại từ bụng eo đến song quyền.
Rống rống!
Tay gã nắm thành hổ trảo, trực tiếp chụp vào chân của Lục Dụng giữa không trung.
"Tự tìm chết!"
Lục Dụng giữa không trung không kịp biến chiêu, nhưng một cỗ Tiên Thiên chân khí đã bao phủ đùi phải, tạo thành lực lượng liệt bi khai thạch.
Y nhìn ra được, tửu khách này cũng không luyện được chân khí, chỉ là võ giả Hậu Thiên mà thôi.
Ba!
Nhưng sau một khắc, Lục Dụng rơi xuống mặt đất, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ: "Ngươi... rốt cuộc là ai?"
"Tuế tại giang hồ, trích tinh đoạt mệnh!"
Tửu khách kia băng lãnh trả lời, toàn thân đột nhiên toát ra máu tươi.
Một cỗ khí thế càng thêm hung tàn, đáng sợ hiển hiện.
"Ôi! Ôi!"
Trong miệng gã phát ra tiếng gào thét giống như dã thú, bỗng nhiên tung người lên, trong chớp mắt đánh ra bảy quyền.
Băng băng băng!
Không khí bùng nổ tiếng vang, tựa hồ mỗi một quyền của gã tựa như cường cung ngạnh nỏ bắn ra mũi tên chí mạng.
Bảy quyền, mỗi một quyền đều có thể so với một kích toàn lực cao thủ Tiên Thiên phổ thông.
Đồng thời, nhanh hơn! Độc hơn! Ác hơn!
Bang bang!
Lục Dụng chỉ kịp nâng vỏ đao lên, ngăn cản ba quyền, bốn quyền còn lại trực tiếp oanh vào người y.
Phương Tiên có thể nhìn thấy được rõ ràng, phía trên bạch bào của Lục Dụng, bỗng nhiên xuất hiện bốn cái quyền ấn, huyết sắc quyền ấn.
Hai người bất động, không biết qua bao lâu, một giọng nữ sắc nhọn mới phá vỡ yên tĩnh: "Giết... giết người!"
"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi."
Phương Tiên để lại một mai ngọc thạch, lôi kéo Bao Kiền, bước nhanh rời khỏi Tán Hoa Lâu, nội tâm sục sôi quả thật khó mà miêu tả.
Không chỉ thấy được một vị võ giả Hậu Thiên tuyệt sát Tiên Thiên, đồng thời cũng bởi vì công phu đối phương thi triển.
"Một chiêu quyền pháp kia, trong chớp mắt xuất liên tục bảy quyền, mang theo hổ báo lôi âm... tuyệt không phải hời hợt... cho ta cảm giác tương đồng với Bạch Hổ tàn đồ... không! Không bằng nói, Bạch Hổ tàn đồ, có lẽ là võ công tổng cương của đối phương!"
Hắn nhìn nhìn khoảng cách, rốt cuộc mở miệng: "Bao huynh, có nhận ra sát thủ kia không?"
Biểu tình Bao Kiền có hơi đờ đẫn: "Tuế tại giang hồ, trích tinh đoạt mệnh... đương nhiên là tổ chức sát thủ số một trong chốn võ lâm, Trích Tinh Lâu! Đáng tiếc Lục Dụng, nếu như y không phải vội vàng không kịp chuẩn bị, mất tiên cơ, chỉ cần rút đao, tuyệt đối sẽ không thua..."
Một đời tân tinh võ lâm, đơn giản chết ở trước mắt y như thế, khiến Bao Kiền có cảm giác rất không chân thật.
"Ta ngược lại cảm thấy, cho dù y có cảnh giác, chỉ cần loại thích khách này nhiều hơn mấy người, cũng phải chết không chút nghi ngờ... chém giết sinh tử, cũng không nhất định đều xem cảnh giới... đương nhiên, võ giả Hậu Thiên có thể giết Tiên Thiên, thật là vô cùng kinh người, Bao huynh có nhận ra môn võ công kia không?"
Phương Tiên tựa hồ lơ đãng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
"Hẳn là Thất Thương Quyền, là tàn phiên của một loại võ học nào đó..." Bao Kiền lắc đầu: "Võ giả Hậu Thiên mạnh mẽ luyện võ học Tiên Thiên, nhất định chỉ là tàn phiên, chỉ có một kích toàn lực, ngược lại rất xứng đôi với thích khách chi đạo... Trích Tinh Lâu thật khiến cho người ta phải sợ hãi, cho dù là thích khách Hậu Thiên đều có thể bạo phát tuyệt học, cao thủ Tiên Thiên nhất thời không cẩn thận, đều có thể mất mạng như chơi."