Cây trượng hấp thụ chiếc răng của Địa long một cách nhanh chóng, sau đó lành lặn lại như trước. Thiên Chí một nhát chém tới, Diêm vương Địa Chí nắm lấy cây trượng vung một cái làm Thiên Chí đánh rơi thanh kiếm mà bay tự do về sau. Diêm vương Địa Chí cầm trượng bay theo.
Thiên Địa nhãn!
Có Thiên Địa nhãn, hắn sẽ dễ dàng đánh bại được Thiên Chí.
Thiên Chí bị đánh bất ngờ nên không kịp tạo bệ đỡ cho mình, rất có thể sẽ một cú này rơi xuống tận đất. Ngay lúc này, ở phía núi Linh Sơn xuất hiện một luồng sáng đỏ bay lên trời. Luồng sáng này đang đuổi theo Thiên Chí. Chẳng mấy chốc đã thấy Thiên Chí dừng lại, xung quanh anh được bao bởi luồng sáng đỏ kia. Sau khi Thiên Chí dừng hẳn, Diêm vương Địa Chí đang bay tới mới nhìn thấy hoá ra luồng sáng kia bây giờ chính là U Tịch.
Chiếc váy màu đỏ của U Tịch vốn đã bị rách nát bây giờ giống như được tái sinh, hay thậm chí cả người cô đều được gột rửa. U Tịch mặt mày lạnh tanh, đôi mắt sâu thẳm vô hồn, cô một tay đỡ ngang lưng Thiên Chí, tay còn lại đang cầm kiếm Tử Ly.
Sao có thể?
U Tịch sao có thể có sức mạnh lớn như vậy, có thể đỡ ngay Thiên Chí dừng lại mà không hề hấn gì, sao cô có thể cầm được kiếm Tử Ly? Điều quan trọng nhất là U Tịch vốn không thể bay được, vậy thứ gì đã giúp cô, Bỉ Ngạn linh sao?
Thiên Chí tốc độ chậm lại, hắn nhìn xuống bàn chân của U Tịch. Hoàn toàn trống trơn. U Tịch đang đi chân trần, nhưng hình hoa Bỉ Ngạn đã biến mất rồi, Bỉ ngạn linh đã gom hết sức mạnh để cứu cô ở đèo Lộc Xuân khi đó, nó đã tan biến rồi. Nhìn xuống nữa, hoá ra cô đang đứng trên một mảnh da trong suốt đang phát sáng. Diêm vương Địa Chí sau khi chạm mặt với mảnh da đó, hắn cảm thấy đôi mắt đang đau đớn dữ dội.
Thiên Chí cũng giật mình nhìn sang U Tịch, anh cảm thấy thật sự không đúng. Mà ngay lúc này, bàn tay cầm kiếm Tử Ly của U Tịch đột nhiên vung lên. Sau đó cả không gian và thời gian đều ngưng động, ngay cả Thiên Chí cũng không thể nhúc nhích. Ngay lúc này, chỉ còn cô và Diêm vương Địa Chí có thể cử động. Diêm vương Địa Chí nén xuống cơn đau, hai tay cầm ngang cây trượng ngự ở trước mặt, tạo ra một đòn tấn công về phía U Tịch.
U Tịch không hề hấn gì, chỉ là mái tóc đen dài ấy phảng phất bay trong không trung. Một giây sau đó, cô lại chém xuống một nhát, trượng đầu lâu của của Diêm vương Địa Chí gãy làm đôi, hai khoé mắt của hắn chảy máu ròng ròng. Vô số chướng khí từ cây trượng tuôn ra, ấy vậy mà U Tịch chỉ vươn tay ra bóp vào không trung, tất cả chướng khí đều biến mất. Thời gian đã bắt đầu hoạt động, Diêm vương Địa Chí chống tay khụy xuống, nói với kẻ đối diện: "Sao ngươi có thể lấy được Thiên Địa nhãn của ta?"
U Tịch vẫn mặt mày vô cảm và im lặng, nhưng bên trong cô phát ra một âm thanh lạ lẫm: "Ta chỉ lấy về đồ của ta mà thôi. Một kẻ dơ bẩn như ngươi mà cũng muốn sở hữu Thiên Địa nhãn ư? Ngươi quá là hoang tưởng rồi!"
Thiên Chí có một chút chấn động, anh xoay người đoạt lấy kiếm Tử Ly trên tay U Tịch, sau đó chĩa thẳng vào cô: "Ngươi là ai? Dám tùy tiện dùng kiếm của bổn thần."
Hai mắt Thiên Chí lúc này trở nên kì lạ, không phải là nổi lên đốm lửa tím mà là hoàn toàn bị nhuộm thành màu tím. Đôi mắt tuyệt đẹp của anh lúc này vừa đáng sợ lại vừa cuốn hút người nhìn. Giống như một đại ma vương có sức quyến rũ kinh hồn. U Tịch đứng bất động, nhường chỗ cho giọng nói kia lại vang lên: "Ứng long chi thú, ta đoán ngươi đã biết ta là ai, vậy sao còn thừa hơi mà hỏi. Chi bằng để sức làm việc khác đi."
Thiên Chí vừa định động tay đã thấy U Tịch đột nhiên rơi tự do, hoá ra là mảnh da trong suốt kia đã biến mất. Thiên Chí bay theo đỡ cô, sau đó đưa xuống mặt đất. Lúc này ở đèo Lộc Xuân, có một cô gái mặc chiếc áo dài đen mỏng, trên lưng khoác một chiếc áo bào cùng màu đang đứng trên lưng Hắc Long Giao.
Mảnh da Thiên Địa thư sau khi rời bỏ U Tịch đã bay về phía đó, cô gái nọ yên lặng đứng hứng gió vực, đưa hay tay đón lấy Thiên Địa thư. Cô gái đó chính là hình dạng thật sự của tiểu quỷ ở Thương Ngạn đài, người đã canh giữ Thiên Địa thư. Tông Nhân đã về từ lúc nào, hắn đứng bên cạnh hổ thần trên mép núi. Cả hắn và cô gái đều yên lặng nhìn về trận chiến bên này. Đây là trận chiến mà bọn họ không thể nào nhúng tay vào.
Diêm vương Địa Chí cầm đoạn gãy đầu lâu của cây trượng đuổi theo, Thiên Chí vừa đáp đất, hắn đã đuổi tới, đâm đoạn gãy của cây trượng vào lưng anh. Thiên Chí ngã nhào xuống người U Tịch làm cô tỉnh lại. U Tịch hai tay giữ lại đoạn trượng đang đâm vào giữa lưng Thiên Chí, cô sụt sùi nói: "Thiên Chí, tỉnh lại đi!"
Diêm vương Địa Chí nhìn hai bọn họ bằng cặp mắt như tuôn ra chướng khí, hận không thể giết Thiên Chí nhanh hơn. Thiên Chí nghe thấy tiếng gọi của U Tịch, anh đã nhúc nhích được. Tuy rằng U Tịch không nhìn thấy nữa, nhưng cô cảm nhận được mùi vị Thiên Sát mệnh trên người anh.
Thiên Chí muốn di chuyển, U Tịch chợt vịn lấy bàn tay anh, cô rất muốn nói với anh đừng lạm sát vô tội. Nhưng sau đó cô lại không nói gì. Sinh linh thiên hạ thì có liên quan gì đến cô và anh chứ? Lần này, cô đã quyết định ích kỉ một lần, ích kỉ cho hạnh phúc của mình.
Thiên Chí xoay bàn tay nắm chặt tay cô, khẽ hỏi: "Sao thế?"
"Không sao cả, anh đi đi! Nhớ cẩn thận, nhất định phải sống."
Thiên Chí thả tay U Tịch, anh nắm chặt hai tay bật dậy, Diêm vương Địa Chí bị hất văng ra, cây trượng cũng theo tay hắn tuột ra khỏi lưng Thiên Chí. Thiên Chí vung kiếm, chém về Diêm vương Địa Chí: "Địa long, ngày tàn của ngươi tới rồi!"
Diêm vương Địa Chí lúc này trông thật thảm hại, hắn chống tay xuống mặt nước, cảm ứng với chuông Tử Linh. Chuông Tử Linh rung lên leng keng, đám ngạ quỷ, Âm binh nãy giờ không dám tiếp cận nghe thấy tiếng chuông lại đồng loạt xông lên. Thiên Chí hừ một tiếng, cầm kiếm chống xuống. Kiếm Tử Ly vừa chống xuống đã tản ra khí tức thanh tẩy, thiêu rụi hết bọn chúng ở gần đó.
Tử Ly hoả bén cháy ở trong nước, nhanh chóng lan rộng ra ngoài tạo nên một đám cháy lớn. Tất cả kẻ chạy khỏi thì chạy, kẻ không chạy khỏi bị chết cháy, chỉ có U Tịch là không bị lửa chạm tới. Lửa càng cháy càng tới, làm cho Diêm vương Địa Chí ở giữa đám lửa phải vật vã cầm cự. Không ai biết được điều gì đã xảy ra trong đám lửa, chỉ nghe sau đó vang lên một tiếng rồng gầm lớn.
Trời đất rung chuyển một lượt, vạn ma quỷ đồng thanh rên khóc, thậm chí trăng máu cũng biến động nhẹ. Xung quanh đám lửa, quạ đen và quạ ngũ sắc đồng loạt đáp đất quỳ rạp kêu vang. U Tịch gắng gượng đứng dậy, tập trung nhắm hướng. Lúc này ngọn lửa đã tàn, chỉ còn lại hai thân ảnh đứng ở vị trí giữa đám lửa. Thanh kiếm Tử Ly trên tay Thiên Chí đâm vào ngực Diêm vương Địa Chí.
Nơi lồng ngực ấy vốn đã trống rỗng nay đã thủng hẳn một lỗ. Vết thương do Tử Ly hoả tạo ra không có khả năng hồi phục, Tử Ly hoả đang dần rút cạn máu của Diêm vương Địa Chí.