"Đại Ngâu?"
U Tịch vốn muốn bước ra khỏi kết giới nhưng cô đã khựng lại, sau đó quay đầu nhìn. Đại Ngâu đang bên cạnh Diêm vương Địa Chí lù lù đi tới, nhưng trên người nó lại tràn đầy vết thương. U Tịch đã quên mất còn Đại Ngâu ở lại đây và muốn thoát ra một mình. Bây giờ nhìn thấy Đại Ngâu, cảm giác áy náy trong cô dâng lên.
U Tịch muốn bước về phía Đại Ngâu thì đột nhiên cô mơ màng nhìn thấy thứ gì đó màu trắng. Là một con rồng trắng tuyệt đẹp đang khép đôi cánh ngủ say dưới một tán cây bồ đề. Là Ứng long, chân thân của Ứng long. Nằm giữa ngọn núi Linh Sơn, dưới tán cây bồ đề ngàn năm, hiện rõ mồn một. Phải làm sao đây, cơ hội nhìn thấy Ứng long hiếm có như thế. .
U Tịch nuốt một ngụm gió độc, khẽ chớp đôi mắt. Ấy vậy mà một dòng lệ từ khoé mắt chảy ra. Cô nhìn về Đại Ngâu, sâu trong đôi mắt đỏ rực như điên dại của nó xuất hiện một tia tuyệt vọng. U Tịch cảm thấy như bản thân nặng nề không còn nhúc nhích nổi. Lần này bỏ đi, không biết ngày sau còn được gặp lại hay không?
U Tịch đã bỏ lại người bạn cũng là người thân duy nhất của cô trong chuỗi ngày dài cô độc trăm năm của mình. Dùng một mình Đại Ngâu để đổi lấy cả Thiên Địa, cái giá này là rẻ hay đắt?
Liệu rằng Diêm vương Địa Chí có chừa đường sống cho Đại Ngâu hay không, hay vì oán hận với cô mà giết nó đi?
Nếu như nó may mắn còn sống, liệu ngày sau gặp lại nó còn gọi cô một tiếng chủ nhân hay oán hận cô đã chọn chúng sinh bỏ rơi nó?
U Tịch giống như đang tự tay bóp cổ mình vậy! Thống khổ chỉ qua một phút, cô đã không chần chừ bước ra khỏi kết giới.
Diêm vương Địa Chí cau mặt mày, hắn trăm tính ngàn tính, tính không ra U Tịch dù đã mất đi trái tim nhưng vẫn còn hy sinh chính mình để cứu lấy chúng sinh. Cũng giống như lần trước dùng tình cảm đánh đổi, lần này hắn đã thua rồi. Diêm vương Địa Chí chết đứng tại chỗ nhìn U Tịch vừa ra khỏi kết giới đã biến mất cùng hai vị Thiên quan. ÂmÂm binh canh giữ dạng hàng xông lên, Diêm vương Địa Chí đưa tay ngăn cản, sau đó cùng Đại Ngâu trở vào.
U Tịch không theo ai vị Thiên quan về Thiên giới, cô ghé lại Vô Tình cư. Thầy Đỗ lại là người ra sức chăm sóc cô, giống như một người thân của mình. Không lâu sau, Thiên Chí đã đến. Qua lời kể của hai vị Thiên quan về Đại Ngâu, anh sớm đã trán nổi gân xanh, hầm hập đi vào Vô Tình cư.
"U Tịch đâu?"
Thiên Chí vẫn còn kiên nhẫn mở cửa mà không phá nát căn nhà, vừa thấy thầy Đỗ chạy ra cửa anh đã vội vã hỏi. Thầy Đỗ không kịp trả lời mà chỉ tay vào căn phòng khách. U Tịch nằm tựa lên bậu cửa sổ, rã rời ngắm nhìn chậu hoa quỳnh vẫn còn tươi tốt nằm trên bậu cửa. Mấy đoá hoa to lớn đã bắt đầu hé nở, chứng tỏ bây giờ trời đã về đêm.
"U Tịch!"
Nghe giọng Thiên Chí, U Tịch khẽ quay đầu. Thái độ chậm chạp kia của cô... Trước đây dù Thiên Chí cách rất xa nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương của anh. Nhưng hiện tại anh đã đến phía sau lưng nhưng cô không hề ngửi thấy.
"Em có ổn không?"
Thiên Chí rất dịu dàng hỏi, U Tịch nhìn anh, nước mắt chảy dài. Cô khóc rồi, cô đã có nước mắt...
Tướng khóc của U Tịch khẳng định không đẹp đẽ gì, điều này khiến cho Thiên Chí không nhịn được mà bật cười. U Tịch đang rất là không thoải mái lại phải nhìn Thiên Chí cười, cô hy sinh luôn chậu hoa quỳnh, phi thẳng vào Thiên Chí.
"Cạp đất đi, đồ tồi!"
Thiên Chí không biết do bất ngờ nên anh không né kịp hay là cố tình không né. Một chậu hoa quỳnh bị ném thẳng vào mặt, trên mặt toàn đất và đất. Thầy Đỗ vừa theo phía sau chôn chân tại chỗ, sau đó quay lưng đi ra len lén cười. U Tịch không cần cười lén, cô bật cười ha hả, lấy tay chỉ vào Thiên Chí.
Thiên Chí dùng dị năng làm sạch đất, anh dở khóc dở cười nói: "Khó bề tưởng tượng!"
"Chúng ta đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Tìm chân thân cho ngài, tôi đã nhìn thấy rồi."
"Không vội, em cần nghỉ ngơi..."
Cắt ngang lời Thiên Chí, U Tịch đứng dậy kéo tay Thiên Chí ra ngoài. Nào ngờ vừa bước ra khỏi kết giới đã bị một cục lửa như thiên thạch bay vào. Thiên Chí ôm ngang hông U Tịch kéo vào trong kết giới, cục lửa kia chạm vào kết giới rồi dội ngược ra phát thành một tiếng nổ lớn. Những mảnh lửa vỡ rơi xuống nước khiến cho nước xung quanh đó sôi lên sùng sục, ước chừng có thể lập tức đem nhúng lẩu.
"Thứ gì vậy?"
Thầy Đỗ chạy vội ra sau vụ nổ, ông nhìn dưới nước ngập đang sôi lên sùng sục mà không khỏi kinh ngạc hỏi. Thiên Chí đưa tay củng cố lại kết giới, trả lời ông: "Là lửa trăng do trăng máu tạo ra. Chắc chắn là do Địa long thao túng, hắn dò được tung tích của U Tịch."
Thầy Đỗ ngẩng đầu nhìn trăng máu qua kết giới trong suốt. Ông có thể thấy được màn kết giới mỏng manh trong suốt do Thiên Chí tạo ra để bảo vệ ngôi nhà. Thật là kì diệu, bên ngoài kia ánh trăng đỏ chiếu vào như muốn thiêu sống mọi vật. Những mảnh lửa li ti do trăng máu tạo ra, những đàn quạ hung hăng bay qua lại để tìm xác người. Ấy vậy mà không một vật gì có thể lọt vào, bọn chúng còn cách rất xa kết giới đã bị tan biến hết.
Trên đời này có một thế lực tâm linh mà người thường không thể biết được. Những gì con người và nhân gian trải qua hôm nay, liệu mai sau có ai ghi chép lại hay không. Chỉ là không biết... còn có mai sau không?
Thầy Đỗ chăm chăm nhìn nước sôi ngoài kia mà hỏi: "Liệu nó có tràn vào đây hay không?"
"Không tràn đâu, ông cứ yên tâm!"
Thiên Chí trả lời chắn chắn khiến cho thầy Đỗ yên tâm phần nào. Nhưng rốt cuộc ông có phúc đức gì mà lại được bảo vệ như thế chứ? Thấy thầy Đỗ đứng ngẩn ngơ, U Tịch với tay gọi: "Nhớ nấu cơm nhé, chúng tôi sẽ quay về ăn!"
Thiên Chí đang tạo kết giới, anh quay sang nhìn U Tịch. Thầy Đỗ trề môi nói: "Vẫn chưa thôi tham ăn à?"
U Tịch và Thiên Chí đã ra khỏi kết giới ngôi nhà, cô còn quay lại chọc ghẹo thầy Đỗ. Đang chọc thầy Đỗ, U Tịch đột nhiên giật mình, gấp gáp kéo tay Thiên Chí: "Địa long!"
Thiên Chí phản ứng rất nhanh, anh đã tập trung nhìn lên bầu trời tìm kiếm. Diêm vương Địa Chí từ trên không trung vung trượng đánh xuống, U Tịch theo bản năng đưa tay phải lên đỡ. Diêm vương Địa Chí đánh xuyên kết giới, trúng vào đồng hồ Sinh Tử trên tay U Tịch. Đồng hồ không rơi xuống nhưng Bạch Ngư bên trong đồng hồ bị văng ra ngoài, rơi xuống nước.
"Bạch Ngư, mau vào nhà!"
Diêm vương Địa Chí vừa định vung trượng giết Bạch Ngư dưới nước thì một luồng khói đen vút ngang, mang theo Bạch Ngư đi mất không một dấu vết. U Tịch nhìn theo, là bóng lưng của tiểu quỷ Giao tộc. Thời thế loạn lạc, chỉ còn lại tình thương đồng loại. Khuyển tộc cứu Khuyển tộc, Giao tộc cứu Giao tộc, thật là đáng quý.