Chương 4: Quán Trà

Luân Hồi Đại Kiếp Chủ

Văn Sao Công 31-03-2023 01:42:49

Ngày hôm sau, sáng sớm. Phương Tiên mặc bộ áo bào xanh đã bạc màu, cáo biệt cha mẹ, dưới khói bếp lượn lờ, bước ra ngoài thôn. "Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi!" Bước trên đại đạo mênh mông, trong lòng hắn lại tràn ngập một loại khí phách thiếu niên tung tăng như chim sẻ, đối với trạch nam hai đời như hắn, đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới lạ. "Ừm, cái tên Vương Tiểu Nhị này thật sự quá tục, ta hành tẩu giang hồ, nên lấy tên là Phương Tiên... giang hồ hiểm ác, có thể không lưu lại liền không lưu lại danh tự, thật sự không được liền dùng tên giả!" Cẩn thận thuyền dùng vạn năm, tránh gây tai hoạ cho người nhà. "Việc cấp bách trước mắt là đi tìm nội gia điển tịch chân chính, luyện ra chân khí!" Mãnh Hổ Quyền của Phương Tiên là học trộm được ở trong thị trấn, dựa vào thiên phú Động Huyền Chi Nhãn cứng rắn ghi nhớ lại, nhưng pháp môn vận chuyển chân khí cũng không chỉ mấy cái động tác, căn bản vô pháp nhìn thấu. "Nói đến điển tịch, mình cũng chỉ có một quyển Bản Sao Động Huyền Bí Lục, nói không chừng còn vượt qua rất nhiều điển tịch võ công, là vô thượng tà công, trước không nói đến chuyện có nguyện ý hay không, cho dù nguyện ý, cũng không học được, có lẽ vấn đề này có quan hệ tới thế giới, càng có thể có quan hệ với tồn tại không biết tên kia..." Phương Tiên suy đoán, tu luyện Bản Sao Động Huyền Bí Lục, mấu chốt nhất chính là xây dựng mối liên hệ với tồn tại tà dị kia. Lúc trước hắn ở trong mộng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia, mới thức tỉnh thiên phú Động Huyền Chi Nhãn. Động Huyền Chi Nhãn, động sát huyền cơ, quan trắc nhập vi! "Nói cách khác, muốn tu luyện môn tà công này, mấu chốt nằm ở chỗ "liên hệ" cùng "tần suất", nói không chừng tồn tại giống như Tà Thần kia, từ sâu trong vũ trụ truyền đến "tín hiệu", Bản Sao Động Huyền Bí Lục có công năng điều chỉnh thân thể, biến thành "Radio", thu nhận tín hiệu nó phát ra, dần dần biến hóa, một khi thay đổi vị trí, liên hệ bị ngăn cách, không thu được tín hiệu, liền vô pháp tu luyện, bất quá Động Huyền Chi Nhãn đã tu luyện thành công vẫn được bảo lưu lại, cũng xem như là nhân họa đắc phúc..." Trong lòng Phương Tiên lo sợ, tuy đây chỉ là suy đoán của hắn, nhưng khả năng này lại rất lớn. Chiếm tiện nghi của tồn tại như vậy, không phải chuyện tốt. Đồng thời, sự tà dị của Bản Sao Động Huyền Bí Lục, khiến cho hắn chỉ dám đứng nhìn từ xa. "Đi đường núi mấy canh giờ, sẽ có thể đi đến thị trấn, bất quá ta từng học trộm võ công ở võ quán, mặc dù chỉ là trèo tường nhìn một hồi, nhưng không thể không đề phòng... hơn nữa, trong huyện thành có lẽ có người quen, đổi tên cũng vô dụng, chung quy một nhà Vương Lão Căn ẩn cư nông thôn thế nào, cũng sẽ tới thị trấn mấy lần..." Nhìn lối rẽ trước mặt, Phương Tiên hơi trầm ngâm, lựa chọn một con đường khác, thẳng hướng Diêu Phượng Quận. Bất kể thế nào nói, quận thành vẫn phồn hoa hơn thị trấn. Mặc dù có một vài cao nhân thích ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng võ lâm đại hào thích hưởng thụ xa hoa cũng không ít, quận thành võ phong phồn thịnh, chung quy vẫn có cơ hội học trộm một chiêu nửa thức hơn. "Nếu có sinh tử lôi đài gì gì đó, lại càng thích hợp nghe ngóng hơn... tìm môn phái gia nhập cũng không tệ, không thể luôn học trộm võ công được..." Nghĩ đến đây, Phương Tiên lại không khỏi than thở một tiếng. Luyện vũ bất luyện công, đáo lão nhất tràng không! (Tạm dịch: Luyện võ không luyện công, đến đã già cũng như không!) Đây là câu nói hắn nghe lén được từ trong võ quán của thị trấn. Cái gọi là võ, chỉ các loại chiêu thức, kỹ pháp, công phu ngoại môn. Mà công, lại chính là chân khí nội công! "Muốn từ ngoài vào trong, chân khí không thể thiếu, muốn trở thành người trên người, nhất định phải bái được danh sư, học được nội công tâm pháp!" "Nhưng chân khí là thứ gì?" Đối với lực lượng siêu nhiên, nội tâm Phương Tiên rất tò mò. Bất quá suy nghĩ đến xuất thân của mình, tiền bạc, muốn nhập môn bái sư không cần nghĩ nữa. Ngược lại là Động Huyền Chi Nhãn, có thể ngụy trang thành loại thiên phú như "Đã gặp qua là không quên được", không biết có cao nhân nào động tâm thu hắn làm đồ đệ hay không. Phương Tiên cũng không ngại bái sư. Lúc trước nếu không phải nhà chỉ có bốn bức tường, thật sự không trả nổi học phí, hắn cũng không đến mức đi học trộm. Mang theo hành trang, đi mấy ngày, khoảng cách đến Diêu Phượng Quận chỉ còn lại nửa ngày lộ trình. Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồng ruộng xung quanh đa dạng, phồn vinh hơn huyện thành nhỏ xung quanh không ít. Ven đường, còn có quán trà để khách dừng chân nghỉ ngơi. Phương Tiên nhìn thái dương, mặt trời rực rỡ, thiêu cháy thiên địa, sóng nhiệt cuồn cuộn. Hắn đi vào trong quán trà, dùng một mai đồng tiền mua ấm nước trà. Trà nơi này chỉ bình thường, nhưng được cái ấm nóng, vừa vặn giải khát, không đến mức quá lạnh, khiến cho dạ dày không thoải mái. Phương Tiên uống ừng ực từng chén, lấy ra mấy khối lương khô ăn lấy. Thời điểm này, ánh mắt hắn đảo qua, tất cả mọi người trong quán trà rơi vào trong mắt. Lúc này người không nhiều lắm, quán trà chỉ có ba chiếc bàn có người ngồi. Một bàn là một đôi ông cháu, quần áo mộc mạc, dường như nông phu phổ thông. Một bàn khác là mấy thanh niên nam nữ mặc trang phục lam sắc, xứng đao cầm kiếm, bộ dáng người trong giang hồ. Trừ bọn họ ra, cũng chỉ còn lại thiếu niên bình thường không có gì lạ là hắn mà thôi. "Sư huynh, đã sắp tới Diêu Phượng Quận, nội thành có võ lâm danh túc, võ quán tông phái, hay là thiếu hiệp tuổi trẻ nổi danh nào không?" Thời điểm này, một thiếu nữ mặt trái xoan trong đám thanh niên đột nhiên mở miệng. Phương Tiên nghe được, nội tâm không khỏi khẽ động, bề ngoài cắm cúi gặm lương khô, thế nhưng lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên. "Muốn nói giang hồ tân tú hiện nay, nổi danh nhất hẳn là Bát Đại Hào Kiệt, Thập Lục Tân Tinh... trong đó Thiên La Tinh Bao Kiền có xuất thân từ Diêu Phượng Quận!" Mấy người chăn chú nghe sư huynh nói. "Thiên La Tinh..." Mấy sư đệ sư muội mặt mũi tràn đầy hướng tới: "Nếu như chúng ta cũng có một ngày danh chấn giang hồ... mới không uổng phía cuộc đời này!" "Ừ, chư vị sư đệ sư muội cần phải nỗ lực nhiều hơn..." Thanh niên sư huynh khích lệ nói, nội tâm lại than thở, nếu không kỳ ngộ, cơ bản là chuyện không thể nào. Đúng lúc này, lại có một chiếc xe ngựa dừng ở bên cạnh quán trà. Tôi tớ buộc ngựa lại, một nha hoàn mặc áo đỏ, đầu có trâm cài tóc, mặt trái xoan, tướng mạo khá nghiêm bước xuống xe, liếc nhìn quán trà, gật gật đầu với người ngồi trong xe nói: "Tiểu thư, em thấy quán trà này khá sạch sẽ, hay là chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút đi?" "Ừm." Trong xe ngựa truyền đến tiếng trả lời trầm thấp, một bàn tay duỗi ra ngoài, một nữ tử trẻ tuổi được nha hoàn nâng đỡ bước xuống xe ngựa. Dáng người nàng thướt tha, trên mặt mang khăn che, phủ kính vị trí từ mắt trở xuống. "Ài..." Một tiếng thở dài trầm thấp truyền ra. Là một tên sư đệ ở bà kia. Nguyên bản y nhìn nha hoàn khá mỹ lệ, đang huyễn tưởng tiểu thư sẽ tuyệt sắc đến thế nào, hiện tại nhìn thấy một màn này, không khỏi thất vọng. "Hừ!" Tâm tư nho nhỏ này vốn cũng không tính là gì, thế nhưng sư muội bên cạnh lại chú ý tới, nhất thời hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn vị tiểu thư kia mang theo vài phần ghen ghét, vài phần hiếu kỳ.