Chương 84: Ứng long mất tích

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:30:32

Thần long và thần long đấu ở trên bầu trời, ai có thể chạm tới? Một hương thơm thoang thoảng khẽ tan ra trong không khí, đó là máu đã chảy ra từ chân trước của Ứng long. Ứng long nhìn xuống chân trước của mình, sau đó lại nhìn Địa long đang đứng đối diện. "Địa long, nể tình chúng ta là song sinh ta có thể tha cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi trả lại tam giới yên bình." Địa long hai mắt trừng lên: "Ngươi tưởng mình là ai hả, đánh thắng ta trước rồi nói. Ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà dám cướp hết tất cả thuộc về ta? Từ ngọn lửa lạnh kia, cho đến vị trí đại Thiên tử, sau đó đến U Tịch. Ngươi dựa vào cái gì chứ?" "Ta không hề cướp của ngươi! Ngọn lửa kia, vị trí đại Thiên tử ta đều không cướp của ngươi. Còn U Tịch càng không phải là ta cướp của ngươi. Ta là người nhìn thấy cô ấy trước, ta là người yêu cô ấy trước chứ không phải ngươi." Cuộc nói chuyện giữa hai thần long đều là bằng ý niệm, Địa long nó cảm thấy cả tam giới này ai cũng sai, duy chỉ một mình nó đúng mà thôi. Ứng long thần thoái lui một bước, nhường Địa long lần thứ nhất. Địa long mang theo sát khí bổ nhào vào cắn lấy cánh trái của Ứng long. Thì ra chiêu trước vốn là Địa long muốn tấn công vào cánh của Ứng long nhưng lại lệch xuống chân trước. Một cú sát thương, cánh trái của Ứng long đứt lìa. Địa long ngậm cánh của Ứng long trong miệng, khắp miệng đều toàn là máu, máu vươn vãi khắp nơi. Thơm quá, mùi máu này thơm quá! Địa long ngây người, nó cảm giác mùi hương này thật quen thuộc. Rất lâu trước đây khi còn chưa mở mắt nằm trong trứng, nó đã từng được uống thứ gì đó thơm như thế này... Bọn họ là anh em song sinh, từng nằm cùng một quả trứng. Anh trai từng trích máu của mình cho em uống, và em trai cũng đã từng nhổ hết hàm răng của mình để làm thành kiếm rọc vỏ trứng để anh ra ngoài. Họ chính là người thân! Địa long đột nhiên há miệng đánh rơi chiếc cánh màu trắng tuyệt đẹp hiện tại đã vấy máu đỏ rơi xuống. Ứng long không kêu đau nữa, nó dùng đuôi quất Địa long. Địa long thất thế văng ra, Ứng long quấn chặt đuôi của mình vào đuôi Địa long, sau đó sấn tới một đòn cắn trả vào yết hầu của Địa long. Một điểm chí mạng, nếu Ứng long cắn sâu vào, Địa long có thể sẽ bị thương nặng hoặc chết đi. Vậy mà Địa long lại không hề vùng vẫy, sâu trong đôi mắt nó hơi ngấn lệ, cổ họng phát ra âm thanh: "Ta đã từng không tiếc hàm răng của mình để giải phóng ngươi khỏi vỏ trứng. Bây giờ ta lấy đi một chiếc cánh của ngươi thì đã làm sao, xem như ngươi trả nợ cho ta đi. Không có cánh thì ngươi vẫn bay được kia mà." Khoảnh khắc kia chợt dừng lại! U Tịch nhảy khỏi lưng hổ, nhặt cánh của Ứng long lên, cẩn thận ôm vào người. Cánh của Ứng long sau khi được U Tịch ôm vào đã thu nhỏ lại chỉ còn bằng bàn tay mà thôi. Tông Nhân đáp hổ thần chầm chậm tới, hắn cùng Đại Tế Ti có chút gấp gáp nói: "Rốt cuộc Ứng long thần làm sao thế, sao lại không cắn nữa chứ. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để giết Địa long hay sao. Ngài ấy không quan tâm chúng sinh thiên hạ nữa hay sao?" "Tông Nhân, ngươi thì biết cái gì? Bởi vì bọn họ là người thân, ngươi không hiểu đâu!" Họ là người thân của nhau trong thiên hạ bao la này. Vậy họ hà cớ gì mà phải chém giết lẫn nhau vì chúng sinh, vì những kẻ xa lạ kia chứ? Ứng long chậm rãi nhả yết hầu của Địa long ra, nó thoát lui một bước, nhường Địa long lần thứ hai. Đây là quyết định của Ứng long, không ai có tư cách xen vào. "Anh trai, ngươi vẫn là nhẹ dạ như thế. Rác rưởi!" Nực cười! Tình thân với nhau lại bị chính người thân của mình xem là nhẹ dạ rác rưởi. Nhưng làm sao có thể nhẫn tâm giết chết chính người thân của mình đây. Phải chăng những kẻ có trái tim đều là kẻ yếu thế? Nhưng nếu như ai ai cũng đều không có trái tim thì thiên hạ này chắc chắn sẽ biến thành Địa ngục. Suy cho cùng, Ứng long cũng là kẻ mang trọng trách phải bảo vệ chúng sinh. Cho nên nó sẽ chỉ nhường Địa long quá tam ba bận mà thôi. Nếu như Địa long vẫn còn u mê không tỉnh, vậy chỉ có thể anh em tương tàn. Ứng long bị thương nặng trên cánh, sức lực suy yếu, phải tìm nơi để dưỡng thương. Ứng long chậm rãi lùi về sau muốn tìm đường thoát. Nhưng khoảnh khắc miệng Ứng long rời khỏi yết hầu mình, Địa long đã vươn đuôi đến chỗ trăng máu hấp thu. Ứng long còn chưa đi được đã thấy Địa long cuộn tròn người, cả thân hình đều nhuộm đỏ trong vầng hào quang lớn. Vừa mới chớp mắt, vầng hào quang kia đã nhắm tới Ứng long mà lao vào. Bên dưới lại chứng kiến một vụ nổ lớn như muốn xé toạt bầu trời. Bên dưới mưa trăng máu dày đặt, là những mảnh vỡ của hào quang kia. Tông Nhân vội lấy tay bịt tai U Tịch lại. "Ứng long? Khốn kiếp, mau bỏ tay ra." U Tịch tương vào trán Tông Nhân một cú, sau đó đạp luôn hắn ta xuống đất mà chiếm đoạt hổ thần. Hổ thần bay lên cao, trên bầu trời lúc này đã quang đi vầng sáng kia. Chỉ còn lại thân người của Diêm vương Địa Chí đang đứng trên lưng một con hồng hạc. Ứng long đã biến mất rồi, U Tịch khẩn trương dùng Thiên Địa nhãn để tìm kiếm anh nhưng vô vọng. Thần thú viễn cổ Ứng long tựa như đã biến mất khỏi tam giới rồi. U Tịch khụy xuống lưng hổ thần, gào không thành tiếng, đành nuốt hết tất cả vào trong cổ họng. Cô liên tục lấy tay vuốt ngực, hổ thần thấy vậy đã chầm chậm đáp trở lại mặt đất. Tông Nhân phi tới, đem quạt quạt cho U Tịch mấy cái mới khiến cô đỡ hơn. Đại Tế Ti vẫn đang đứng kiểu trời tròng chứng kiến nãy giờ, bây giờ mới gấp gáp chạy lại nói: "Hai người mau đến núi Linh Sơn, ít ra nơi ấy Diêm vương Địa Chí vẫn chưa đụng tới được." "Ứng long..." U Tịch thều thào trong cổ họng làm Đại Tế Ti càng khẩn trương hơn: "Trước mắt cô phải bảo vệ Thiên Địa nhãn, như vậy mới có thể cứu chúng sinh được. Ngay lúc này không phải lúc để đau lòng tình riêng, mau đi." Tông Nhân thấy thế cũng vội giục: "Đại Tế Ti nói đúng, chúng ta đến chỗ an toàn trước đã." "Muốn đi đâu? Hôm nay là ngày tàn của tam giới rồi, ta sẽ để cho ba người các ngươi chôn chung mồ huyệt với anh trai ngu xuẩn đó của ta!" "Con rắn đất to xác kia, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng tất cả ư. Chưa từng nghe qua câu Rồng thần trên bầu trời, Hổ thần dưới mặt đất sao? Còn ngươi là Rồng đất, vậy mau chui xuống Địa ngục dơ bẩn hôi hám kia của ngươi đi." Tông Nhân mặt mày lạnh tanh đứng dậy, tựa như một người xa lạ đang vuốt ve lưng hổ thần. Diêm vương Địa Chí đứng lên lưng hồng hạc, giọng điệu như nói với lũ sâu bọ: "Chỉ là một cái linh hồn, ngươi tưởng thứ súc sinh đó sẽ trở thành hổ thần thật sự sao? Ngu muội, vọng tưởng." "Đều là súc sinh cả thôi!" Tông Nhân thong dong trả lời, Diêm vương Địa Chí cảm thấy trong tam giới hiện tại có người thứ hai chọc giận được hắn rồi. "Ngươi, ngươi..." "Ta gì mà ta! Ngươi nghĩ ta có thể sống đến mấy ngàn năm trấn giữ nhân gian chỉ là một cái vỏ rỗng thôi sao. Quá cuồng vọng sẽ chỉ khiến ngươi thua một cách thảm hại thôi."