Chương 61: Lạc mất Đại Ngâu

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:23:12

"Hắc..." U Tịch ôm vết thương nhoài người ra muốn gọi Hắc Long Giao cứu Đại Ngâu. Thế nhưng cô đã bỏ dở câu nói, bởi vì chính Hắc Long Giao cũng đã bị thương rồi. Vậy mà Hắc Long Giao vốn đang nằm dưới đáy vực nghe thấy tiếng lòng của U Tịch nó cũng đã ngóc khỏi mặt nước. Chỉ tiếc thay, Đại Ngâu đã vụt qua mặt nó rồi rơi xuống. Hắc Long Giao lặn trở xuống lại không thấy Đại Ngâu đâu cả, thật kì lạ. Nó vẫy đuôi rẽ nước, muốn rẽ cả vực sâu lên vẫn không thể tìm được Đại Ngâu. U Tịch ngước lên nhìn trời rồi nhìn vào khoảng không trước mặt, Diêm vương Địa Chí từ từ hiện ra nơi ánh nhìn của cô. Hắn vừa xuất hiện đã ra hiệu cho ác linh ngừng chiến. U Tịch chống tay đứng dậy, trừng mắt nhìn Diêm vương Địa Chí: "Diêm vương Địa Chí, ngươi đánh lén bọn ta! Thật hèn mọn." Thiên Chí vẫn đứng bên cạnh đỡ U Tịch, anh lạnh nhạt nói: "Địa long, sở trường của ngươi quả nhiên là đánh lén. Trời đất đã sinh ra ta, sao lại sinh thêm một kẻ như ngươi?" Diêm vương Địa Chí cười cợt đáp lời: "Bổn vương không phải người của Thiên giới, không nói cái gì Thiên đạo chính đạo. Ta là ma vương, là ma vương. Ngươi đã thấy kẻ tạo phản ngay thẳng bao giờ chưa? Anh trai song sinh à, ngươi vẫn là nên đi hỏi trời đất gì đó của ngươi đi." "Ứng long thần, lời này nói sai rồi! Theo ta thấy, sở trường của Địa long chính là lợi dụng kẻ khác." Ác linh một bộ dạng vô cùng châm chọc nói, Diêm vương Địa Chí nhìn hắn, hừ một tiếng rồi đáp lời: "Cố Địa vương, ngươi có biết nhục là cái gì không?" "Ta lại cho rằng, bị người khác lợi dụng thì ích ra bản thân vẫn còn giá trị lợi dụng. Ngươi nói có phải không?" Thật là một màn đấu khẩu nhàm chán, U Tịch ngắt lời ác linh mà nói với Diêm vương Địa Chí: "Thiên giới vẫn chưa biết ngươi tạo phản sao, còn cho ngươi mượn đạo Thiên lôi lúc nãy?" "Biết thì đã sao? Kẻ mà Thiên giới truy bắt bây giờ là U Tịch ngươi. Kẻ đã hồi sinh Ứng long, phóng thích ác linh!" "À! Bọn chúng hoá ra đều là những kẻ đui mù. Hoặc bọn chúng chỉ muốn "trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi" mà thôi. Cả ngươi cũng vậy." Diêm vương Địa Chí không quen bị người ta lên mặt, dĩ nhiên lần này lại không vui nói: "U Tịch, ngươi là cái thá gì mà dám lên án bổn vương?" "Dựa vào cái gì ư? Dựa vào ta có Thiên Địa nhãn." U Tịch dùng đôi mắt sâu của mình nhìn chằm chằm Diêm vương Địa Chí như cố dò xét gì đó. Ác linh không còn kiên nhẫn nữa, nó chằm chằm nhìn vào vết thương đang may dở trên bụng U Tịch rồi nói: "Địa long, ngươi có muốn cùng ta liên thủ giết cô ta rồi đoạt lấy Thiên Địa nhãn không?" Diêm vương Địa Chí đưa tay ngăn cản ác linh, hắn vẫn đang quan sát U Tịch. Chợt U Tịch thu lại ánh mắt, bật cười rồi nói: "Ác linh, ta khuyên ngươi vẫn là nên nhân lúc còn tồn tại đi tìm chỗ tốt đào sẵn huyệt cho bản thân đi. Chỉ sợ là lần này ngươi không được ngủ yên như lần trước đâu." U Tịch vừa nói xong đã quay sang bám lấy cánh tay của Thiên Chí, gấp gáp nói: "Mau chạy thôi!" "Nhưng Đại Ngâu..." Thiên Chí vẫn không nỡ nhìn Đại Ngâu lại bị liên lụy vì anh một lần nữa. Nhưng U Tịch thái độ kiên quyết nói: "Hắc Long Giao đã rẽ sóng vẫn không tìm được Đại Ngâu. Chúng ta đi trước, sau đó quay lại tìm nó. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa." "Chết tiệt! Cô ta nhìn thấy rồi." Diêm vương Địa Chí chửi lên một tiếng, ác linh đang lẩm bẩm về lời của U Tịch cũng vội hỏi: "Cô ta thấy cái gì?" "Tương lai, mau bắt bọn họ lại." Diêm vương Địa Chí lời nói lớn hơn, nhưng chưa đợi ác linh phát giác thì Thiên Chí đã bế U Tịch vút qua như một cơn gió. Trong tiếng gió lớn còn vọng lại tiếng U Tịch: "Các ngươi ai sẽ là người nhanh hơn Ứng long thần?" Đương nhiên bọn họ đều hiểu rõ trong trời đất xưa nay không ai có thể nhanh hơn Ứng long thần. Cho nên không cần phí sức đuổi theo vô ích. Đương nhiên, Hắc Long Giao đã lặn sâu xuống nước, nên cũng không thể tiếp tục đánh với nó. Ác linh nhìn trời mây mưa gió vần vũ, châm chọc nói: "Xem ra trình độ lợi dụng kẻ khác của Địa long trãi qua mấy ngàn năm ngày càng tăng lên rồi, ta không thể không phục!" "Ngài có ý gì?" Diêm vương Địa Chí chống cây gậy đầu lâu, liếc nhìn ác linh. Ác linh vỗ tay mấy cái rồi nói: "Ngươi không cho ta làm tổn thương cô ta, kết quả lại đi đánh lén cô ta, cố ý để ta biết cô ta đang chảy dòng máu của ta. Hoá ra mấy ngàn năm nay ngươi đều lừa cả tam giới như thế. Nếu đã mượn tay ta làm người xấu, sao ngươi còn xuất hiện ở đây?" "Còn chẳng phải do ngài quá vô dụng hay sao? Trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế. Ta phải suy nghĩ xem tiếp tục hợp tác với ngài có phải là lựa chọn khôn ngoan không." "Ngươi đừng có được nước lấn tới, cố Địa vương ta còn cần xem sắc mặt của ngươi hay sao? Bây giờ ta đi giết cô ta lấy máu của ta lại." Ác linh toan bay đi thì đã bị Diêm vương Địa Chí kề gậy đầu lâu lên cổ. Gậy đầu lâu trong tay hắn chỉ vài giây đã biến thành một thanh kiếm. Lưỡi kiếm trắng đã bị quấn quanh bởi tà khí mịt mù, chui kiếm màu đen tuyền được chạm khắc thành hình một con rồng quấn quanh tuyệt đẹp. Hắn dí sát kiếm vào cổ ác linh rồi hỏi: "Ngươi có biết thanh kiếm này được làm bằng thứ gì không?" Ác linh quả thật không dám lỗ mãng nhúc nhích. Bởi vì hắn biết rõ Địa long trước mặt hắn hành động cẩn thận bao nhiêu. Hiện tại ngang nhiên muốn ngửa bài, chắc hẳn đã có chuẩn bị cẩn thận. Cẩn thận quan sát sắc mặt của Diêm vương Địa Chí, hắn hỏi: "Làm bằng thứ gì?" "Răng của Địa long!" Diêm vương Địa Chí nói một cách dứt khoác khiến cho ác linh khẽ giật mình. Diêm vương Địa Chí nói tiếp: "Năm xưa ta và Ứng long còn nằm chung một quả trứng, khi đó ta đói đến nỗi không thể tiếp tục nhắm mắt nữa nên đành phải mở mắt. Nào ngờ vừa mới mở mắt đã thấy một con rồng trắng tuyệt đẹp ở bên cạnh đang nhìn mình. Một đôi mắt đẹp đến không thể dùng lời nào để diễn tả, đẹp đến mức ngay cả trong mơ ta cũng chưa từng được thấy. Đến hàng ngàn năm sau trong khắp trời đất đều không tìm thấy một thứ đẹp như vậy. Ta mơ màn đến ngây ngốc, vui sướng khi biết đó chính là anh em song sinh của mình. Nhưng ở trong trứng cũng quả thật ngột ngạt lại chẳng có gì ăn, đành phải tìm cánh ra ngoài. Không có vũ khí gì có thể cưa cái trứng, mà ta lại không muốn người anh em tuyệt đẹp này của ta phải mất mát chút dung mạo nào. Cuối cùng, ta nhổ hết răng của mình để luyện thành thành thanh kiếm này để cưa trứng." Ác linh dù đang trong hoàn cảnh bị uy hiếp vẫn không thể nhịn được cười. Hắn nghĩ may mà Địa long có thể mọc lại răng được, nếu không chưa kịp trẻ thì đã bị già rồi... Diêm vương Địa Chí trong một khoảnh khắc, hắn vừa nói vừa nhớ lại hồi ức đẹp đẽ đó bên đã bất giác cười một cái. Sau đó nhanh chóng trở về bộ mặt đầy sát khí, ra tay muốn cứa cổ ác linh mà nói: "Bây giờ ta sẽ dùng nó để tiễn ngươi lên đường!"