Còn có lời đồn rằng ai lấy được Thiên Địa thư làm bằng da bụng Hắc Long Giao kia có thể làm cho nó hồi sinh. Từ đó Thiên Địa tự do đi lại, có thể làm bá chủ tam giới.
Chung quy lời đồn cũng chỉ là lời đồn, vì có lẽ rất ít người biết được sự tồn tại của Thiên Địa thư. Còn cái Thiên Địa nhãn kia càng là lời đồn đại vô căn cứ, bởi vì nó chưa từng thật sự xuất hiện.
Nhưng ít ai biết được rằng, Thiên Địa thư vốn không phải làm bằng da bụng của Hắc Long Giao. Miếng da bụng kia, cuối cùng cũng chỉ xứng làm thành một chiếc bình để U Tịch đựng nước. Mà Thiên Địa thư, thật sự đã có từ thuở khai thiên lập địa, vô cùng quý giá.
U Tịch không nói nữa, cô muốn tập trung, xem thử Thiên Địa nhãn kia rốt cục sử dụng như thế nào. ThấyThấy U Tịch đứng hình, Thiên binh canh cửa càng thêm lấn tới. Khinh thường nói: "U Tịch hồn chủ, chút tài mọn của ngài cũng chỉ đủ doạ sợ mấy yêu ma yếu đuối mà thôi."
Lúc này U Tịch đột nhiên cười khẩy một cái, nhẹ nhàng nói: "Ta cược ngươi trong vòng nửa tuần nhang nữa sẽ bị Thiên lôi đánh chết. Tội danh khinh thường Quan Sứ tam giới, người mang trên mình Thiên Địa nhãn."
"Nói năng hàm hồ, ta xiên chết ngươi."
Tên Thiên binh vừa bị U Tịch nói tức giận chĩa trường thương về phía U Tịch, thật sự muốn biến cô thành xiên nướng rồi. Ai ngờ xiên kia còn chưa tới đã thấy trên không trung giữa trời quang đãng lại đột nhiên vang lên một đạo sấm chớp. Nam Thiên môn chưa xưa nay chưa từng xảy ra sự tình như thế, cho nên mấy vị thần tiên khác đều kéo nhau ra xem.
"Thời tới ngươi rồi!"
U Tịch nhìn đạo sấm chớp kia, lạnh lùng nói. Tên Thiên binh lúc này vội vã khấu đầu tạ lỗi không kịp, hắn bị đạo Thiên lôi thứ hai giáng xuống đầu chết tốt. Mấy vị thần tiên vốn chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng nào ngờ lại gặp án mạng, ai nấy đều ngẩng người. Tên Thiên binh còn lại nãy giờ chứng kiến hết thảy nên run rẩy như cò mắc mưa, hắn chống xuống binh khí, lắp bắp nói: "Hồn chủ xin đợi một lát, thần sẽ cho người báo cáo với Luân Hồi quan."
U Tịch rất rõ ràng một điều, tất cả ở tam giới này đều không cần nói lí lẽ. Kẻ nào có sức mạnh, kẻ có chính là đạo lí. Cô không rũ lòng thương xót, bởi vì cô biết nếu không giẫm đạp lên người khác, bọn họ sẽ giẫm đạp lên cô. Thiên Địa nhãn này không chịu khổ như vậy mới có được, tuyệt đối không phải để người khác đem ra sỉ nhục.
Không lâu sau đó, Luân Hồi quan tóc dài bạc phơ, còn khoác theo một chiếc áo choàng trắng ôm trên tay một quyển sách đi ra. U Tịch chưa từng gặp qua mấy vị cao quý thế này, nhưng cô đủ ranh mãnh để nhận ra kẻ này chính là Luân Hồi quan. Khi xưa yếu đuối luôn khúm núm quan sát người khác, sớm đã học được chiêu này rồi.
"Đây chính là Quan Sứ của tam giới, hồn chủ U Tịch?"
Luân Hồi quan vuốt bộ râu trắng, tần ngần nhìn U Tịch hỏi. U Tịch không tính là thân thiện, cô trả lời: "Tin chắc Luân Hồi quan đại nhân đã biết rõ ràng, vậy còn vòng vo làm gì. Thời gian có hạn, vẫn mong đại nhân đến nơi nào đó nói chuyện đại sự."
Hai người đi đến một ngọn đồi, trên đó kê một cái bàn trà tao nhã. Cảnh đẹp ý vui, quả thật là chốn tiên cảnh. Nhưng U Tịch không có thời gian xem tiên cảnh, vừa ngồi xuống ghế, cô đã nói thẳng: "Mong đại nhân đem sổ sinh mệnh của Ứng long Thiên Chí sửa sang một chút, sớm đừng để hắn luân hồi nữa."
"U Tịch hồn chủ, ngươi đã vượt quyền. Càng huống hồ Luân Hồi quỹ của Ứng long Thiên Chí là do Thiên vương khâm điểm. Chúng ta chỉ là thần, làm sao dám lộng quyền?"
Luân Hồi quan chừng như là một vị tiên quan rảnh rỗi quá mức, lão còn vươn tay rót trà. U Tịch đứng dậy, tiện tay lật luôn bàn trà. Luân Hồi quan mặt mày tím tái, chỉ tay vào U Tịch nói: "Ta lập tức gọi Thiên binh bắt trói ngươi lại."
U Tịch đưa tay ra hiệu ngăn cản, cô hừ một cái rồi nói: "Đều nói Luân Hồi quan đại nhân là người nhìn rõ sinh tử của tam giới. Hoá ra cũng chỉ là một kẻ ngu si."
"Cái đồ tiện nhân chó săn này, dám sỉ nhục bổn tiên quan?"
Luân Hồi quan không phải là Phán quan dưới địa phủ quen nghe U Tịch chửi mắng. Lão thẳng thừng nặng lời không kiên dè, dù sao địa vị của lão cũng cao hơn U Tịch nhiều. Vậy mà U Tịch không hề tức giận, cô gật đầu nói: "Như nhau cả thôi!"
Tức chết lão tiên quan rồi. Ông ta hùng hổ ném quyển sách trên tay lên không trung hòng muốn tung đại chiêu. U Tịch rút roi Sinh Tử tiếp chiêu luôn. Chỉ trong một chiêu, quyển sách kia rát nát như tro bụi, Luân Hồi quan nhìn theo trống tro bụi kia cơ hồi muốn khóc ra máu.
U Tịch không quan tâm ông ta khóc ra thứ gì, cô phi tới, roi Sinh Tử vun ra ngay cổ ông ta. Luân Hồi quan lùi lùi mấy bước rồi ngồi luôn xuống đất. U Tịch đằng đằng sát khí nói: "Nay Diêm vương Địa Chí đã âm mưu tạo phản, nếu như còn không để Ứng long quy vị, một khi Diêm vương Địa Chí khởi binh đánh đến, ai sẽ là người đứng ra nghênh chiến. Ngài, hay là Thiên vương lão thần?"
"Nói hưu nói vượn, Diêm vương Địa Chí đến cùng vẫn là Thiên tử..."
"Mẹ kiếp!"
Không đợi Luân Hồi quan nói hết, U Tịch đã phải chửi thề một tiếng, đuôi roi Sinh Tử nhọn hoắc đã chĩa thẳng vào mắt ông ta. Ông ta lập tức ngậm chặt miệng. U Tịch này tuy rằng không có chức lớn nhưng cô có bản tính điên cuồng, vẫn là không nên động vào. U Tịch thu roi, lôi cổ Luân Hồi quan ra Nam Thiên môn cho ông ra nhìn xuống nhân gian.
Nhân gian tuy rằng đã quang đãng nhưng quả thật thương vong không ít. Nơi gần thành phố xe cứu thương chạy kín đường, tiếng còi vang lên đủ thê lương, đủ đau buồn. Nơi hoang vắng vẫn chưa ai kịp tìm đến xác nằm trơ trọi mặc cho quạ tha quạ mổ. Từ trên cao nhìn xuống, mùi tử khí và khói đen bay tán loạn đến nồng nặc.
"Nhìn xem đi, cái mà ông gọi là Thiên tử đang gây ra chuyện gì kia?"
Giọng U Tịch không nặng không nhẹ, nhưng Luân Hồi quan đủ hiểu. Lúc này cạnh Luân Hồi quan xuất hiện một quyển sổ dệt bằng mây, chỉ thấy quyển sổ mở ra, những con chữ số thay đổi liên tục. U Tịch đoán rằng đó là sổ Sinh Tử, những thay đổi kia chính số người sống và người chết. Đến đây, Luân Hồi quan thay đổi hẳn thái độ, ông ta đưa tay ý bảo U Tịch đừng manh động, sau đó từ từ đứng dậy.
Quay trở lại ngọn đồi tiên khí kia, Luân Hồi quan cẩn thận thở dài mấy lượt rồi hỏi U Tịch: "Thật sự là Diêm vương Địa Chí làm ư?
U Tịch không trả lời, cô hỏi lại: "Nghe nói Luân Hồi quan đại nhân có thể nhìn thấu người khác. Vậy ngài nên thử đi, xem ta ở dưới sâu vạn trượng Hoàng Tuyền đã nghe thấy, nhìn thấy cái gì."
U Tịch nhắm mắt, Luân Hồi quan cẩn thận vươn tay lên trán cô thăm dò. Qua một lúc, ông ta rụt vội tay lại. U Tịch mở mắt, hỏi: "Ngài đã nhìn thấy rồi đúng không, ta không hề nói sai."
Luân Hồi quan gật đầu nói: " Quả đúng như vậy! Nhưng mà U Tịch hồn chủ, ngươi thật sự mở được Thiên Địa nhãn rồi."
"Vậy chuyện ngài có nhìn thấy cái mà Thiên Địa nhãn thấy không?"