Chương 7: Sơn Thử Tinh

Tây Du Nhất Mộng

Trần Sấu 18-07-2021 04:19:39

Hù chết lão tử, đây là chuột núi hay heo núi hả! Chỉ thấy con chuột kia lông đen bóng, thân hình nhìn sơ cũng phải hơn 200 cân, đầu nhọn đuôi dài, mắt hí răng sắc, tốc độ lại cực nhanh, chạy ào ào như gió, một bé Tiểu Bạch Long trốn không kịp, bị nó cắn một nhát tức thì hóa thành một luồng sáng trắng quay về điểm hồi sinh trong thôn. Cũng chính nhờ nàng hy sinh, Đại Nhiệt mới tranh thủ được thời gian quý giá mà trèo lại lên cây. Đại Nhiệt còn chưa hết hoảng hồn, vội vàng nhìn trái nhìn phải cảnh giác. Chỉ thấy trên cây đã đầy người nằm úp sấp, mặt ai nấy đầy kinh hoàng, Thiên Tầm Ái cũng nằm trong số đó. Những người này dùng khinh công leo lên cây từ lúc nào vậy, thật tài tình! - Hu hu hu! Vừa rồi đáng sợ quá... Một vị Đường Tăng nhát gan thậm chí khóc ra thành tiếng. Con chuột khổng lồ đuổi tới gốc cây, ngửi được hơi người bèn dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, con mắt ti hí lóe lên ánh sáng u ám đáng sợ rồi bỗng rít một tiếng, lông lá dựng hết lên. Đường Tăng nhát gan kia sợ tới tái mặt, tuột tay rơi xuống, được miễn phí về thôn. (Bị chết sẽ trở về thôn hoặc thành nơi lần cuối mở rương chứa đồ) Chết cũng là một lựa chọn không tệ, chí ít có thể miễn được việc tiếp tục bị kinh sợ hết hồn. Xử lý một người, con chuột có vẻ thấy chưa đủ, đặt mông ngồi xuống, canh chặt dưới gốc cây. Trên cây mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Thiên Tầm Hương nhăn mày, buồn bực nói: - Chỗ này cách thôn không xa, sao tự nhiên lại xuất hiện một con chuột đã thành tinh như vậy chứ? Xem bộ dáng của nó hẳn là từ chuột núi tiến hóa mà thành. Quái vật trong Tây Du Nhất Mộng chia làm sáu chủng loại, phân biệt là: Thú tộc; Thủy tộc; Yêu tộc; Quỷ tộc; Tiên tộc; Phật tộc. Trong đó Thú tộc nhỏ yếu nhất, Boss cao cấp nhất là Thú Vương chẳng qua chỉ có cấp 50 mà thôi. Chúng nó đại bộ phận đều phân bố theo quy luật quanh khu vực Tân Thủ Thôn, mà càng gần thôn thì cấp bậc quái càng thấp. Thế nhưng chỗ hiện tại cách thôn chỉ quá lắm là 2 dặm, tại sao lại xuất hiện một con Boss ít nhất cấp 20 thế này? Trong mọi người chỉ có Đại Nhiệt còn có thể cười được, trêu ghẹo nói: - Có lẽ con chuột núi này uống trộm nước tiểu đồng tử Tiên Phật, cho nên lập địa thành tinh. Thiên Tầm Hương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhịn xúc động muốn chửi mắng, lại nhíu chặt mày nghĩ kế thoát thân. Nhưng trong đám người ở đây cấp cao nhất mới là cấp 6, sao là đối thủ? Huống hồ hiện tại đã tiến vào trạng thái chiến đấu, không thể log out —— tuy trong trò chơi có đạo cụ có thể trực tiếp bay trở về thôn hoặc thành gọi là Thổ Địa Phù, nhưng đây thuộc vật phẩm hiếm, hệ thống không bán, xác suất đánh quái rơi ra lại thấp, giai đoạn game mới mở này không có khả năng thu được. Cứ như thế, tự sát tựa hồ trở thành lựa chọn duy nhất. Đã không có đường về, dù sao cấp bậc còn thấp, lại không có trang bị gì đáng giá, thà miễn phí về thôn rồi chơi lại cho nhanh còn hơn ngồi mãi ở đây chờ đợi vô ích. Vì thế, đông đảo người chơi ở đây đều mất đi kiên nhẫn mà tự động nhảy xuống nhận mệnh. Sơn Thử Tinh đương nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, đều là miểu sát. - Hơn mười người cùng nhau tự sát, khung cảnh thật bi tráng! Đại Nhiệt vui sướng khi người gặp họa xuýt xoa nói, được đáp lại bằng hơn mười ánh mắt khinh bỉ. Có kẻ ló ra sáng kiến chia thành tổ ba người cùng nhau nhảy, chia hướng mà chạy trốn, nhưng chuột tinh tốc độ quá nhanh, giết phía Đông xong giết sang phía Tây, nhoáng cái đã xong việc liếm mép trở lại gốc cây canh mồi. Chỉ chốc lát trên mặt đất đã rơi đầy trang bị, dược phẩm, tiền cùng một đống lớn thảo dược da thú trải qua tân tân khổ khổ mới thu thập được của những người chơi chết trước. Mấy thứ này bình thường ai nấy đều thèm thuồng mong chúng nó rớt trước mặt, nhưng giờ người nào dám xuống nhặt? Cuối cùng, tính cả Đại Nhiệt ở bên trong, trên cây còn thừa lại bảy người. Không tính nhóm bốn người Thiên Tầm, còn lại hai Sa Tăng cấp 5, một người tên"Sa Trung Hành" (Đi trong cát), mặc trên người một cái Hổ Bì Khố cực phẩm +2 né tránh; một người tên"Mày Là Cháu Tao", đội trên đầu một cái Qua Bì Mạo +10 sinh mệnh. Bọn hắn thật vất vả luyện đến cấp 5, lại tiếc hai trang bị này cho nên không chịu tự sát. - Sống có gì vui, chết có gì khổ? Vừa rồi mọi người sát thân thủ nghĩa, thật khiến người khác cảm động. Đại Nhiệt thoải mái mà nằm trên chạc cây, bâng quơ nói mát. Thiên Tầm Hương hận không thể một kiếm cắt đầu lưỡi của hắn, tức giận nói: - Thế sao anh không nhảy xuống đi? Cũng làm một hồi sát thân thủ nghĩa. - Không nên nhảy, rất nguy hiểm. Thiên Tầm Ái vội lên tiếng nhắc nhở. Đại Nhiệt cười hắc hắc nói: - Không cần sợ, cho dù anh nhảy xuống, Sơn Thử Tinh cũng không có biện pháp bắt được anh. - Khẩu khí thật lớn, anh dựa vào cái gì? Thiên Tầm Hương khinh miệt nói. Đại Nhiệt vỗ vỗ Ngưu Bì Hài xỏ ở chân, phủi phủi mấy hạt bụi trên mặt giày, bộ dạng uể oải nói: - Dựa vào đôi giày +20% tốc độ di chuyển này. Thiên Tầm Hương chợt lóe lên một ý trong đầu, hưng phấn mà nói: - Đúng rồi, anh đeo giày cộng tốc 20%, chỉ cần anh nhảy xuống là có thể dựa vào tốc độ dụ Sơn Thử Tinh chạy đi, không phải mọi người đều được cứu sao? Nghe thấy có đường sống, mọi người sáng mắt lên, đồng loạt nhìn chằm chằm lên mặt Đại Nhiệt. - Người đẹp cũng thông minh lắm, thế nhưng các người dựa vào cái gì bắt tôi nhảy xuống dẫn quái? Phải biết rằng tuy tôi chạy nhanh nhưng không phải không có nguy hiểm đâu. Đại Nhiệt ngồi dậy, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo. Thiên Tầm Ái mở miệng: - Em đeo giày cộng tốc 10%, không thì em và anh cùng nhảy xuống, có thể phân tán chú ý của chuột tinh. Thiên Tầm Hương lập tức quát lên cắt lời nàng: - Tiểu Ái, hắn đường đường nam tử hán, không cần em hỗ trợ. Ngon, khích đểu ca hả! Nhưng dù nàng không nói như vậy, Đại Nhiệt cũng sẽ không để Thiên Tầm Ái đi gặp nguy hiểm, cười nói: - Tiểu Ái, em cứ yên tâm ngồi trên cây xem anh biểu diễn đi, chuyện không nắm chắc anh chưa bao giờ làm. Thiên Tầm Ái có chút không tình nguyện cắn cắn cái môi nhỏ. "Sa Trung Hành" lấy lòng cười nói: - Đại Nhiệt đại hiệp, xin đại hiệp xả thân vì nghĩa, làm việc tốt một lần đi, chúng tôi đều vô cùng cảm kích. Đại Nhiệt dè bỉu: - Muốn làm việc tốt thì ra hiện thực mà làm, dắt người lớn tuổi qua đường, nhặt được tiền mang nộp cảnh sát hay việc gì đại loại thế còn có chút ý tứ. Game online á? Đừng có đi thuyết giáo tư tưởng cách mạng với tôi. "Mày Là Cháu Tao" lịch duyệt tương đối phong phú, hiểu được toan tính của Đại Nhiệt, hỏi: - Vậy ông muốn thế nào? Đại Nhiệt ha ha cười: - Yêu cầu không cao, mỗi người cho tôi 10 đồng, tôi cam đoan kéo Sơn Thử Tinh rời đi. Hai Sa Tăng mặc dù mặc trên người đều là hàng cấp thấp, nhưng lại có thêm hai cái thuộc tính không tệ, giá trị đã hơn 10 đồng, mà hiện tại có tiền chưa hẳn đã mua được; hơn nữa còn có thể miễn chết rồi bị luyện lại từ đầu, cho nên chấp nhận giá 10 đồng. Về phần nhóm Thiên Tầm Hương, 100 đồng mua giày còn có, càng sẽ không keo kiệt món tiền nhỏ này. - 10 đồng, ông định ăn cướp đấy à? Thiên Tầm Phong nổi trận lôi đình. Đại Nhiệt làm vẻ thân sĩ mỉm cười: - Ông nói sai rồi, tôi cũng chỉ lấy đúng giá thôi.Mạo hiểm tỉ lệ thuận với lợi nhuận mà, nếu ông cũng muốn kiếm số tiền này thì nhảy xuống đi? Tôi cho ông 10 đồng. Thiên Tầm Phong á khẩu không trả lời được, không có giày cộng tốc hắn nhảy xuống chỉ có đường chết, không có bất cứ ý nghĩa gì. - Được, chúng tôi đồng ý. Thiên Tầm Hương không cần tính toán, lập tức giao ra 40 đồng. Đại Nhiệt chỉ lấy 30 đồng, nói: - Tôi không thu phần của tiểu Ái, lúc trước nếu không phải em ấy cho tôi 5 đồng thì đã không có ngày hôm nay. Đây gọi là chịu ân người một giọt nước, báo đáp lại cả dòng suối, so với 5 đồng lúc đó phần tiền lãi này đáng giá. Thiên Tầm Hương cũng chỉ nhíu mày một cái, lười đùn đẩy, thu tiền dư về. "Mày Là Cháu Tao" cùng "Sa Trung Hành" cũng gom đủ số giao ra, đau lòng đến giật giật cơ mặt. Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt bọn hắn mệt chết mới kiếm được, trong nháy mắt đã bị Trư Bát Giới khốn khiếp này thịt sạch. Không thể tưởng được giày cộng tốc chẳng những có thể cướp sắc, còn có thể giật tiền. Đại Nhiệt thầm đắc ý, đứng thẳng lên, quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện phía Đông địa hình rộng lớn, lại cách Tân Thủ Thôn gần nhất, thích hợp để chạy trốn. Thiên Tầm Ái mặt mày căng thẳng dặn: - Trư ca ca, anh phải cẩn thận nhé. Đại Nhiệt lấy tay làm dấu V chiến thắng, cười nói: - Tiểu Ái, cho anh thơm một cái lấy may đi. Mặt Thiên Tầm Hương lập tức phủ kín mây đen, quát: - Nhảy thì nhảy mau lên, đừng dài dòng! Đi xuống hôn con Sơn Thử Tinh kia cho đã đi. Đại Nhiệt cười ha hả, thả người nhảy xuống.