"Thanh Ngọc Môn, nội môn đệ tử có ba mươi hai người, đệ tử chân truyền có ba người, hộ pháp mười lăm tên, trưởng lão sáu người, môn chủ Hàn Vân Phong... võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, lần này bế quan, đang mưu cầu đột phá cảnh giới Tiên Thiên..."
Rất nhiều tin tức chảy qua trong đầu Phương Tiên.
Tra hỏi mọi người Thanh Ngọc Môn, kinh hỉ lớn nhất chính là đạt được tình báo của môn chủ Hàn Vân Phong.
Tuy Thanh Ngọc Môn đã từng có cao thủ Tiên Thiên tọa trấn, nhưng trước mắt đã tuyệt tự.
Cũng không phải có Chân Chủng, liền nhất định có thể luyện ra chân khí.
Mà tuyệt tự, không có Chân Chủng, muốn trực tiếp từ trong công pháp tu luyện ra chân khí, càng khó khăn hơn.
Bởi vậy, nghiêm chỉnh mà nói, "đệ tử chân truyền" Y Thiên Cừu là đồ giả, ít nhất cũng là hữu danh vô thực.
Nhưng nếu như Hàn Vân Phong thành công đột phá, vậy Thanh Ngọc Môn nhất định có thể tiến thêm một bước, bồi dưỡng ra càng nhiều cao thủ Tiên Thiên hơn.
Ban đêm.
Nguyệt hắc phong cao.
Trụ sở Thanh Ngọc Môn, đèn đuốc sáng chưng, đệ tử tuần tra tăng lên mấy lần, giống như có mưa gió sắp đến.
Rất hiển nhiên, chuyện hôm nay có rất nhiều đệ tử chết đi, đã bị cao tầng môn phái biết được.
Trong phòng nghị sự.
Một trưởng lão râu tóc thành cục, không giận tự uy, mặt đỏ phẫn nộ quát: "Phải tìm ra người kia, bầm thây vạn đoạn!"
Lão là sư phụ của Nguyễn Hồng Linh cùng Hoắc Kỳ, lần này đệ tử dưới trướng gần như toàn diệt, đương nhiên muốn nổi trận lôi đình.
"Hắc hắc... chúng ta ngay cả cừu nhân là ai, tên gọi là gì cũng không biết, tìm như thế nào?"
Một vị trưởng lão khác đối địch với trưởng lão mt đỏ châm chọc, vị Lôi trưởng lão kia cười lạnh hỏi lại.
"Lôi trưởng lão, bớt một lời, thù này nhất định phải báo, bằng không chính là đánh mặt của Thanh Ngọc Môn chúng ta, thế nhưng đại sự trước mắt, chính là đợi môn chủ bế quan đột phá."
Đại trưởng lão đức cao vọng trọng ngồi ở trong tối mở miệng, ép âm thanh của hai người xuống.
"Mọi chuyện... chờ môn chủ xuất quan rồi nói."
"Phải cẩn thận đây là cạm bẫy dẫn xà xuất động của cừu gia, chung quy ở nơi này, không hy vọng môn chủ đột phá, cũng có khối người..."
Trong lúc các trưởng lão đang nghị luận, tiếng hét thảm đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi đêm.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lôi trưởng lão đi ra khỏi cửa, thấy được một tên hộ pháp té trên mặt đất, lồng ngực bị mũi tên lông vũ chui vào hơn phân nửa, lông đuôi màu trắng vẫn còn đang lay động.
"Có Thần Xạ Thủ!"
Một tên hộ pháp run rẩy nói.
"Làm sao có thể?"
Lôi trưởng lão nhanh chân bước ra, nhìn màn đêm đen nhánh: "Cho dù là Thần Xạ Thủ, cũng không thể tiễn vô hư phát ở trong đêm tối được, không thể không hụt phát nào..."
Phốc!
Lão còn chưa dứt lời, lại có một tên đệ tử trúng tên ngã xuống đất.
"Nhanh, mau dập lửa! Tự tìm nơi ẩn nấp!"
"Tìm xung quanh chỗ cao, hung thủ nhất định ở đó!"
Đại trưởng lão gặp nguy không loạn, quát lớn.
"Vâng!"
"Lập tức dập tắt bó đuốc, đèn dầu!"
Trong chớp mắt, nguyên bản kiến trúc Thanh Ngọc Môn sáng sủa biến thành một mảnh đen kịt.
Mây đen che trăng, chỉ có một chút chút tinh quang chiếu xuống.
Tiếng ầm ỹ dần dần yên tĩnh lại.
Phốc!
Đúng lúc này, âm thanh mũi tên chui vào thân thể giống như tiếng bước chân của Tử Thần lần nữa vang lên.
Trong hư không phảng phất đang che giấu một cây liêm đao khổng lồ, tùy ý thu gặt lấy tính mạng của đệ tử Thanh Ngọc Môn.
"A!"
Vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hiển nhiên là trưởng lão hộ pháp ra ngoài tìm kiếm tao ngộ độc thủ.
"Làm sao có thể?"
Lôi trưởng lão há to mồm.
Lúc trước còn có thể nói bó đuốc soi sáng, nhưng hiện tại ở trong hắc ám, gần như đưa tay không thấy được năm ngón, đối phương giết người như thế nào?
"Nhanh! Vào nhà!"
Âm thanh đại trưởng lão vang lên, chỉ thấy một bóng đen mông lung phi thân tiến vào lầu các, đại môn hung hăng đóng lại.
"Không hổ là đại trưởng lão, Tiêu Dao Bộ quả nhiên mau lẹ vô cùng."
Lôi trưởng lão thầm khen một tiếng, tiến vào một gian chứa củi, đồng dạng đóng cửa lại, không dám thở mạnh.
Rất hiển nhiên, Thanh Ngọc Môn chọc tới cừu gia cực kỳ lợi hại.
Buổi tối hôm nay, chính là một hồi tử kiếp.
Đợi sau khi tất cả mọi người vào nhà, tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc không còn vang lên.
Lôi trưởng lão hơi an tâm lại, cảm thấy có thể chống được tới hừng sáng.
Về phần hướng quan phủ cầu viện? Vậy sau này Thanh Ngọc Môn không cần lăn lộn trên giang hồ nữa.
Thời gian dần qua, ngoại giới đột nhiên sáng lên rực rỡ, còn mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn.
"Cái đó là... lửa?"
Lôi Lão Hổ chồm đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nhất thời trừng muốn nứt mắt: "Tặc tử phóng hỏa!"
Kiến trúc cổ đại đa phần làm bằng gỗ, một khi bắt lửa liền sẽ có hiệu quả hỏa thiêu liên doanh.
Lửa cháy hừng hực, lúc đầu chỉ đốt một góc Thanh Ngọc Môn, thế nhưng nó bắt đầu không ngừng lan rộng...
Có mấy tên đệ tử muốn ra ngoài cứu hoả, lập tức trúng tên ngã xuống đất, có một tên không chết, nằm trên mặt đất kêu thảm.
Một cái Thanh Ngọc Môn lớn như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong nội tâm mỗi người đều phát ra hàn khí.
Dưới áp lực khổng lồ, rốt cuộc có người hét lớn một tiếng: "Cùng nhau chạy a! Lưu lại chờ chết sao?"
Lúc này địch tối ta sáng, ở vào tình thế xấu, ngoài có Thần Xạ Thủ, trốn ở bên trong phòng sớm muộn gì cũng bị chết cháy, chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần!
Rất nhiều thân ảnh từ trong phòng lao ra, tứ tán trốn vào hắc ám.
Tai vạ đến nơi từng người chạy!
Lúc này Thanh Ngọc Môn, đang bày ra một loại bi kịch tan đàn xẻ nghé.
Lôi trưởng lão đồng dạng lẫn trong đám người lao ra, nhanh chóng lướt qua đại môn, muốn nhảy vào hắc ám.
Viu~...Viu~...!
Đúng lúc này, tiếng xé gió nhẹ vang lên, hai mũi tiễn trước sau lao đến.
Lôi trưởng lão liều mạng quay người, tránh thoát một phát xuyên tâm tiễn, nhưng một mũi tên khác tựa hồ sớm đoán được phương vị lão tránh né, góc độ xảo quyệt từ trong lỗ tai xuyên qua đầu.
"Thật độc..."
Lôi trưởng lão té trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
"Rốt cuộc là ai?"
Biển lửa sáng ngời, một đạo thân ảnh đột nhiên bay vọt đến nóc phòng, lớn tiếng quát hỏi: "Là ai muốn chiến Thanh Ngọc Môn chúng ta? Có dám bước ra, quang minh chính đại đánh với lão phu một trận?"
Y chính là đại trưởng lão râu tóc bạc trắng của Thanh Ngọc Môn.
Đứng nhìn đệ tử như phong vân tản mạn khắp nơi, hộ pháp trưởng lão tử thương thảm trọng, môn phái sụp đổ, vị lão giả này dường như đã lâm vào một loại trạng thái điên cuồng nào đó.
Trong bóng tối, Phương Tiên lẳng lặng ẩn núp, trên mặt không có chút động dung.
"Muốn kích ta ra ngoài? Tuy lúc này Thanh Ngọc Môn đã không có bao nhiêu đệ tử, nhưng ta sẽ không ngu như vậy..."
Đêm nay Thanh Ngọc Môn diệt môn, rõ ràng là một mình hắn làm.
Chỗ ỷ lại, chính là năng lực Động Huyền Chi Nhãn.
Không chỉ là thị giác xuất sắc, mà còn nhờ vào khoảng thời gian đi săn lúc trước, làm đến tiễn vô hư phát.
Càng quan trọng hơn chính là, Phương Tiên phát hiện đôi mắt này của mình chỉ cần xung quanh có một tia sáng, liền có thể ở trong bóng tối nhìn thấy hết thảy.
Bằng không, trong đêm tối bắn tên giết người như thế, còn là bắn chết võ lâm cao thủ, cho dù Thần Xạ Thủ cũng không làm được.
"Đương nhiên... lúc này Thanh Ngọc Môn không biết chỉ có một mình ta, còn tưởng rằng rất nhiều cừu gia đến cửa... áp lực lớn, đệ tử cấp thấp chạy, trưởng lão hộ pháp ta cũng đánh lén không ít... còn sót lại không đủ gây họa, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn..."
Thần sắc Phương Tiên lạnh lùng, lần nữa kéo cung tiễn.
Tiếng dây cung như tiếng Tử Thần than nhẹ.
Mũi tên găm thẳng vào lồng ngực của đại trưởng lão, thân thể y rơi vào trong biển lửa.
Nhưng cùng lúc đó, con mắt Phương Tiên co rụt lại, thấy được một đạo hắc ảnh từ bên trong Thanh Ngọc Môn lao ra, tốc độ mau lẹ, thẳng hướng vị trí hắn đang đứng!