Chương 60: Kẻ đánh lén là ai?

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:22:51

Đại Ngâu ngửa cổ lên trời tru lên một tiếng... Ngay lúc này, dưới nước đột nhiên rung chuyển dữ dội, tất cả đều nhìn xuống. U Tịch đang dần ngoi lên khỏi mặt nước, cô đang ở trong thế hơi ngã người về sau, hai mắt nhắm nghiền. Phía dưới, hoa bỉ ngạn kết thành dây theo, bám ở hai bên chân, một nhánh đỡ ngang eo cô đưa khỏi mặt nước. "Bỉ ngạn linh, đám phản đồ!" Là tiếng của ác linh, hắn đang giận dữ, bởi vì hoa linh của Địa phủ lại đi giúp U Tịch. Chỉ là, tất cả bọn họ đều không biết vì sao bỉ ngạn linh lại giúp đỡ U Tịch. Hắc Long Giao vẫn đang đánh nhau với ác linh không thối chuyển. U Tịch trong chớp mắt đã tỉnh lại, cô đứng thẳng người, quần áo và tóc cô hiển nhiên lại không hề bị ướt. U Tịch lại chậm rãi mở ra đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ trong một niệm, hoa bỉ ngạn đã tung ra thành từng cánh. Từng cách hoa ấy cuộc thành lốc xoáy, hợp sức đưa cô bay lên. "Thiên Chí, mau giúp Hắc Long Giao!" Dị thú Hắc Long Giao trời sinh không biết nói, bởi vì nó kiêu ngạo cho rằng những kẻ không cảm ứng được với nó đều không xứng cùng nó nói chuyện. Ở trên đời này xưa nay cũng chỉ có một Khiên Ti Giám và U Tịch có thể cảm ứng được nó. Một khi cảm ứng được, có thể mặc sức sai bảo nó. U Tịch, một con người bị làm tay sai cho tam giới lại có thể khiến chúng sinh tam giới kính trọng. Mở được Thiên Địa nhãn, sai bảo được dị thú kiêu ngạo nhất thiên hạ là Hắc Long Giao. Cô rốt cuộc là ai, điều này thật khiến cho người khác phải tò mò. Thiên Chí vừa nghe U Tịch nói, anh đã lại tuốt kiếm trợ giúp Hắc Long Giao. Ác linh kia không hổ danh là kẻ đứng đầu Địa phủ khi xưa, tu luyện tà thuật, sức mạnh hắc ám. Mưa gió vẫn không ngừng, sấm chớp rợp trời. U Tịch vẫn đứng giữa vực, trong trời mưa gió dùng đôi mắt âm u của mình cẩn thận quan sát xung quanh. U Tịch vẫn đang bị thương, cho dù bỉ ngạn linh ra sức chữa trị cho cô nhưng vẫn không thuyên giảm. Nhưng cho dù thế nào cô vẫn phải cầm cự, nhất định tìm cho ra kẻ đã đánh lén, không thể để nó lại đánh lén Thiên Chí và Hắc Long Giao. Ba kẻ kia vẫn đang đánh nhau, U Tịch vẫn không tìm thấy kẻ đã đánh lén cô. Qua một lát, bỉ ngạn linh chừng như cảm nhận được gì đó, nó đã đẩy cô hẳn lên trên mép núi. Nào ngờ vừa lên tới, U Tịch đã bị luồng khói tím tấn công một cái ngã trở xuống. Bỉ ngạn linh hình thành dây thừng, cuộn vào eo cô đưa hẳn vào trong. Đại Ngâu khá chậm chạp so với luồng khói tím kia. Nó lại tới, U Tịch lập tức rút roi Sinh Tử nhưng không kịp, một cú tấn công nữa lại dán vào cô. U Tịch không đỡ kịp, cô bình tĩnh nhìn thứ đó và sẵn sàng hứng trọn. Thế nhưng một tiếng hét thê lương đã vang lên ngang trước mắt. Một lần nữa bỉ ngạn linh lại cứu cô, nó chắn ở trước mặt, hứng trọn đòn tấn công đó. Những cánh hoa màu đỏ mỏng manh vốn tán loạn thì hiện giờ đã hoá thành tro bụi. Ôi nỗi u uất đau buồn của Địa ngục, U Tịch cảm nhận rõ ràng nỗi đau kia của bỉ ngạn linh. Những mớ kí ức tang thương vụn vặt khiến cô gần như không thể chịu đựng nỗi. Không có trái tim, nhưng nơi lồng ngực lại đau như thế. Luồng khói tím chưa kịp ra chiêu thứ hai thì roi Sinh Tử của U Tịch đã quất tới, lần này trúng ngay vào nó chẻ đôi ra. "Tắm máu bỉ ngạn, cảm giác thế nào?" Giọng của U Tịch lạnh lùng nhìn luồng khói tím ngã xuống rồi tan thành nước. Đại Ngâu khựng lại bước chân, bàng hoàng nhìn dây roi Sinh Tử phát sáng đỏ rực. Một roi này nặng nề như mang theo u uất của bỉ ngạn linh vậy. Thế nhưng không đúng, trước đây đánh với nó vất vả như vậy, lần này chỉ trong một roi đã hạ được, hiện tại U Tịch còn đang bị thương, sao có thể? Nhìn lên mặt U Tịch, hai mắt cô cháy lên Tử Ly hoả. Thì ra là Tử Ly hoả làm. Tử Ly hoả sẽ bảo vệ thân chủ mỗi khi gặp nạn, nhưng tính nó quá mạnh, vì vậy mỗi lần xuất hiện đều khiến U Tịch đánh mất bản ngã, bị nó điều khiển. Đại Ngâu bổ nhào vồ lấy U Tịch: "Chủ nhân, thu lửa đi!" U Tịch không chút cảm xúc, cô hất tay, Đại Ngâu ngã lăn ra đất. U Tịch cứ thế chạy ra mép núi rồi nhảy xuống. Đại Ngâu chạy ra mép núi gọi lớn: "Ứng long thần, mau xem chủ nhân!" Thiên Chí vừa nghe giọng Đại Ngâu đã vội nhìn lên, U Tịch từ trên bay xuống, hai mắt màu tím hắc lên trong màn mưa, vô hồn... Thiên Chí gấp gáp nói: "Hắc Long Giao, xin ngươi mau đỡ cô ấy!" Thiên Chí đứng trên lưng Hắc Long Giao đánh trả ác linh, còn Hắc Long Giao quần thảo đỡ U Tịch. Nhưng mà... hướng mà U Tịch rơi xuống là chỗ ác linh. Cô vừa đáp xuống đã lấy đà ngồi trên vai ác linh, dù cho nó chỉ là một cái bóng. "U Tịch, không thể được!" Thiên Chí hét lên, nhưng đã muộn. U Tịch động tác mau lẹ dùng hai tay bóp lấy cổ ác linh, sau đó há miệng nhe răng. Tử Ly hoả bị gọi ra đến cực hạn, từ hai bàn tay, miệng cô tuôn ra không ngừng. Tử tím cháy phừng phừng, ác linh tru lên mấy tiếng rồi hất U Tịch ra. Thiên Chí đã sẵn sàng đón U Tịch thì tới lượt anh bị thứ gì đó từ trong mưa gió âm u đánh lén. Anh cau mày, cầm kiếm truy đuổi nó. U Tịch xui tay văng ra, Hắc Long Giao đã đỡ được cô. Nhưng U Tịch rơi lên đầu Hắc Long Giao, sau đó nương theo cổ nó tuột xuống lưng. Có mùi máu tanh tưởi xuất hiện, là máu chảy ra từ bụng cùa U Tịch. Lúc cô tuột từ đầu Hắc Long Giao xuống đã vướng phải vảy ngược của nó. Hiện tại bụng của U Tịch rách một mảng lớn, máu chảy không ngừng. U Tịch gượng dậy, rung rẩy dùng Xích Nghiệp tơ cố may miệng vết thương lại nhưng không được. Ác linh vốn đang ôm đầu rên rỉ tìm cách dập lửa thì đột nhiên đột tác ngừng lại, hắn lấy mũi hít hít rồi nói: "Máu... máu của ta!" "Nữ Tử Hồng Y Chảy Dòng Máu Quỷ..." Năm xưa Ứng long đánh bại Địa vương, rút cạn máu của nó bỏ vào bình Tử Ly chôn giữa trời đất. Sau đó Thiên vương lập nên Vô Tình cư, chọn những cô gái oan khuất chết trẻ, dùng xác khô đưa máu Địa vương vào để trở thành hồn chủ. Nhiệm vụ của hồn chủ là thu gom những linh hồn vất vưởng trên thế gian đưa xuống Địa phủ, tránh việc bọn chúng biến thành oán hồn. . Thế nhưng, phàm những kẻ ở dưới Địa phủ, xưa nay nào có ai không phải là quỷ? "Hắc Long Giao, lên bờ đi!" U Tịch cố gắng che đậy vết thương, thều thào nói với Hắc Long Giao. Hắc Long Giao lập tức rướn cổ bay lên trên. Thiên Chí nhìn thấy tình hình như vậy cũng không truy đuổi kẻ đánh lén nữa, cấp tốc quay lên bờ. Vừa lên tới, Đại Ngâu đã dùng miệng kéo tơ Xích Nghiệp ra may vết thương cho U Tịch. Thiên Chí vừa lên tới thì đã nghe thấy phía sau vang lên âm thanh: "Trả máu cho ta!" Hắc Long Giao bị đạp một cú văng xuống vực, Thiên Chí xoay người che chắn cho U Tịch, anh gọi Tử Ly hoả ra lại đấu với nó. Lúc này không biết từ đâu trên trời lại giáng xuống một đạo sấm chớp, Đại Ngâu không kịp tránh, nó bị đạo sấm chớp kia đáng văng xuống vực. Chương 60 (Kẻ đánh lén là ai?) Đại Ngâu ngửa cổ lên trời tru lên một tiếng... Ngay lúc này, dưới nước đột nhiên rung chuyển dữ dội, tất cả đều nhìn xuống. U Tịch đang dần ngoi lên khỏi mặt nước, cô đang ở trong thế hơi ngã người về sau, hai mắt nhắm nghiền. Phía dưới, hoa bỉ ngạn kết thành dây theo, bám ở hai bên chân, một nhánh đỡ ngang eo cô đưa khỏi mặt nước. "Bỉ ngạn linh, đám phản đồ!" Là tiếng của ác linh, hắn đang giận dữ, bởi vì hoa linh của Địa phủ lại đi giúp U Tịch. Chỉ là, tất cả bọn họ đều không biết vì sao bỉ ngạn linh lại giúp đỡ U Tịch. Hắc Long Giao vẫn đang đánh nhau với ác linh không thối chuyển. U Tịch trong chớp mắt đã tỉnh lại, cô đứng thẳng người, quần áo và tóc cô hiển nhiên lại không hề bị ướt. U Tịch lại chậm rãi mở ra đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ trong một niệm, hoa bỉ ngạn đã tung ra thành từng cánh. Từng cách hoa ấy cuộc thành lốc xoáy, hợp sức đưa cô bay lên. "Thiên Chí, mau giúp Hắc Long Giao!" Dị thú Hắc Long Giao trời sinh không biết nói, bởi vì nó kiêu ngạo cho rằng những kẻ không cảm ứng được với nó đều không xứng cùng nó nói chuyện. Ở trên đời này xưa nay cũng chỉ có một Khiên Ti Giám và U Tịch có thể cảm ứng được nó. Một khi cảm ứng được, có thể mặc sức sai bảo nó. U Tịch, một con người bị làm tay sai cho tam giới lại có thể khiến chúng sinh tam giới kính trọng. Mở được Thiên Địa nhãn, sai bảo được dị thú kiêu ngạo nhất thiên hạ là Hắc Long Giao. Cô rốt cuộc là ai, điều này thật khiến cho người khác phải tò mò. Thiên Chí vừa nghe U Tịch nói, anh đã lại tuốt kiếm trợ giúp Hắc Long Giao. Ác linh kia không hổ danh là kẻ đứng đầu Địa phủ khi xưa, tu luyện tà thuật, sức mạnh hắc ám. Mưa gió vẫn không ngừng, sấm chớp rợp trời. U Tịch vẫn đứng giữa vực, trong trời mưa gió dùng đôi mắt âm u của mình cẩn thận quan sát xung quanh. U Tịch vẫn đang bị thương, cho dù bỉ ngạn linh ra sức chữa trị cho cô nhưng vẫn không thuyên giảm. Nhưng cho dù thế nào cô vẫn phải cầm cự, nhất định tìm cho ra kẻ đã đánh lén, không thể để nó lại đánh lén Thiên Chí và Hắc Long Giao. Ba kẻ kia vẫn đang đánh nhau, U Tịch vẫn không tìm thấy kẻ đã đánh lén cô. Qua một lát, bỉ ngạn linh chừng như cảm nhận được gì đó, nó đã đẩy cô hẳn lên trên mép núi. Nào ngờ vừa lên tới, U Tịch đã bị luồng khói tím tấn công một cái ngã trở xuống. Bỉ ngạn linh hình thành dây thừng, cuộn vào eo cô đưa hẳn vào trong. Đại Ngâu khá chậm chạp so với luồng khói tím kia. Nó lại tới, U Tịch lập tức rút roi Sinh Tử nhưng không kịp, một cú tấn công nữa lại dán vào cô. U Tịch không đỡ kịp, cô bình tĩnh nhìn thứ đó và sẵn sàng hứng trọn. Thế nhưng một tiếng hét thê lương đã vang lên ngang trước mắt. Một lần nữa bỉ ngạn linh lại cứu cô, nó chắn ở trước mặt, hứng trọn đòn tấn công đó. Những cánh hoa màu đỏ mỏng manh vốn tán loạn thì hiện giờ đã hoá thành tro bụi. Ôi nỗi u uất đau buồn của Địa ngục, U Tịch cảm nhận rõ ràng nỗi đau kia của bỉ ngạn linh. Những mớ kí ức tang thương vụn vặt khiến cô gần như không thể chịu đựng nỗi. Không có trái tim, nhưng nơi lồng ngực lại đau như thế. Luồng khói tím chưa kịp ra chiêu thứ hai thì roi Sinh Tử của U Tịch đã quất tới, lần này trúng ngay vào nó chẻ đôi ra. "Tắm máu bỉ ngạn, cảm giác thế nào?" Giọng của U Tịch lạnh lùng nhìn luồng khói tím ngã xuống rồi tan thành nước. Đại Ngâu khựng lại bước chân, bàng hoàng nhìn dây roi Sinh Tử phát sáng đỏ rực. Một roi này nặng nề như mang theo u uất của bỉ ngạn linh vậy. Thế nhưng không đúng, trước đây đánh với nó vất vả như vậy, lần này chỉ trong một roi đã hạ được, hiện tại U Tịch còn đang bị thương, sao có thể? Nhìn lên mặt U Tịch, hai mắt cô cháy lên Tử Ly hoả. Thì ra là Tử Ly hoả làm. Tử Ly hoả sẽ bảo vệ thân chủ mỗi khi gặp nạn, nhưng tính nó quá mạnh, vì vậy mỗi lần xuất hiện đều khiến U Tịch đánh mất bản ngã, bị nó điều khiển. Đại Ngâu bổ nhào vồ lấy U Tịch: "Chủ nhân, thu lửa đi!" U Tịch không chút cảm xúc, cô hất tay, Đại Ngâu ngã lăn ra đất. U Tịch cứ thế chạy ra mép núi rồi nhảy xuống. Đại Ngâu chạy ra mép núi gọi lớn: "Ứng long thần, mau xem chủ nhân!" Thiên Chí vừa nghe giọng Đại Ngâu đã vội nhìn lên, U Tịch từ trên bay xuống, hai mắt màu tím hắc lên trong màn mưa, vô hồn... Thiên Chí gấp gáp nói: "Hắc Long Giao, xin ngươi mau đỡ cô ấy!" Thiên Chí đứng trên lưng Hắc Long Giao đánh trả ác linh, còn Hắc Long Giao quần thảo đỡ U Tịch. Nhưng mà... hướng mà U Tịch rơi xuống là chỗ ác linh. Cô vừa đáp xuống đã lấy đà ngồi trên vai ác linh, dù cho nó chỉ là một cái bóng. "U Tịch, không thể được!" Thiên Chí hét lên, nhưng đã muộn. U Tịch động tác mau lẹ dùng hai tay bóp lấy cổ ác linh, sau đó há miệng nhe răng. Tử Ly hoả bị gọi ra đến cực hạn, từ hai bàn tay, miệng cô tuôn ra không ngừng. Tử tím cháy phừng phừng, ác linh tru lên mấy tiếng rồi hất U Tịch ra. Thiên Chí đã sẵn sàng đón U Tịch thì tới lượt anh bị thứ gì đó từ trong mưa gió âm u đánh lén. Anh cau mày, cầm kiếm truy đuổi nó. U Tịch xui tay văng ra, Hắc Long Giao đã đỡ được cô. Nhưng U Tịch rơi lên đầu Hắc Long Giao, sau đó nương theo cổ nó tuột xuống lưng. Có mùi máu tanh tưởi xuất hiện, là máu chảy ra từ bụng cùa U Tịch. Lúc cô tuột từ đầu Hắc Long Giao xuống đã vướng phải vảy ngược của nó. Hiện tại bụng của U Tịch rách một mảng lớn, máu chảy không ngừng. U Tịch gượng dậy, rung rẩy dùng Xích Nghiệp tơ cố may miệng vết thương lại nhưng không được. Ác linh vốn đang ôm đầu rên rỉ tìm cách dập lửa thì đột nhiên đột tác ngừng lại, hắn lấy mũi hít hít rồi nói: "Máu... máu của ta!" "Nữ Tử Hồng Y Chảy Dòng Máu Quỷ..." Năm xưa Ứng long đánh bại Địa vương, rút cạn máu của nó bỏ vào bình Tử Ly chôn giữa trời đất. Sau đó Thiên vương lập nên Vô Tình cư, chọn những cô gái oan khuất chết trẻ, dùng xác khô đưa máu Địa vương vào để trở thành hồn chủ. Nhiệm vụ của hồn chủ là thu gom những linh hồn vất vưởng trên thế gian đưa xuống Địa phủ, tránh việc bọn chúng biến thành oán hồn. . Thế nhưng, phàm những kẻ ở dưới Địa phủ, xưa nay nào có ai không phải là quỷ? "Hắc Long Giao, lên bờ đi!" U Tịch cố gắng che đậy vết thương, thều thào nói với Hắc Long Giao. Hắc Long Giao lập tức rướn cổ bay lên trên. Thiên Chí nhìn thấy tình hình như vậy cũng không truy đuổi kẻ đánh lén nữa, cấp tốc quay lên bờ. Vừa lên tới, Đại Ngâu đã dùng miệng kéo tơ Xích Nghiệp ra may vết thương cho U Tịch. Thiên Chí vừa lên tới thì đã nghe thấy phía sau vang lên âm thanh: "Trả máu cho ta!" Hắc Long Giao bị đạp một cú văng xuống vực, Thiên Chí xoay người che chắn cho U Tịch, anh gọi Tử Ly hoả ra lại đấu với nó. Lúc này không biết từ đâu trên trời lại giáng xuống một đạo sấm chớp, Đại Ngâu không kịp tránh, nó bị đạo sấm chớp kia đáng văng xuống vực.