Chương 65: Điêu tàn một chốn

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:24:29

"Ranh con, câm miệng lại đi. Thân là thần mà lại dám hỗn xược." Đại tướng giơ trường thương chĩa về phía U Tịch, sau đó phất tay ra hiệu Thiên binh xông lên bao vây cô. Không đợi U Tịch phải ra tay, Địa long bên trong đã nhả ra một đám chướng khí ngạt chết Thiên binh. Đám Thiên binh chỉ mãi lo thoát thân khỏi đám chướng khí, nào ai dám bán mạng kia chứ. U Tịch cầm roi Sinh Tử trên tay phải, dùng tay trái chỉ thẳng vào mặt đại tướng nói: "Lão già ngươi mới phải câm miệng lại đó. Có mắt như mù, ở đây ngươi mới thật sự là kẻ hỗn xược. Người có Thiên Địa nhãn đến Thiên vương gặp còn phải cúi đầu, ngươi thì là cái thá gì. Tam giới lầm than, ngươi thân là đại tướng Thiên thới không hề khẩn trương tìm cách, lại ở đây bắt bẻ xưng hô. Còn một điều nữa ngươi hãy nhớ lấy, kể từ giây phút ta hồi sinh Ứng long, phóng thích ác linh, trở thành tội đồ thì đã không còn là Quan sứ tam giới rồi. Ta nhận lệnh từ chính ta, dùng cách của ta để cứu tam giới." Những lời đó U Tịch đều nói ra rất nhanh, bởi vì không có thời gian để đấu khẩu. Địa long sau khi thúc đổ ngọn núi, hắn điên cuồng đuổi đánh ác linh. Ác linh biết hắn khó có thể thoát thân, chỉ đành cố gắng giết U Tịch lấy lại máu thì may ra mới có cơ hội. Không đợi đại tướng trả đũa, U Tịch sớm đã thấy ác linh bay tới, cô nắm tay Thiên Chí rồi kéo anh chạy đi. U Tịch một mặt lo cho Thiên Chí, bởi vì cô đã đặt trọng trách cứu lấy tam giới lên người anh rồi. Mặt khác cô lo cho chính bản thân cô, một mình cô căn bản không có cách đánh thắng ác linh, càng không phải đối thủ của Diêm vương Địa Chí. Ác linh vừa bị rượt đuổi vừa quay lại cười nhạo Địa long: "Ngươi xem đi, người phụ nữ ngươi bảo vệ đang nắm tay anh trai song sinh của ngươi kìa. Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ giết tên anh trai song sinh kia trước." Ác linh già mồm, lại giở trò khôn ranh! Địa long hắn nếu như dễ bị dắt mũi như thế thì đã không đi đến được ngày hôm nay. U Tịch đấm vào mặt hắn, bảo vệ người khác trước mặt mà hắn vẫn không mảy may lay động. Càng huống hồ đại sự sắp thành, Địa Chí hắn là kẻ tính chuyện lâu dài. Cả đời hắn chuyên dắt mũi người khác, nay lại có kẻ cả gan muốn dắt mũi hắn, hắn đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Địa long đang ở chân thân rồng to lớn, không thể nói chuyện. Hắn bất chợt tốc độ chậm lại, ác linh thấy thế còn tưởng chiêu bài công kích của hắn đã thành công rồi. Chỉ cần Địa long đánh nhau với Thiên Chí, hắn sẽ nhân cơ hội đó xử lý U Tịch rồi lấy máu về. Ai ngờ hắn trăm tính ngàn tính, để rồi sự khôn vặt của hắn không thể lừa được Địa long. Địa long nhìn thấy ác linh dừng hẳn lại, nhìn vẻ mặt đắc ý chuẩn bị xem kịch của ác linh mà Địa long khó tránh khỏi tức giận. Nó sa sầm cái mặt rồng, lù lù nhảy tới một bước dài, sau đó nhanh như chớp mắt dùng cái đuôi quất vào ác linh một cái. Ác linh bị đánh bất thình lình, hắn văng xa mấy trăm mét vừa đau vừa tức. Nếu như có nội tạng, chắc hắn đã tức đến nôn ra hết rồi. U Tịch tiết kiệm thời gian và sức lực, không dây dưa thêm nữa mà nói với Thiên Chí điều gì đó. Đại tướng vốn đang đứng nhìn Địa long với ác linh đánh nhau, thấy hai người nói chuyện thì hắn đã đoán được ra gì đó. Một cái phất tay, Thiên binh lại lũ lượt kéo tới bao vây U Tịch. Đại tướng hắn tự nhận vô cùng ghét giọng điệu của U Tịch, càng ghét thái độ đứng sau đợi anh em song sinh kia bảo vệ. Nhưng hắn căn bản không thể biết, U Tịch rốt cuộc đã đã chịu bao nhiêu khổ cực, trả giá bao nhiêu. Nỗi oan ức của cô, số mệnh của cô trong khắp Thiên Địa này mấy ai có thể hiểu. Thứ cô có cuối cùng cũng chỉ là một cái xác rỗng. Không có trái tim, máu là của người khác. Chỉ có một đôi mắt nhìn thấu Thiên Địa kia mà cô bị người người đuổi giết. Vậy mà cô lại chịu số phận cứu lấy tam giới, hồi sinh Ứng long, trở thành tội nhân thiên cổ. Hàng ngàn Thiên binh kéo nhau bao vây U Tịch và Thiên Chí. U Tịch gật đầu một cái, rẽ giữa đám Thiên binh mà dõi đôi mắt về phía xa xa. Thiên Chí theo hướng nhìn của U Tịch, bế thốc cô lên và chạy theo hướng đó. Đám Thiên binh còn không kịp nhìn thấy bóng dáng của Thiên Chí thì đã khuất tầm mắt bọn họ rồi. Ác linh đứng dậy, triệu hồi đầu lâu chướng khí từ Địa ngục lên. Đầu lâu nhiều đến chất thành một ngọn núi, chướng khí bao trùm nồng nặc đến nỗi Thiên binh đều tản ra hết không dâm đến gần. Cây cỏ, muôn thú ở xung quanh bán kính mấy mươi cây số đều đồng loạt chết sạch, chỉ để lại một mảng đất trống ô uế thối nát. Địa long gầm lên mấy tiếng rồi hướng núi đầu lâu tấn công. Địa long còn chưa tới, núi đầu lâu đã tản ra, dần hình thành một hình người to lớn, tưởng chừng sắp đụng đến bầu trời. Hình người đầu lâu xiêu quẹo khi ác linh nhập vào đã lập tức có hồn. Nó đứng thẳng người vỗ ngực mấy cái rồi vươn tay đánh xuống Địa long đang lấy đà bay lên. Địa long bị giáng xuống thân một cú đánh. Nó không mảy may tổn thất gì, ngược lại nó há to miệng, từ từ nuốt chửng cánh tay kia, hút hết đầu lâu và chướng khí vào bụng. Sau đó hắn lại há to miệng phóng thích chướng khí trở ra. Một cơn lốc chướng khí kia bay thẳng vào thân hình đầu lâu. Thân hình kia xiêu vẹo như sắp ngã. Đại tướng thống lĩnh đám Thiên binh đứng ở một bên xem, chờ đợi làm ngư ông đắc lợi. Thân hình đầu lâu vừa chống chọi qua cơn lốc lập tức mọc lại cánh tay mới, sau đó lại đánh về phía Địa long. Địa long không e ngại chướng khí mà điên cuồng cắn nuốt. Nhưng Địa long không hề hấp thụ chướng khí, nó cho rằng chúng quá dơ bẩn, không xứng đáng ở trong thân thể nó. Cứ thu vào bao nhiêu chướng khí, Địa long lại nhả ra tấn công ác linh. Mượn lực trả lực, Địa long sống trong chướng khí không hề hấn gì nhưng ác linh lại hề hấn. Hắn ngửa cổ lên trời tru một tiếng, sau đó điên cuồng hút sinh mệnh của con người ở gần đó. Những người mạnh khoẻ thì bị hút một nửa sinh mệnh, những người sắp chết thì bị hút luôn sinh mệnh. Những sinh mệnh đó rời khỏi thân chủ, nhanh chóng biến thành oán linh, tiếp thêm sức mạnh cho ác linh. U Tịch đã sớm thấy trước điều đó, vì vậy cô và Thiên Chí đã sơ tán con người ở bán kính xung quanh gần đó. Nhưng tránh được một trận chướng khí quét qua lại không tránh được một trận hút sinh mệnh. U Tịch nhìn những sinh mệnh nhanh chóng biến thành oán linh kia, nơi lồng ngực cô đột nhiên đau thắt lại...