Chương 63: Chân thân Địa long thức tỉnh

Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)

Tịch Lệ 27-08-2023 13:23:48

"U Tịch, ngươi đã nhầm lẫn rồi. Lẽ ra ngươi không nên nhầm lẫn, không nên yêu nhầm người để rồi gánh chịu hậu quả như vậy!" Một giọng nói nhẹ tênh lạ hoắc đang vang trong đầu cô, U Tịch tìm kiếm trước sau: "Ai?" Xung quanh không có ai, ngay cả Thiên Địa nhãn cũng không nhìn thấy gì. Cô đã nhầm lẫn điều gì, cô đã yêu ai? Không có trái tim, không cảm nhận được hạnh phúc nhưng lại cảm nhận được đau khổ, loại cảm xúc khốn nạn gì thế này. "Nhưng mà..." Thiên Chí vội ngắt lời U Tịch: "Tôi biết em không có trái tim. Tôi đợi được, tôi đã đợi trăm năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao. Trái tim như lưu ly của em, tôi nhất định sẽ tìm lại cho em... !" "Chuyện đó không quan trọng!" U Tịch đưa tay ngắt lời Thiên Chí, cô vừa nhìn thấy gì đó. Thấy sắc mặt U Tịch tối lại, Thiên Chí khẩn trương hỏi: "Em nhìn thấy gì?" "Diêm vương Địa Chí đuổi giết ác linh. Hắn muốn chiếm lấy lời nguyền trăng máu, tự mình cầm binh tạo phản!" U Tịch khó nhọc nói, sau đó cô mở mắt ra, vịn tay Thiên Chí ngồi dậy: "Chúng ta chạy tiếp!" Ác linh vẫn điên cuồng lần theo mùi máu của U Tịch. Hắn biết hiện tại không phải là đối thủ của Diêm vương Địa Chí. Nhưng một khi lấy lại được máu thì khác. Có lẽ ác linh lo chạy trốn Diêm vương Địa Chí mà quên một điều, hắn cũng không phải là đối thủ của Ứng long. Diêm vương Địa Chí cưỡi quạ ngũ sắc biến dị do chướng khí của ác linh. Nó to lớn đến mức Diêm vương Địa Chí có thể thong thả đứng trên lưng nó. Hai mắt quạ đỏ như màu máu, hai chân ló ra móng vuốt sắc nhọn, thậm chí tiếng kêu cũng trở nên vô cùng quái dị. Hiện tại nếu như người bình thường nào đó có bệnh tim, sau khi nghe nó kêu sẽ lập tức ngã chết. Hai bọn họ rẽ trong mưa gió mịt mù đuổi theo ác linh. Lúc này ác linh tìm mùi máu còn lâu hơn Diêm vương Địa Chí tìm thấy mùi chướng khí của hắn. Nhưng tiếc thay còn chưa kịp tìm thấy ác linh, Diêm vương Địa Chí đã bị đại tướng của Thiên giới đem theo hàng ngàn Thiên binh chặn đầu. Chỗ của Thiên binh đứng được bao phủ bởi hào quang của cầu vồng. Thật ra, hào quang này giống như một kết giới để bọn họ tránh mưa gió của nhân gian. Đại tướng trên tay cầm một cây trường thương chói lọi, khắp thân của cây thương đều là được khắc hình rồng quấn xung quanh. Hắn là tướng lĩnh cao nhất của Thiên giới, cho nên trường thương hắn sử dụng cũng khác với người khác. Đại tướng mặt mày râu ria hầm hố, lông mày sắc như kiếm, đôi mắt tràn đầy khí thế. Khí thế này của hắn có thể cùng với Khiên Ti giám đã mất so sánh. Nhưng không giống như đại tướng này, Khiên Ti giám kia có vẻ ngoài đối lập với khí thế của ông. Có thể nói, ông bình thường là một người hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Loài mỹ tước quạ ngũ sắc của Địa phủ trước đây mỗi khi gặp ông đều ngưỡng mộ dung mạo mà dập đầu ba cái. "Diêm vương Địa Chí, Thiên giới đã có đầy đủ bằng chứng tạo phản của ngài. Mau theo bổn tướng về chịu tội!" Đại tướng gõ trường thương xuống tạo ra một tiếng kêu vang trời, giọng nói của hắn cũng mạnh mẽ không kém. Diêm vương Địa Chí hừ một tiếng, chân không thèm nhúc nhích mà nói: "Quan Sứ U Tịch không phải cũng đã hồi sinh Ứng long, đánh thức ác linh hay sao. Cả ác linh và Ứng long nữa, sao các người không bắt bọn họ đi?" "Lưới trời lồng lộng! Không cần đại điện chủ lo lắng." Diêm vương Địa Chí mỉa mai nhìn đại tướng, phất áo bào nói: "Nói nhiều quá!" Vừa dứt lời, hắn vung cây trượng đầu lâu lên, một loạt chướng khí bay mịt mù về phía Thiên binh. Kết giới cầu vòng bị chướng khí làm hỏng mất, Thiên binh ai nấy ra sức chống đỡ với chướng khí trên trượng đầu lâu của Diêm vương Địa Chí. Tất cả đều bị mưa gió của nhân gian làm cho ướt sũng cả, muốn thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ duy nhất một mình đại tướng vẫn hiên ngang đứng đó, chướng khí chưa kịp tan hết. Chỉ thấy hắn nhìn đám Thiên binh bằng ánh mắt không thể sắc bén hơn, ném lại một câu "vô dụng" rồi cầm theo trường thương cưỡi mây bay mất. Diêm vương Địa Chí sau khi tặng cho đám Thiên binh một món quà, hắn gấp gáp quay về Địa phủ. Lúc này nhân gian đã mưa gió khắp nơi không còn chỗ nào khô ráo. Con người đã khốn đốn với gió lớn sập đổ nhà cửa, sạt lở đất đai. Ấy vậy mà bất thình lình mặt đất lại rung chuyển dữ dội. Các kênh truyền thông liên tục đưa tin, các nhà địa chấn học, thiên văn học, ... đều đưa ra hàng ngàn giả thuyết của mình. Sau đó bọn họ đều có chung một kết luận, đó chính là tận thế. Những tín đồ giáo hội tụ tập lại cầu nguyện, một số người tranh thủ những phút cuối cùng để quây quần bên những người yêu thương. Lại có một đám người hoảng sợ đập phá đồ đạc, kêu gào khóc lóc. Chỉ có những người phụng sự cho nhân dân là vẫn đang miệt mài làm việc. Con người thật sự nhỏ bé khi đứng trước thần thánh, nhưng can đảm của họ thật sự khiến cho thần thánh phải bội phục. Trên màn hình thu lớn của đài quan sát ở trạm chỉ huy của nhân gian vẫn đang phát. người đàn ông là kẻ đứng đầu cõi người vẫn lực bất tòng tâm, ngồi rầu rĩ lấy tay đỡ trán. Không khí trong phòng im lặng, căng thẳng đến mức cho dù một sợi lông rơi vẫn gây ra tiếng động. Trong lúc mọi người không ai dám thở thì nhân viên quan sát đứng phắt dậy, lắp bắp nói: "Cái gì vậy?" Người đàn ông đang rầu rĩ, sau khi nghe nhân viên quan sát nói đã mở to hai mắt, đứng lên: "Có chuyện gì lại hét toáng lên như kẻ điên thế?" Vừa mới nói xong thì mặt đất lại rung chuyển dữ dội, bàn ghế đều đỗ vỡ, dưới đất sụp hết mấy lỗ, trên tường đều bị nứt nẻ. "Sếp, ngài mau đến đây nhìn." Nhân viên quan sát nói xong đã nhanh chóng phát vệ tinh ở hướng tây lên màn hình lớn. Cả người đàn ông đứng đầu lẫn những nhân viên có mặt trong phòng đều tập trung lại xem. Trên màn hình lớn lúc này, ở hướng tây xuất hiện động đất, sau đó mặt đất nổ tung. Một con rồng màu đen có hình dáng to lớn đang đội đất ngóc đầu lên. Chưa đầy một phút, con rồng kia đã thoát khỏi mặt đất, nó vươn người một cái, sau đó ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng vang vọng. Những người có mặt trong phòng ai nấy bụm miệng kinh hãi. Xưa nay loài rồng chỉ xuất hiện ở trong sách, người ta đều cho rằng rồng chỉ là một loài hư cấu không có thật. Nhưng hiện tại ở trước mắt xuất hiện một con rồng trong hồi nhật thực, người ta đã thật sự tin rằng tận thế đã đến rồi. Khó có thể tưởng tượng ở bên ngoài nhìn thấy Địa long thức tỉnh sẽ hoảng loạn đến mức nào. Chỉ có người đàn ông đứng đầu kia vẫn giữ bình tĩnh, chỉ là bàn tay hắn khẽ run lên một cái vô thức. "Sếp, đó là thứ gì thế. Là rồng thật sao?" Tất cả nhân viên đều toát mồ hôi, rung rẩy đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông mà hỏi. Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó anh ta lấy ống nhòm bước ra ngoài ban công, hướng về phía tây đưa ống nhòm lên mắt nhìn. Chỉ một phút sau, anh ta hít lấy một hơi mưa lạnh ngột ngạt, lẩm bẩm nói: "Địa long! Địa long thức tỉnh."