Thịnh Tiểu Binh tốc độ khá nhanh, không bao lâu đã chạy tới "hiện trường vụ án".
Lúc này luồng sáng kinh thế hãi tục kia đã tan, chung quanh hết thảy đều khôi phục bình thường, nhưng tình trạng kỳ dị ở trung tâm hiện trường vẫn đủ làm cho Thịnh Tiểu Binh trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy một cột sáng phóng lên cao, trong suốt trong như gương, sau đó có vô vàn tia sét bao quanh nhấc cả cột sáng bay lên rồi bao bọc lại thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ. Mà trong quả cầu này đang giam giữ hai thân thể khổng lồ.
Một trong đó có hai sừng, mặt đen như đáy nồi, toàn thân mang giáp trụ, chỗ lộ ra ngoài giáp kín lớp lông mượt như nhung, là một tồn tại như ma thần — nó đang bị quả cầu kia giam cầm, không thể tự do hoạt động, phẫn nộ rít gào như sấm, không ngừng vung nắm đấm thật lớn công kích từ bên trong quả cầu, chốc lại lấy sừng đâm tới, muốn phá vây mà ra.
Nhưng mà quả cầu này thật sự uy lực vô cùng, mềm mại mà cứng cỏi, nhìn như chỉ có một lớp màng sáng trong suốt thế nhưng mặc kệ ma thần kia gây sức ép thế nào thì vẫn không hề có chút suy chuyển, ngược lại càng kích phát lớp tia sét bao bọc bên ngoài, khiến chúng càng thêm chói mắt.
Còn một vật thể khác, là một con Kim Sí Đại Điêu thật lớn. Hẳn nó vốn là tồn tại không ai bì nổi, thế nhưng giờ lại như một con gà trống bị rù, lông xơ xác, ủ rũ đờ đẫn ra, ngay cả con mắt cũng nửa khép nửa mở.
Thịnh Tiểu Binh giật mình nhìn chằm chằm hai ma thần kia, nghĩ thầm:
- Kia không phải là Ma Vương đại thần mà Đại Nhiệt ca từng triệu hoán trong Anh Hùng Quyết Chiến sao? Sao nó lại bị nhốt ở đây?
Hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tùng Hạ Nhất Kê.
Cô ả xinh đẹp người Nhật Bản này đang đứng ở bên phải quả cầu ánh sáng, tay trái giơ lên một đoạn xương không có gì đặc sắc, trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang niệm chú.
Mà theo ả niệm chú, những tia chớp bên ngoài quả cầu kia càng du dộng nhanh hơn, giống như được trao cho sinh mệnh, vẽ nên những đường tròn tuyệt đẹp.
Tia chớp hoạt động thúc giục uy lực của quả cầu. Áp lực bên trong ngày càng lớn hơn khiến Ngưu Ma Vương nhái rít gào không ngừng, cuối cùng phẫn nộ không thể nào phát tiết mà đổi đối tượng, hung hăng đấm đá Kim Sí Đại Điêu.
Kim Sí Đại Điêu cũng là thân mang thần thông, nhưng phía trước trải qua hàng loạt đả kích đã sớm đại thương nguyên khí. Nó vốn không phải đối thủ của Ngưu Ma Vương Nhái, hiện tại lại càng bó cánh chịu trói, nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có.
Bên ngoài Tùng Hạ Nhất Kê thấy Ngưu Ma Vương nhái xuống tay với Kim Sí Đại Điêu thì trong lòng khẩn trương, sợ Ngưu Ma Vương đem đại điêu đánh chết, như vậy coi như toàn bộ công sức của cô ả đều thành may khói, ngay cả dùng pháp bảo Tiên Thiên cũng thành đưa giá áo cho người.
Kế hoạch ban đầu của cô ả là sử dụng pháp bảo Tiên Thiên giết tất cả, gồm Đại Nhiệt, Hồ Ly, Ngưu Ma Vương Nhái cùng Kim Sí Đại Điêu.
Như vậy, tuy phải trả giá thật lớn, nhưng vừa báo được cừu hận ở Anh Hùng Quyết Chiến, vừa xong tiến trình nhiệm vụ. Một hòn đá ném hai chim, sao lại không làm?
Nhưng không ai nghĩ tới Ngưu Ma Vương Nhái lại mạnh đến nghịch thiên như vậy, chẳng những chống chọi được sát thương từ luồng sáng kinh khủng ban nãy mà còn "đỡ" cho cả Kim Sí Đại Điêu, khiến kế hoạch của Tùng Hạ Nhất Kê thất bại.
Sự tình phát triển không thuận lợi, làm cô ả có cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo, tức hộc máu, lần nữa sử dụng pháp bảo Tiên Thiên!
Đoạn xương kia đại phóng hào quang, uy lực lại tăng thêm, Ngưu Ma Vương Nhái bị ép đến độ toàn thân giáp trụ đều vỡ nát, thất khiếu chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
Thịnh Tiểu Binh nhìn thấy, lập tức phân rõ địch ta, rút ra binh khí là hai cái chiêng to như hai cái nia, cười gằn đi đến.
Tùng Hạ Nhất Kê thấy, hoảng hốt:
- Ngươi muốn làm gì?
Cô ả hiện tại đã đặt toàn bộ tâm lực vào việc phát động pháp bảo Tiên Thiên, căn bản không có khí lực đi ứng phó công kích của kẻ thứ ba.
Thịnh Tiểu Binh cười hắc hắc nói:
- Đánh cô!
Nói xong, hắn dùng hai cái chiêng gõ liên tiếp vào hai bên tai Tùng Hạ Nhất Kê, khiến ả chỉ cảm thấy "như sấm bên tai", đầu đau muốn nứt ra, kêu thảm một tiếng, rớt từ trên không xuống.
Thịnh Tiểu Binh không chịu buông tha, hô to đuổi theo:
- Ca còn chơi chưa đủ, chúng ta tiếp tục.
Hắn bay nhanh xuống, tiếp tục ra sức gõ chiêng lên đầu Tùng Hạ Nhất Kê!
Mất đi chủ nhân phát động, đoạn Phật cốt kia nhất thời mất đi uy lực. Ngưu Ma Vương Nhái giãy thoát ra, ngửa mặt lên trời rống to, một quyền trút giận nện xuống đầu Kim Điêu làm nó nát vụn.
"Hệ thống nhắc nhở! Người chơi Đại Nhiệt giết chết Linh thú thủ hộ thế giới Tây Thiên, Đại Bằng Kim Điêu, phá giải bí mật Lục Đạo Luân Hồi, Lục Đạo Luân Hồi yên lặng ngàn năm từ đây mở ra."
Thông báo này hiện lên bảng thao tác của toàn bộ người chơi, đồng thời còn xuất hiện một đoạn văn dài thuyết minh về "Lục Đạo Luân Hồi".
Cái gọi là "Lục Đạo Luân Hồi", chính là một thiết định trong Tây Du Nhất Mộng, một khi có người phát động sẽ có thể mở ra ở toàn bộ server một công năng quan trọng bậc nhất trong trò chơi — trọng sinh!
Trong Tây Du Nhất Mộng có năm class, đối ứng Ngũ Hành, đây là quyết định phải chọn đầu tiên khi gia nhập trò chơi. Nhưng đương nhiên có rất nhiều người chơi không hiểu biết bao nhiêu về điều này mà chỉ lựa chọn theo cảm giác, do đó khẳng định sẽ có lúc hối hận.
Hối hận phải làm sao bây giờ?
Trọng sinh!
Đây là ý nghĩa tồn tại của Lục Đạo Luân Hồi!
Lục Đạo Luân Hồi được mở, những người chơi đang không hài lòng vì class mình đã chọn có thể tới Cửa Lục Đạo trong mỗi đại thành thị, giao nộp chút phí tổn gọi là 'phí Luân Hồi' để tiến vào luân hồi, tương đương với thay da đổi thịt, sau đó một lần nữa lựa chọn class, một lần nữa trở lại Tân Thủ Thôn, một lần nữa bắt đầu tất cả!
Nhưng tất cả chuyện này hiển nhiên không quan hệ với Đại Nhiệt. Hắn đang lắc lư trên đỉnh tháp, đột nhiên hệ thống truyền tới nhắc nhở làm cho hắn có chút không thích ứng.
"Người chơi Đại Nhiệt, bởi vì bạn mở ra Lục Đạo Luân Hồi nên thu được công đức vô thượng, bởi vậy được Tam giới nhất trí tuyển định bạn đảm đương chức vụ chưởng quản giả (người điều hành) Lục Đạo Luân Hồi, phụ trách hết thảy công việc luân hồi! Bạn thu được 50% lợi nhuận từ phí Luân Hồi!"
- Đệch, sao không thưởng một món pháp bảo Tiên Thiên cho ca chứ?
Đại Nhiệt oán trách một câu, lúc này thương thế cũng đã tốt lên bảy tám phần, vội nhảy xuống. Đột nhiên hồ lô hiện ra, Ngưu Ma Vương Nhái rốt cuộc trở về.
Có bảo vật này tương đương với có một phân thân cường hãn, ăn cơm cơm ngon, uống canh canh ngọt, làm gì cũng thuận lợi.
- Hiền đệ à, cái gì ngon chú cũng chén hết rồi, bảo đại ca phải làm thế nào mới yên ổn được đây!
Yến Cuồng Đồ đúng lúc pm tới.
Đại Nhiệt cười hắc hắc nói:
- Vậy giúp em trông đồ ăn là được rồi! À thôi, em phải log out!
- Từ từ đã! Việc lớn thế này mau về giáo bày Mãn Hán toàn tịch ăn mừng đã chứ!
- Không được, em phải ra ngoài tìm một người, là người rất quan trọng...
Đại Nhiệt nghĩ tới Tiểu Long Nữ, nơi mềm mại nhất đáy lòng bị chạm tới. Ở một khắc này, hết thảy trong trò chơi đều chỉ là gió thoảng, quan trọng chỉ còn người kia...
Hắn đăng xuất, cực nhanh đẩy cửa mà ra...