Tuệ Lan không tán đồng cách nói của Diêm vương Địa Chí. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quên, nếu không có tội danh đó của đại Thiên tử trãi đường, ngài tuyệt đối không ngồi lên được vị trí kia. Ngài mãi mãi chỉ là một Địa long thấp kém chỉ có thể khúm núm phía sau đại Thiên tử mà thôi."
Diêm vương Địa Chí ghét nhất là bị người ta chọc ngoái vào nỗi đau. Cái quá khứ đó, hắn tuyệt đối không muốn nhớ lại. Nó như một cái nhọt trên người hắn, cho dù muốn rũ bỏ thế nào vẫn không bỏ được. Hắn đứng dậy, nhanh như chớp tới chỗ Tuệ Lan, bàn tay đã sớm nằm trên cổ của Tuệ Lan nhấc bổng cô ta lên.
Lực siết không mạnh, nếu không e là linh hồn của Tuệ Lan sớm đã bị đẩy khỏi cái xác bé gái này rồi. Diêm vương Địa Chí thậm chí còn không thèm cau mày, hắn cứ lạnh nhạt đến đáng sợ. Tuệ Lan hô hấp ngưng trệ, cô ta liều mạng lấy tay cào cấu tay của Diêm vương Địa Chí.
"Đã biết sợ hay chưa? Đừng nghĩ ngươi là con gái của đại Tế Ti thì bổn vương không dám giết ngươi."
Diêm vương Địa Chí vừa dứt lời, tay còn lại đã đưa lên bóp nát không trung. Một làn khói bay xung quanh tay hắn, một tiểu tiên đi theo Tuệ Lan đã tan thành mây khói. Diêm vương Địa Chí ném Tuệ Lan xuống đất, sau khi phủi tay hắn mới nói tiếp: "Cút đi! Nếu lần sau còn để bổn vương biết được. Kết cục của tiểu tiên này sẽ là kết cục của ngươi."
Tuệ Lan bò dài ra đất ho lấy ho để. Cô ta vẫn không cam tâm mà trừng mắt nhìn Diêm vương Địa Chí nói: "Ngài đúng là tâm địa độc ác. Đã sớm biết ta là ai mà vẫn cùng ta yêu đương năm năm, sau đó không hề nghĩ chút tình nào thẳng tay giết ta. Ngài đúng là khiến người khác sợ hãi mà xa lánh."
"Đã có ai từng khen ngươi can đảm chưa? Bị bổn vương đối xử như thế mà vẫn chưa sợ hãi. Nói cho ngươi biết, ngươi căn bản không xứng, bởi vì ngươi tâm địa đen tối. Ngươi không giống U Tịch, trên đời này chỉ có một mình nàng ấy là xứng đáng được bổn vương đối xử tốt mà thôi."
Nghe câu nói này của Diêm vương Địa Chí, Tuệ Lan đột nhiên mỉa mai cười rộ lên rồi nói: "Đối xử tốt? Ngài còn không nhìn xem ngài biến cô ta thành cái dạng gì rồi. Người không ra người, ma quỷ không ra ma quỷ. Cái mà ngài nói đối xử tốt hoá ra là như vậy, thật là đáng sợ. Chỉ vì cô ta quên hết rồi nên mới sống ngờ ngệch như vậy. Ta đây chống mắt lên xem, ngày cô ta nhớ lại sẽ đối xử với ngươi thế nào."
"Ngươi dám xem trộm sổ Sinh Tử?"
Tiếng mảnh vỡ của lọ thủy tinh cắm hoa choang trên mặt đất, trán Tuệ Lan chảy một vệt máu. Cô ta lấy tay lau vệt máu, sau đó đứng dậy nói: "Ta rửa mắt chờ xem ngài!"
Diêm vương Địa Chí nhìn Tuệ Lan ôm đầu máu chạy khỏi phòng. Hắn tạm thời chưa muốn giết cô ta, bởi vì có thể thoát khỏi Hoả Câu ngục của hắn thật không tầm thường. Phía sau cô ta nhất định có người chống lưng cao hơn cả đại Tế Ti. Cô ta yêu Ứng long Thiên Chí như vậy, để cô ta dùng sự ngu dốt của minhg kéo người anh song sinh đó của hắn xuống vũng bùn cũng không tồi.
Chỉ là không ngờ, mặt trời vừa ngả về hướng tây thì U Tịch đã tìm đến hắn.
U Tịch trông không khoẻ lắm, mặt mày trắng bệch đi vào. Vừa tới nơi đã hùng hổ rút roi Sinh Tử hướng Diêm vương Địa Chí quất tới tấp.
"Đại điện chủ!"
Diêm vương Địa Chí nghe giọng U Tịch, hắn ngẩng đầu lên nhìn. U Tịch quả thật mặt mày trắng bệch nhưng cô đứng im như tượng luôn, không hề có ý đánh nhau. Hoá ra là hắn tự mình tưởng tượng, nhưng lại không ngờ được với tính khí của U Tịch mà lần này lớn chuyện như vậy lại không động thủ.
Hắn ngồi ở bàn làm việc, lấy tay đỡ trán ra vẻ mệt mỏi hỏi: "Không biết U Tịch hồn chủ có chuyện gì?"
"Thần hôm nay muốn đến xin con dấu của đại điện chủ, sau đó thăng Thiên xin thêm con dấu để thoái vị."
U Tịch biến ra trước mặt một thứ mờ ảo phát sáng giống như tờ giấy. Trên tờ giấy đó hoàn toàn được viết bằng cổ ngữ. Diêm vương Địa Chí tỉnh hẳn, hắn cau mày nói: "Ngươi có biết xin thoái vị đồng nghĩ với gì không?"
"Đương nhiên phải chịu phạt! Chỉ là thần thà chịu phạt cũng không muốn tiếp tục như thế này nữa."
U Tịch nói nhẹ như không. Cô chỉ muốn giải thoát, càng không muốn bị liên lụy đến Đại Ngâu và Thiên Chí. Nhưng Diêm vương Địa Chí thật sự khẩn trương, hắn chống tay lên bàn đứng dậy nói: "Bổn vương không đóng dấu. Nhưng mà ngươi căm ghét cuộc sống này lắm sao?"
U Tịch còn chưa trả lời thì Đại Ngâu không biết lên đây bằng cách nào, nó tông cửa chạy vào nói: "Chủ nhân, trên trời xuất hiện song trăng."
U Tịch nghe cơn lạnh chạy dọc sống lưng, cô quay đầu hỏi: "Song trăng? Đêm nay là đêm ba mươi sao có thể có trăng. Càng huống hồ hiện tại chỉ mới nửa trưa, mặt trời còn chưa lặn mà."
"Mặt trời đã bị đẩy lùi, hiện tại ngoài trời đã tối mịt."
U Tịch nhìn lên đồng hồ treo tường, hiện tại còn chưa tới 2 giờ chiều. Cô lập tức lấy lại tinh thần, khẩn trương hỏi: "Song trăng như thế nào?"
"Phía đông và phía tây, hiện tại là hình vành khuyên. Nhưng màu sắc lại vô cùng kì lạ, vì vậy tôi phán đoán rằng khi hai mặt trăng gặp nhau cũng là lúc vừa vặn tròn, vừa vặn đỏ."
U Tịch quay đầu nhìn Diêm vương Địa Chí hỏi: "Đại điện chủ, ngài định chỉ đứng đó nhìn thôi sao?"
Diêm vương Địa Chí im lặng, U Tịch cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Cô muốn đem theo Đại Ngâu đi khỏi thì đột nhiên nghe Diêm vương Địa Chí lẩm bẩm: "Thời cơ tới rồi, trăng máu tái khởi!"
U Tịch và Đại Ngâu chạy khỏi căn phòng nhưng một đám cảnh sát đã chạy lên cầu thang rồi. Tiếng của Diêm vương Địa Chí trong phòng vọng ra: "Bắt lấy bọn họ!"
"Chết tiệt!"
U Tịch nghiến răng chửi thề một tiếng, dù sao cũng đâu thể giết con người. Cô nhìn quanh quất, sau đó quyết định chạy lên sân thượng. Cánh cửa sân thượng đã được Đại Ngâu đóng lại, U Tịch ngẩng đầu nhìn lên trời. Hai mặt trăng mới đây đã tròn gần nửa, màu đỏ cũng dần trở nên đậm hơn. Mùi chướng khí, mùi máu tanh dày đặt cả bầu trời, từng đám mây đen vần vũ, đây rõ ràng là cảnh tượng diệt thế.
"Chủ nhân, phải làm sao đây? Có lẽ lời nguyền trăng máu tới rồi. Nhưng hôm nay không phải là mùng bảy."
Đại Ngâu hai mắt nó cũng trở nên đỏ rực trong bóng tối. U Tịch lắc đầu nói: "Là Diêm vương Địa Chí, là hắn. Chúng ta phải lên Thiên giới mới được."
Nhưng U Tịch vừa mới nói xong thì đột nhiên cô khụy xuống đất, hai mắt giống như bị người ta dùng dao đâm hàng ngàn nhát vậy. Cô bưng mặt rên rỉ thống khổ tột độ, Đại Ngâu một bên không có cách nào, nó nằm trườn dưới đất vô cùng khó chịu.
Chưa tới mười phút, U Tịch đột nhiên không còn thấy đau nữa. Cô mở mắt, chống tay đứng dậy. Trước mắt cô không còn là bầu trời song trăng nữa mà là cảnh tượng còn tệ hơn. Bầu trời đỏ như tắm máu, chỉ có một ánh trăng khuyết màu máu mọc một bên. Khắp nơi toàn là xác chết và xương cốt, chướng khí đặc đến không thể thở được.
Một con rồng trắng tuyệt đẹp có cánh đang quần thảo trên bầu trời, nó chính là Ứng long cổ thú trong truyền thuyết. Sâu dưới Hoàng Tuyền một thế lực đen tối tà ác đang thao túng trăng máu, chiến đấu với Ứng long...
Đây là thứ gì... Phải chăng nó chính là Thiên Địa nhãn?