Đại tướng trông thấy cảnh tượng kia, hắn dùng trường thương chống xuống giữ thăng bằng. Những Thiên binh khác đều ngã nhào khắp nơi, những kẻ có tâm đen tối thậm chí cũng bị ác linh thâu tóm. Không đợi cho ác linh kịp gom đủ sức mạnh, Diêm vương Địa Chí đã rời khỏi chân thân, cầm kiếm vẽ một trận đồ rồi vung lên cản oán linh đang bị ác linh hấp thụ lại.
Ác linh điều khiển thân đầu lâu giận dữ hướng về Diêm vương Địa Chí phun ra một luồng khí kì dị. Diêm vương Địa Chí không khinh địch, hắn đưa kiếm lên đỡ lấy luồng khí kia rồi lùi về đứng trên lưng chân thân của hắn. Ác linh phí phạm một số oán linh, bị Diêm vương Địa Chí chém đứt cả rồi không có cách nào dùng được nữa.
Hắn rất thức thời, nhanh chóng thoát ra khỏi hình người đầu lâu rồi moi thứ gì đó trong lồng ngực ra. Trăng máu, lời nguyền trăng máu...
Động tác của ác linh rất nhanh nhưng Diêm vương Địa Chí cũng không chậm. Diêm vương Địa Chí là cầm kiếm bay đến, muốn tìm lỗ hổng để chém. Nhưng thứ mà ác linh moi ra lại hoàn hảo được bảo bởi kết giới màu đỏ không một lỗ hổng. Không nhìn rõ động tác của ác linh nhưng một luồng ánh sáng đỏ từ thứ đó chiếu ra, Thiên binh đồng loạt ngã xuống rồi chảy ra thành máu.
Luồng ánh sáng kia chiếu ra, bán kính gấp đôi lần trước, thiệt hại càng không nói đến. Nước cờ này U Tịch không đoán, không nhìn thấy được. Luồng sáng đó chạm tới váy U Tịch, bắt đầu bốc cháy. Nhưng vừa xén được một mảnh nhỏ thì hoa Bỉ Ngạn trên chân cô đã vươn lên dập lửa.
Những thứ bị luồng sáng nung thành máu vô số kể, hiện tại cả con sông suối nước cũng đỏ tươi, ngập tràn lên bờ. Nước đã tới chân, Thiên Chí bế U Tịch bay lên, nhưng nó không phải là một cách hay. U Tịch đột nhiên nhớ ra, mở đồng hồ Sinh Tử thả Bạch Ngư xuống nước. Bạch Ngư tiến hoá ở trong Bỉ Ngạn trì, loại nước này nó bơi vô cùng tốt. U Tịch và Thiên Chí đứng trên lưng Bạch Ngư, ráo riết bơi về phía trận chiến.
Diêm vương Địa Chí dùng kiếm mở kết giới, vừa chống đỡ vừa bay ngược ra ngoài. Diêm vương Địa Chí đáp xuống bãi đất trống, chống xuống thanh kiếm cày cày để dừng lại. Đám mây mà đại tướng đứng bị nung chảy thành máu, chính bản thân hắn dù có chống đỡ nhưng vẫn bị thương nặng.
Diêm vương Địa Chí nôn ra một ngụm máu, lại thu kiếm nhảy vào chân thân. Địa long bay lên, nó còn không quên lắc lắc thân gĩu máu trên người xuống. Tựa như một con thú cưng mắc bệnh sạch sẽ trông rất kiêu kỳ. Ác linh nhìn thấy, hắn nói: "Ngươi chỉ là Địa long thấp kém, đừng có làm bộ làm tịch nữa!"
Địa long người ta tổn thương không ít!
Địa long vốn dĩ vô cùng căm ghét kẻ nào soi mói xuất thân của nó. Ác linh chính là cố tình khiêu khích Địa long, tuy hắn có biệt tài khôn vặt nhưng cũng là một kẻ có đầu óc. Dù sao hắn cũng từng là Địa vương cai quản Địa phủ hàng ngàn năm, không phải hoàn toàn là một cái vỏ rỗng.
Ác linh muốn khích bác Địa long để nó mất lí trí. Một khi Địa long mất lí trí sẽ vô cùng điên loạn, như vậy phần thắng về ác linh sẽ nhiều hơn. Địa long thật sự là bị chọc giận, tuy rằng biết là bẫy của đối phương nhưng nó vẫn khó lòng kìm nén. Địa long nhe bộ răng nhọn hoắc của nó, gầm to mấy tiếng vang động trời đất rồi cuộn người bao vây ác linh.
Bộ vảy của Địa long rắn chắc hơn bất cứ thứ gì, vì vậy mà luồng khí kia không thể thâm nhập vào nó. Địa long quấn tròn xung quanh ác linh, nó nhắm thời cơ rồi thu thân siết chặt vào. Ác linh chỉ mãi lo chế ngự nguyên hình của trăng máu mà bị Địa long siết đến tê liệt. May mắn có hào quang trăng máu chống đỡ mà Địa long chưa thể nghiền nát ác linh.
Hai bên đang giằng co dữ dội thì U Tịch đến, nơi đây toàn mùi chướng khí khiến U Tịch ôm bụng muốn nôn một cái. Thiên Chí nhăn mặt nhìn khí tức quen thuộc mà ác linh đang ôm trong lòng nói: "Nguyên thân trăng máu, lời nguyền trăng máu!"
U Tịch thật sự đã nôn một cái, cảm thấy có lẽ bản thân lâu rồi chưa được ăn thứ gì cả. Cô lấy tay áo lau miệng, nghiến răng nói: "Đoạt lấy nó rồi phá hủy!"
Lời nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng làm thật không dễ dàng chút nào. Hiện tại đánh nhau với hai kẻ đó không biết có thể thắng hay không, đừng nói đến phá hủy trăng máu. Nhưng cho dù bất khả thi thì vẫn phải cố hết sức mà thôi. Trong lúc đang căng thẳng thì U Tịch đột nhiên nhớ ra gì đó, cô vui mừng nói: "Tử Ly hoả! Nếu có Tử Ly hoả hoàn chỉnh thì phần thắng sẽ lớn hơn đúng không? Mau, mau lấy lại đi."
Thiên Chí bất lực nhìn U Tịch mà nói: "Không thể được! Không thể lấy lại, trừ phi nó tự rời khỏi cơ thể của em."
Một chút hy vọng bị dập tắt, U Tịch siết chặt hai tay lẩm bẩm: "Bây giờ phải làm gì đây... nếu để Địa long lấy được lời nguyền trăng máu, chỉ sợ linh sinh sẽ đồ thán nhiều hơn."
U Tịch nhắm chặt hai mắt tập trung dùng Thiên Địa nhãn xem có cách nào tốt hơn không. Cách còn chưa nhìn thấy thì đã nghe Thiên Chí bên cạnh vun kiếm qua một cái. Tiếng la ó của quạ vang lên ở phía xa, sau đó lại đến gần. U Tịch không thể tập trung, cô mở mắt ra liền nhìn thấy con quạ tinh tay sai của Địa long vừa bị Thiên Chí đánh bay ra ngoài, bây giờ nó lại đang bay vào.
"Đậu má con quỹ quạ này! Mày tuổi con đỉa à?"
U Tịch điên tiết giở thói chửi trần tục của cô ra, trên tay đã rút sẵn roi Sinh Tử muốn tẩn nó một trận. Nào ngờ quạ đen vừa bay nửa đường đã đổi hướng, xông thẳng đến chỗ Địa long. Hai bọn chúng không biết trao đổi bằng tín hiệu gì. Chỉ thấy Địa long vừa thả ác linh ra thì quạ đen đã đâm thẳng vào nguyên hình trăng máu. Trăng máu phảng ra ánh sáng, đẩy lùi cả ác linh ra xa mà bay lên tự do. Quạ đen trung thành đáng thương chỉ trong chớp mắt đã bị nung thành máu không còn một mảnh xương.
Địa long há miệng bay trở xuống ý đồ ngậm nguyên hình trăng máu vào miệng thì bất thình lình bị một cây trường thương bay thẳng vào miệng. Cây trường thương ung dung chống giữa hai hàm răng của Địa long, làm nó không thể khép hay nhúc nhích cái miệng. Nguyên thân trăng máu cũng vì vậy mà lại bay tự do ở ngoài.
Lúc này U Tịch ra hiệu cho Bạch Ngư bơi tới nhưng nó không bơi. Cô bực dọc dẫm chân xuống lưng nó nhưng nó đã ngoái đầu nhìn lại. Thì ra đuôi nó đã bị ai đó kéo, không thể di chuyển được. U Tịch nhìn lại, một con tiểu quỷ với đôi tay như mang cá đang dửng dưng dùng chân giẫm cái đuôi tôm của Bạch Ngư. U Tịch có chút vui mừng nói: "Tiểu quỷ Giao tộc?"