"Hồn chủ, xem tiểu nhân mang gì đến cho ngài này!"
Con tiểu quỷ đứng trên mặt nước, đưa hai tay lên đầu rồi làm động tác lấy xuống. Lúc này trên tay nó xuất hiện một mảnh da, là Thiên Địa thư. Đưa Thiên Địa thư tới trước mặt U Tịch, con tiểu quỷ nói tiếp: "Thiên Địa thư bảo tiểu nhân đích thân mang nó đến cho ngài. Bởi vì bây giờ kết giới chướng khí quá nhiều, không thể tự mình đi được!"
"Cảm ơn ngươi!"
U Tịch đưa tay sờ vào Thiên Địa thư, nó lập tức phát sáng rồi biến mất, giống như là tan vào cơ thể của U Tịch. Thiên Địa thư vừa vào, U Tịch lại đau đầu dữ dội. Cô ôm đầu ngồi xuống tựa vào chân của Thiên Chí, sau đó đứng phắt dậy như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi đứng dậy, việc đầu tiên U Tịch làm là nói với tiểu quỷ: "Ngươi mau về Thương Ngạn đài tránh nạn đi. Ngươi là tộc nhân cuối cùng của Giao tộc, nhất định đừng để hy sinh."
Tiểu quỷ quả nhiên không phụ lòng U Tịch, nó quỳ bái cô ba cái rồi biến mất. Nhìn thấy U Tịch có gì đó không ổn, Thiên Chí hỏi: "Em định làm gì?"
"Yên tâm! Tôi không đi tìm chết đâu. Anh nhất định phải quan sát kĩ, đừng rời mắt khỏi tôi đấy nhé."
U Tịch nói xong, cô bỏ lại Thiên Chí, một mình đạp nước bay tới chỗ ác linh. Địa long và ác linh hiện tại vẫn đang đánh nhau tranh nguyên thân trăng máu. Đại tướng đã dùng hết sức để ném cây trường thương vào miệng Địa long, bây giờ đang chống tay khó nhọc thở.
Địa long dĩ nhiên không dễ chịu thiệt, cuốn tròn người dùng hết bốn chân ra sức nại cây trường thương. Nào ngờ vừa mới nại xong, nó lại nhìn thấy U Tịch bay tới. Sẵn đà miệng đang há to, Địa long liền hung hăng nhe nanh gầm lên. U Tịch tay trái dùng Tử Ly hoả tạo kết giới đỡ đòn, tay phải cầm roi Sinh Tử quất vào miệng Địa long, sau đó nhổ ra một cái răng.
Địa long này số cũng thật là khổ, có mỗi hàm răng cũng không thể yên được. Lần trước lúc nhổ hết răng rèn kiếm là vì nó mới sinh, còn non nên có thể mọc răng tiếp. Lần này e là không thể mọc được nữa rồi. Sau này mỗi lần nó nhe răng đều sẽ trống một lõm, giống như là nhà người ta sáng sớm tinh mơ mở cửa sổ đón gió vậy.
Ác linh nhân cơ hội Địa long và U Tịch đánh nhau, nó tới gần nguyên thân trăng máu, cố gắng hấp thu nó. Ác linh xem tình thế không ổn, hắn chính là muốn hoà nguyên thần mình và nguyên thân trăng máu làm một, sau đó cho tam giới chết hết. Địa long miệng đau nhưng đuôi vẫn linh hoạt, nó duỗi đuôi quất nguyên thân trăng máu ra xa ác linh.
Ác linh bị giật miếng ăn trên miệng, hắn lại điên tiết nhào vào đánh nhau với Địa long. U Tịch lập tức thu roi, nhờ Bỉ Ngạn linh dưới chân đỡ cô lên, với tới nguyên thân trăng máu đang treo lơ lửng. U Tịch thu roi, đưa tay lên mắt hướng về nguyên thân trăng máu, sau đó cô rụt tay lại. Không phải cô sợ hãi, chỉ là sợ bị thương vô ích mà thôi. Nhưng ngay lúc này, trong đầu cô vang lên một giọng nói: "Đừng sợ!"
Không phải giọng của Đại Ngâu, không phải giọng của Thiên Chí càng không phải nội tâm của cô. Là giọng của Thiên Địa thư!
U Tịch mạnh dạn đưa tay lên, nhón chân chậm chạp chạm tới nguyên thân trăng máu. Ngay cả Địa long và ác linh bây giờ còn khó tiếp cận nó, vậy mà U Tịch có thể làm được. Thiên Địa thư đã giúp cô, kết giới của nó đã ăn mòn và thâm nhập vào kết giới của nguyên thân trăng máu được.
Việc tốt thế này, có kẻ chết thay thế này sao có thể bỏ dở được. Địa long và ác linh ngừng chiến, chỉ xem thử ai nhanh chân hơn ai chiếm được nguyên thân trăng máu mà thôi. Rất tiếc, bọn họ căn bản không thể tiếp cận. Một phần là do kết giới của nguyên thân trăng máu, phần còn lại là kết giới của Thiên Địa thư.
Hai kẻ kia vừa văng ra ngoài, U Tịch nhắm nghiền hai mắt, động tác dứt khoác đưa tay lên nguyên thân trăng máu bé như trái tim con người kia mà dùng sức bóp một cái. Tử Ly hoả trong lòng bàn tay cô phát huy triệt để, hai màu tím đỏ phát quang lên bầu trời càng thêm kì dị. Những kẻ có mặt ở đây ai nấy đều kinh hãi không dám tin, U Tịch vậy mà lại liều lĩnh như thế.
Quả không phụ lòng bọn họ, U Tịch vừa chạm vào nguyên thân trăng máu thì cả người cô thoáng biến thành màu đỏ. U Tịch nôn ra một ngụm máu rồi bị chính Tử Ly hoả phản phệ, đá văng cô ra xa. Thiên Chí không rời mắt khỏi U Tịch, lúc này đã kịp bay tới đỡ cô. Vừa đỡ được U Tịch thì Tử Ly hoả cũng từ trong cơ thể U Tịch thoát ra, nhập vào trong cơ thể anh.
Thiên Địa thư dạy U Tịch cách đẩy Tử Ly hoả ra khỏi cơ thể cô để trả cho Thiên Chí. Thiên Chí chưa kịp hấp thụ Tử Ly hoả hoàn chỉnh thì Địa long và ác linh lại cùng nhau đánh tới. Thiên Chí một tay bế U Tịch, một tay phóng ra Tử Ly hoả. Tử Ly hoả hoàn chỉnh ở trong tay Ứng long là thứ bao kẻ kinh sợ.
Nhìn ngọn lửa tím rực phừng phừng cháy trên không trung, không biết nó sẽ tiến hoá thành dạng gì, cho nên hai kẻ kia đều đồng loạt lui về tiếp tục đánh nhau. Thiên Chí sau khi đuổi được hai kẻ kia đi thì lập tức bế U Tịch và đem theo Bạch Ngư chạy mất.
Sau khi đám người Thiên Chí đi mất, đại tướng cũng thu trường thương quay về trời. Ác linh chạy không kịp Tử Ly hoả của Thiên Chí, nó lại một lần nữa bị thương. Vết thương của Tử Ly hoả không có cách nào chữa trị...
Ác linh giờ này đã bốc khói đầy đầu, chỉ còn cách tháo chạy thoát thân. Nhưng hắn chạy không thoát, Địa long lần này đã có ý định giết hắn rồi. Lúc này ác linh đã không thể triệu hồi được những gì thuộc về cõi âm nữa. Hắn phát hiện, dị năng đã bị nguyên thân trăng máu hút hết ngay lúc hắn bị Tử Ly hoả thiêu trúng.
Trời đất tối đen không thể phân biệt được ngày hay đêm, chỉ có vài con quạ đen biến dị bay qua kêu lên mấy tiếng lanh lảnh. Ác linh cảm thấy hắn ngày tàn có lẽ đã tới rồi, không có chút sức lực nào nữa.
"Vĩnh biệt tam giới!"
Một khoảnh khắc hắn đã muốn nhảy vào làm mồi cho nguyên thân trăng máu thì bị Địa long tóm lại. Địa long rời khỏi chân thân, dùng sức ép của thanh kiếm trên tay hắn nghiền nát ác linh thành chướng khí, sau đó dùng chướng khí bao quanh nguyên thân trăng máu.
"Ngư ông đắc lợi!"
Chính là nói Diêm vương Địa Chí bây giờ. Tử Ly hoả và Thiên Địa thư đã làm kết giới của nguyên thân trăng máu suy yếu. Bây giờ lại dùng chướng khí của ác linh tu luyện ngàn năm làm vỏ bọc. Diêm vương Địa Chí cầm kiếm làm bằng răng của hắn một nhát đâm xuyên kết giới, nắm lấy nguyên thân trăng máu trong lòng bàn tay dễ dàng.
Những ma quỷ âm binh của Địa phủ lúc này đồng loạt ngóc đầu, quạ đen, quạ ngũ sắc bay lên thành đàn. Bọn chúng đều cung phụng quỳ rạp dưới chân Diêm vương Địa Chí, đồng thanh nói: "Cung nghênh tân chủ nhân của Địa phủ!"
Đồng hồ của nhân gian lúc này đã điểm tới 0 giờ, bắt đầu tích tắc bước sang mùng bảy. Diêm vương Địa Chí trong một khoảnh khắc nắm giữ nguyên thân trăng máu mà tóc hắn đã thành bạc phơ, trên mặt hằn thêm mấy vết máu đỏ. Hắn ngửa đầu lên trời lẩm bẩm câu thần chú gì đó rồi hai tay giơ cao nguyên thân trăng máu lên, hướng thẳng về nơi mặt trăng đang ngự trị.
Trăng máu chớp nhoáng phóng đại vài lần khiến mái tóc trắng của của Diêm vương Địa Chí trở nên dài chấm ngang eo, những lọn bay phất phơ trông hắn trở nên vô cùng đáng sợ. Chẳng mấy chốc, nguyên thân trăng máu đã nhuộm tới mặt trăng khuyết trên trời, sau đó hoà làm một. Trăng máu mùng bảy, ánh trăng bị nguyền!
Kể từ lúc này, Diêm vương Địa Chí chính thức trở thành phản đồ!