Đại Thanh Sơn.
Một đạo thân ảnh thon dài, đang nhanh chóng di động ở trong rừng rậm.
Hắn đi đến bên cạnh một tòa hàn đàm, bỗng nhiên thân ảnh dừng lại, bắt đầu diễn luyện một bộ quyền pháp.
"Hắc Hổ Khai Sơn!"
"Mãnh Hổ Khiêu Giản!"
"Bạch Hổ Loạn Vũ!"
Cơ bắp trên người thanh niên rắn chắc, nhất cử nhất động sát khí bức người, trong lúc diễn luyện chiêu thức thấp thoáng truyền ra tiếng hổ gầm.
Sau một hồi, thanh niên chậm rãi thu quyền, nhìn qua cái bóng trong đầm nước, tự nhủ lầm bầm:
"Không ngờ, ta thật có thể sống ba đời!"
Phương Tiên thở dài một hơi: "Kiếp này, ta không muốn tiếp tục làm người dưới, ta muốn kiến thức thiên địa rộng lớn, ta muốn chân chính nắm giữ vận mệnh của mình ở trong tay!"
Sau khi tính cách một người định hình thì sau này rất khó cải biến, nhưng kinh lịch sinh tử lúc trước, không phát sinh biến hóa mới là không bình thường.
"Chỉ là không có nghĩ đến, ta xuyên tới thế giới cổ đại, đồng thời vô cùng thượng võ!"
Nguyên Vũ Quốc, Diêu Phượng Quận, Đại Thanh Sơn!
Đây là những thứ sau khi Phương Tiên trọng sinh nhiều năm biết được.
Đồng thời, thế giới này có "võ công" tồn tại, lấy lực xưng hùng, dù cho thôn trang bình thường nhất, đều có mấy chiêu tán thủ các loại truyền lưu.
"Võ đạo tu hành, ngoài luyện gân cốt da, nội luyện hơi thở!"
"Chỉ có luyện được chân khí, mới là cường giả chân chính, bất luận đi nơi nào đều sẽ được lễ ngộ... đáng tiếc, nội gia công pháp khó được, ta chỉ học được ngoại gia phổ thông Mãnh Hổ Quyền..."
Đôi mắt Phương Tiên khẽ nhúc nhích, trước mắt hiện ra một mảnh huỳnh quang:
( Thiên phú: Động Huyền Chi Nhãn )
( Mãnh Hổ Quyền: tầng sáu )
"Mãnh Hổ Quyền chỉ là ngoại gia, tuy trong truyền thuyết luyện đến đỉnh phong, chưa hẳn không thể từ ngoài vào trong luyện ra chân khí, nhưng người thành công lác đác không có mấy... còn có thuộc tính mô phỏng, tựa hồ chỉ được nhìn không được sờ..."
Biểu tình Phương Tiên có chút buồn bực.
Hắn tìm tòi "bàn tay vàng" đã 16 năm, nhưng kết quả, chỉ biết được một chút như thế.
"Càng hố cha chính là, trước khi có Động Huyền Chi Nhãn, mình ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy..."
Phương Tiên suy đoán, "Bàn tay vàng" chân chính của hắn, chính là dị năng luân hồi, cùng với thuộc tính mô phỏng!
Mà cái gọi là Động Huyền Chi Nhãn, chính là lúc trước tiếp xúc với Bản Sao Động Huyền Bí Lục mang đến biến hóa.
Chính là bởi vì có đôi mắt này, hắn có được thị lực siêu phàm, nhìn thấy thần bí, nhìn thấy [thanh thuộc tính] của mình, bằng không vẫn không biết mình có bàn tay vàng đây.
Chỉ có con mắt siêu phàm, mới có thể nhìn thấy thần bí!
"Đáng tiếc, Bản Sao Động Huyền Bí Lục vô pháp tu luyện, bất quá đồ vật quỷ dị như thế, thoát được cũng tốt..."
Hồi tưởng lại chuyện lúc trước, biểu tình Phương Tiên không khỏi biến hóa.
Khi hắn tụng niệm chú ngữ tế tự, nguyền rủa giết cừu nhân, cảm giác linh hồn của hắn đã có mối liên hệ với tồn tại nào đó trong cõi u minh.
Loại điên cuồng cùng hỗn loạn kia, hiện tại hồi tưởng lại, phía sau lưng hắn vẫn toát ra mồ hôi lạnh.
"Nội dung ở bên trong bản bí lúc, hẳn là khiến người ta tạo thành mối quan hệ nào đó với tồn tại kia, từ đó dần dần "không còn là mình", đến cuối cùng nói không chừng sẽ hiến tế toàn bộ bản thân... từ phương diện này mà nói, coi như mình may mắn, chỉ là hiến tế huyết nhục cùng sinh mệnh, bởi vì cân nhắc đến khả năng xuyên việt, cũng không hiến tế linh hồn của mình, bằng không có thể sống qua ba đời hay không, thật đúng là khó nói..."
Mặt mũi Phương Tiên đầy vẻ nghĩ lại mà sợ.
Mà bởi vì xuyên việt trọng sinh, tựa hồ mối quan hệ với vị kia bị đoạn mất, lúc nhớ lại bản sao, cũng chỉ có văn tự lộn xộn, chỉ còn lại Động Huyền Chi Nhãn, tựa hồ cố hóa vì linh hồn thiên phú, xem như nhân họa đắc phúc, miễn cưỡng bảo lưu lại.
"Cũng không biết có cơ hội trở về hay không..."
Thế giới trước kia, vũ lực cùng văn minh không biết cao hơn thế giới hiện tại bao nhiêu lần.
Không nói văn minh có thể tung hoành vũ trụ, từ lời nói của người trẻ tuổi kia đến xem, không chỉ có con đường tu hành, thậm chí cường giả còn có thể dùng nhục nhân du hành vũ trụ!
Mà thế giới này thì sao?
Phương Tiên cũng không nghe thấy có đại năng có thể dời non lấp biển, tựa hồ có thể lấy một địch trăm đã là cường giả đỉnh phong rồi.
Hạn mức cao nhất rõ ràng không cùng một cấp độ.
"Chỉ cần sống sót, liền sẽ có cơ hội!"
"Đồng thời, không có leo đến đỉnh, sao có thể nhìn thấy chân tướng, giống như kiếp trước vậy, cá mặn sao có thể nhìn được quan cảnh trong mắt hùng ưng?"
"Ở kiếp này, ta nhất định phải sống đặc sắc!"
Phương Tiên ngẩng đầu, quan sát thiên không: "Nên rời núi."...
Đại Thanh Sơn, có một sơn thôn nhỏ.
Bên ngoài thôn là một mảnh ruộng đất cằn cỗi, nông dân làm việc ở đó, mấy đứa bé đuổi bắt nhau chơi đùa ở trên bờ ruộng.
Lúc mặt trời chuẩn bị đi ngủ, Phương Tiên khiêng một đầu dã trư, dưới ánh mắt hâm mộ của đám nông dân, đi vào cửa thôn.
"Nhị Hổ thúc, Thái Căn tẩu, Phan Minh thúc..."
"Tiểu Hổ nghe lời, hôm nào hái cho đệ mấy chùm quả dại..."
Phương Tiên bảo trì nụ cười, chào hỏi người xung quanh, đi vào một sân nhỏ.
Trước cửa nhà này có dựng hàng rào, ba gian phòng được dựng bằng đá xanh, tựa hồ mới vừa được tu sửa, ở bên trong hàng rào có một vườn rau, còn có một lão nông ngồi ở cạnh cửa hút thuốc lá.
"Nhị ca bắt được một con dã trư trở về."
Một tiểu cô nương mặc hồng y, trên đầu ghim lấy hai cái bím tóc, vẻ mặt hưng phấn chạy ra nghênh tiếp.
"Ừ, huynh còn hái cho muội quả mơ mà muội thích nhất này."
Phương Tiên cười cười, từ trong lòng móc ra một chuỗi trái cây đỏ au, đút một khỏa vào trong miệng tiểu muội, khiến cho tiểu cô nương mãn nguyện híp mắt lại.
"Về tới là tốt rồi."
Vương lão hán lại rút một ngụm thuốc lá, sau đó dụi thuốc vào đá, đứng dậy.
Ông tên là Vương Lão Căn, là phụ thân của Phương Tiên ở kiếp này.
Người nhà này, ngoại trừ phụ thân Vương Lão Căn ra, còn có mẫu thân Vân Hoa, đại ca Vương Đại, tiểu muội Vương Sơn Hoa, về phần Phương Tiên, tên kiếp này khiến hắn oán thầm không thôi, hắn gọi Vương Tiểu Nhị.
Nông dân đặt tên, không thể đòi hỏi trình độ, cứ như vậy.
Phương Tiên chỉ có thể chấp nhận cái tên đáng xấu hổ này, chậm rãi lớn lên.
Nguyên bản Vương gia dựa vào ba mẫu đất bảy phần cằn ở bên ngoài cầu sinh, cuộc sống không dễ dàng gì.
May nhờ Phương Tiên có tâm kế, từ khi học trộm võ công, luôn vào núi luyện công, thuận tiện đi săn trợ cấp gia đình, mới kiếm hạ được một phần gia nghiệp.
Hiện tại Vương gia ở trong thôn này cũng coi như là phú hộ, mấy thôn bên cạnh luôn có bà mối đến làm mai, nhưng Phương Tiên hoàn toàn chướng mắt.
Chung quy sống qua hai đời, trải qua vô số tin tức oanh tạc, tầm mắt của hắn đã khá cao.
Ban đêm.
Trên bàn đều là thịt, khiến cho tiểu muội liên tục chảy nước miếng.
Phương Tiên nhìn người một nhà vây quanh, thở sâu: "Cha, con muốn ra ngoài, bước chân vào giang hồ!"
Vương Lão Căn tựa hồ sớm có dự liệu: "Năm đó lúc con chín tuổi, ta liền biết con có dã tâm, may mà còn có đại ca con gánh lấy, đi đi."
Vương Đại cùng thê tử vùi đầu ăn cơm, nghe thấy lời này, thân thể run lên, không có biểu tình gì.
Ngược lại mẫu thân một mực lưu luyến, lôi kéo tay Phương Tiên nói lải nhải liên miên, khiến cho Phương Tiên phí hết công phu mới dỗ dành xuống được.