"Sao ngươi dám?"
Khí tức trên người Ngao Hùng bùng nổ, một cỗ khí cơ nguy hiểm lượn vòng ở xung quanh, đây là cao thủ Tiên Thiên.
Với tư cách là phó môn chủ Ngũ Hình Môn, rõ ràng y đã luyện thành chân khí tại thân, lúc này nội tâm vô cùng hối hận, biết thế đã không để cho Phương Tiên lên đài.
Hiện tại làm sao có thể giải thích rõ với Trương gia?
Trương gia cùng Ngũ Hình Môn đồng kết tương liên, giao hảo nhiều thế hệ, thân như tay chân, thậm chí còn có người đảm nhiệm qua Ngũ Hình môn chủ, cả hai quả thực giống như nhất thể.
Để cứu vãn tình thế hôm nay, chỉ có giết tên tiểu tử này lại nói.
Năm ngón tay mở ra, muốn xuất thủ.
"Lâu chủ Vân Phong Hải!"
Phương Tiên bỏ qua rất nhiều ánh mắt muốn ăn thịt mình, quát hỏi: "Sinh tử lôi đài, sinh tử bất luận, Kim Phong Tế Vũ Lâu có làm chứng hay không?"
Vân Phong Hải thở sâu, nguyên bản khuôn mặt cười tủm tỉm đều biến thành vẻ nghiêm nghị, ngăn ở trước mặt Ngao Hùng: "Ngao huynh, xin hãy thứ lỗi."
Khí cơ trên người Ngao Hùng chậm rãi bình phục, dùng một loại ánh mắt nhìn người chết liếc qua Phương Tiên: "Tiểu tử, ngươi tốt... ngươi rất tốt!"
Vừa rồi lão nóng đầu lên, hiện tại bị người ngăn lại, liền nghĩ thông suốt, quả thật không thể giết người dưới sự chứng kiến của võ lâm nhân sĩ được.
Bằng không không chỉ vi phạm quy củ giang hồ, mấu chốt chính là, Phương Tiên dù sao cũng là hộ pháp Ngũ Hình Môn, mới rồi còn vào sinh ra tử vì Ngũ Hình Môn.
Mà bất luận Trương gia mật thiết với Ngũ Hình Môn như thế nào, trên danh nghĩa dù sao cũng là hai nhà, đây là kế chia trứng vào nhiều rổ.
Hiện tại, nên vì một "ngoại nhân", không màn lý do giết chết một tên "hộ pháp" vừa mới lập công ư?
Chỉ sợ bọn họ sẽ biến thành trò cười.
Ngao Hùng cố nén nộ khí, chỉ là cười lạnh trừng mắt Phương Tiên.
Rất hiển nhiên, Kim Phong Tế Vũ Lâu có thể bảo vệ người này nhất thời, lại không bảo vệ được cả đời.
Sau này tùy tiện cướp giết, chỉ cần không bị người khác thấy là được, có ai dám chất vấn?
"Chuyện hôm nay, chư vị cũng nhìn thấy, ta cùng với vị Trương Công Tử kia không oán không cừu, chỉ là bởi vì có tiểu nhân xúi giục, mới phát triển đến tận đây..."
Phương Tiên mặt không biểu tình, âm thanh rõ ràng, êm tai nói tới.
Triệu Nghệ cùng Cung hộ pháp mặt trầm như nước, mặt mày Liễu Vân thất sắc.
Loại mưu kế dơ bẩn này, đối phương lại trực tiếp nâng lên, công khai với mọi người.
Lúc này ánh mắt người xung quanh nhìn bọn họ, đã bắt đầu trở nên không đúng.
Âm mưu cùng quy tắc ngầm, chỉ có thể đặt ở dưới mặt bàn, một khi bày ra ánh sáng, chỉ có thể hôi phi yên diệt.
Triệu Nghệ cùng Cung hộ pháp toàn thân run rẩy, trong lòng biết sau khi trở về nhất định phải chịu trách phạt.
Liễu Vân lại càng thất thần.
Bình tĩnh mà xem xét, vừa rồi nàng quả thật không chịu được Trương Tử Phàm quấy rối, có ý muốn kéo Phương Tiên làm bia đỡ đạn
Nhưng tuyệt đối không muốn sự tình mất khống chế đến trình độ như vậy.
Lợi dụng mỹ mạo bản thân, khiến nam tử khác xích mích tranh giành tình nhân, đối với nàng mà nói đã tập mãi thành quen, nhưng không ngờ lần này lại chơi ra đại sự.
Nàng vốn nghĩ, tối đa Phương Tiên chỉ ăn một ít thiệt thòi, sau đó mình cho chút bồi thường là được, nói không chừng còn có thể mượn thế lực Trương gia ở trong Ngũ Hình Môn, bức Phương Tiên ra, thu vào dưới trướng của mình.
Đáng tiếc, có người không theo lẽ thường ra bài.
Phương Tiên lại ngang nhiên một quyền, giết đi Trương Tử Phàm.
Đối với hậu quả của hành động này, thế lực gia tộc Trương Tử Phàm sẽ không chút cân nhắc hay chần chờ.
"Thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ", nói chính là loại người này.
Chuyện này không chỉ khiến kế hoạch của nàng trôi theo dòng nước, đồng thời còn phải gánh vác ô danh "hồng nhan họa thủy".
Dù sao dưới cái nhìn của mọi người, Trương Tử Phàm chết, nàng tối thiểu cũng phải gánh một nửa trách nhiệm, nói không chừng Trương gia sẽ tìm Liễu gia gây phiền toái.
Mà không hề nghi ngờ, trở lại Liễu gia, nàng nhất định sẽ bị trưởng bối trách phạt.
"Vì sao... vì sao lại khuấy long trời lở đất như thế... lui một bước rất khó sao?"
Liễu Vân nhìn qua bóng lưng Phương Tiên, thiếu chút cắn răng ngà, nội tâm vạn phần khó hiểu...
Một vở kịch liên hoàn, hôm nay cuối cùng kéo xuống màn che.
Phương Tiên dưới cái nhìn tiếc hận, mừng thầm, khinh bỉ. . . rời khỏi Kim Phong Tế Vũ Lâu, ngẩng đầu quan sát dương quang: "Gió ngày hôm nay... có hơi lớn nha."
Hắn nghĩ rất rõ ràng.
Cho dù chỉ là cân nhắc vì thanh danh, trong thời gian ngắn ở trước mặt mọi người, hắn coi như an toàn, mà ra thành hẳn phải chết không chút nghi ngờ.
"Bất quá việc cấp bách, là phải tìm một chỗ bế quan, triệt để sáng tạo ra Ngã Hình Quyền, dung nhập vào bên trong quyền pháp của ta..."
Hắn có dự cảm, cơ hội đột phá Tiên Thiên của mình, nằm ngay ở chỗ này...
Đêm khuya, Ngũ Hình Môn.
"Ô ô... Tử Phàm, con chết thật thê thảm!"
Một phu nhân diễm lệ ngồi ở trên phòng, tiếng khóc chấn thiên.
Ngao Hùng đứng thẳng một bên, thần sắc xấu hổ: "Trương trưởng lão, Trương phu nhân, xin yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo."
"Hừ! Bất quá chỉ là một con chó Ngũ Hình Môn ta nuôi dưỡng, cũng dám cắn lại chủ nhân, hắn muốn lật trời!"
"Người này phải chết! Không chỉ giết, còn phải rút gân lột da, làm thành tượng người, quỳ gối ở trước cửa!"
Trong môn phái có rất nhiều trưởng lão họ Trương, còn có hộ pháp thân cận trưởng lão Trương gia cũng nhao nhao lên tiếng.
Chu Vô Mệnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, nhìn qua một màn này, lông mày âm thầm nhíu lại.
Ngũ Hình Môn tuy cùng Trương gia thân như tay chân, nhưng thế lực Trương gia trong môn, có phải quá lớn rồi hay không?
Y nghĩ nghĩ, đi ra, khẽ khom người: "Phó môn chủ, các vị trưởng lão... dù sao Trương huynh cũng là chết ở trên sinh tử lôi đài, chúng ta vô cớ xuất binh... mặc dù chặn giết người kia, nhưng cũng không thể trắng trợn, cho dù ngoại nhân nhận định là chúng ta làm, bên ngoài cũng không thể thừa nhận, đây là một chút ngu kiến của ta. Về phần động thủ như thế nào, ta có tổn thương trên người, liền không tham dự."
Nói xong liền chắp tay rời khỏi phòng.
"Ha ha... không hổ là đồ đệ tốt của môn chủ."
Trương trưởng lão lắc đầu cười lạnh, trong mắt mang theo một tia âm hiểm, âm thanh biến lớn: "Trương gia ta xuất sinh nhập tử vì Ngũ Hình Môn, chẳng lẽ đây là báo đáp sao?"
"Trương trưởng lão bớt giận, bớt giận!"
Cơ bắp trên mặt Ngao Hùng co lại: "Bất quá Vô Mệnh nói cũng có vài phần đạo lý, mà thôi... lão phu đã sai người gắt gao tiếp cận tên kia, chỉ cần vừa rời khỏi thành, lão phu sẽ tự mình xuất thủ, ắt phải chết!"
Lấy thân phận cao thủ Tiên Thiên, đi giết một tên võ giả Hậu Thiên, tự nhiên dễ như trở bàn tay.
"Còn nữa..."
Lão vỗ tay, hai người từ ngoài cửa đi vào quỳ xuống, mặt vàng như màu đất, dập đầu như băm tỏi, rõ ràng là Triệu Nghệ cùng Cung hộ pháp.
"Hai tên chó chết các ngươi, hiện tại cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, trước đi lĩnh hai mươi roi, lại đi nhìn chằm chằm tiểu tử kia, nghe hiểu không?"
Ngao Hùng quát lạnh nói.
"Xin chư vị trưởng lão đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nhìn chết người kia."
Triệu Nghệ cùng Cung hộ pháp liên tục cam đoan, nội tâm càng hận không thể ăn thịt uống máu Phương Tiên.