Giờ mình có thể làm gì nữa?
Lại đi kiếm thẻ thông hành lên núi? Tuy rằng thẻ thông hành Tiểu Hoa Quả Sơn có vẻ như đã thành hàng thông thường, nhưng một giờ nửa khắc cũng không kiếm nổi. Lại tiếp, cho dù kiếm được, quay lại nơi kia có tác dụng gì? Chỉ mấy con khỉ dưới chân núi đã có thể làm thịt mình, đừng nói đến giết Mã Hầu Kiện Tướng lấy Đào Phù, một sợi lông của nó sợ là cũng không sờ tới.
Tìm người giúp đỡ? Tình huống như vậy, người chơi cấp cao mà số lượng dưới một trăm cũng không nên chuyện, hơn nữa có thực lực như thế chỉ có Thiên Hạ Hội cùng Long thị gia tộc liên minh, nhưng trải qua trận chiến với Thú Vương đã đại thương nguyên khí, không có 3 ngày 5 ngày chuẩn bị căn bản không lên nổi Tiểu Hoa Quả Sơn.
Chơi xấu log out trốn chạy? Mơ đi, nghĩ hệ thống là ngốc sao? Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Huống hồ trừng phạt nhiệm vụ đưa ra là đoạt hồn phách, làm sao còn cần người chơi đồng ý, giờ log out, lúc online lại khẳng định phát hiện đã hồn phi phách tán.
Mặt trời đỏ rực từng chút từng chút ẩn vào mặt biển, rất chậm, là lưu luyến huy hoàng chiếu rọi thế gian sao? Hay là sợ bị bóng đêm vây quanh? Đại Nhiệt cảm thụ những tia nắng cuối cùng trong ngày, có chút thất lạc.
Vùng này có rất ít người chơi ghé qua, nửa ngày không thấy bóng ai, bởi vì nơi đây vừa không thể luyện cấp, phong cảnh lại không có gì đặc sắc. Xa xa mà trông, càng gần thôn nhân số càng tăng, người tới người lui, túm năm tụm ba, có vẻ rất náo nhiệt. Nhưng tất cả chuyện này cách Đại Nhiệt quá xa, bọn họ nói gì, làm gì hắn đều không nghe không thấy rõ, chỉ là những hình ảnh nhòe đến mơ hồ.
Đại Nhiệt chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào mặt mình đã đầy nước mắt — hóa ra hắn cũng không có tiêu sái như trong tưởng tượng. Hắn đã sinh ra một cảm giác vô cùng gần gũi với trò chơi tên Tây Du Nhất Mộng này, có vui sướng, có bi thương, có rơi lệ, có đau lòng.
Phát hiện này làm cho Đại Nhiệt chấn động, hắn là kiểu người rất lý tính, cho tới bây giờ vẫn chỉ cho rằng game online chẳng qua như hoa trong tranh, trăng trong nước, có vẻ thú vị đấy nhưng cũng chỉ để giết thời gian. Dựa theo ý nghĩ trước kia, mất đi hồn phách, thành phế nhân cũng chẳng sao cả, đơn giản là chơi game khác hay là đổi cách chơi, cả ngày nằm trên bờ biển phơi nắng. Thế nhưng vì sao hiện tại chính hắn lại buồn như thế? Giống như không phải sắp bị mất đi hồn phách ảo, mà là thật sự sắp mất một phần tâm hồn, mất đi giấc mộng khờ dại của thiếu niên — thứ để đời người phải hoài niệm không phải là mối tình đầu, cũng không phải là thời khắc chói sáng, mà là giấc mộng chưa thành thuở còn non trẻ.
Chẳng lẽ mình đã đắm chìm vào trong đó sao? Vì trò chơi được tạo ra quá chân thực? Vì tình cảnh an bài rất kích thích? Hay là, bởi vì nơi này là chốn duy nhất có thể làm tan nỗi cô đơn?
Đại Nhiệt càng nghĩ càng giật mình thảng thốt, vội định log out. Giờ phút này trong lòng hắn đang rối loạn, hành động out ra có lẽ là muốn bác bỏ khả năng mình đã lún quá sâu vào Tây Du Nhất Mộng, cũng có lẽ là sợ nhìn thấy hồn phách, hoặc là giấc mộng của mình bị đoạt đi.
"Thật xin lỗi, bạn đã tiến vào giai đoạn đặc biệt chuẩn bị chấm dứt nhiệm vụ, tạm thời không thể đăng xuất, nếu cố ý đăng xuất, hệ thống sẽ phán định bạn phải ngồi tù 7 ngày tính từ lần đăng nhập sau."
Đệch! Lại dọa tống ca vào tù, có thể đổi trò gì mới không?
Đại Nhiệt khinh bỉ hệ thống một cái, chợt phát hiện mặt trời đã đi ngủ, trời cũng tối rồi.
Trăng đêm nay có chút mờ mịt, mặt biển liên tục truyền tới những âm thanh quái lạ, sương mù bao phủ khắp nơi, khiến từng phiến đá ngầm vô hại ban ngày nhìn qua thật dữ tợn, không khí có chút âm u đáng sợ. Đại Nhiệt khẩn trương giơ hai tay lên, các ngón tay co lại làm thành vuốt, tự lầm bầm tiếp can đảm cho mình:
- Đừng đến nhá, ca có chiêu Bóp Zú Long Trảo Thủ đấy!
Uỳnh! Một đợt sóng to đập lên tảng đá ngầm, khiến Đại Nhiệt sợ tới mức giật nảy người.
Đúng lúc này, một cơn gió kỳ quái thổi tới, mang theo một bóng đen cao lớn mà mơ hồ. Cái bóng này ngự không mà đứng, lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, sau đó tung một sợi dây xích ra nện trúng đầu Đại Nhiệt, khiến hắn lập tức hôn mê.
Hôn mê là một loại trạng thái trong trò chơi, thời gian liên tục 60 giây. Người chơi bị vây trong trạng thái hôn mê sẽ đánh mất ý thức, sinh mệnh tiếp cận 0, tùy tiện dính một chút sát thương sẽ chết.
May mà Đại Nhiệt ngất trên tảng đá ngầm, bốn phía xung quanh không có bất kỳ người hay vật nào, hắn tạm thời không cần lo về sinh mạng.
Bóng đen rốt cục hiện thân, là một sinh vật chốn Âm Ti có dạng người, mặt mũi hung tợn, đầu có hai sừng, thân mặc áo giáp sắt đen thui, tay chân phủ kín lông, một sợi dây xích quấn quanh trên người như một con rắn độc đang ngoe nguẩy.
Câu Hồn Sứ Giả! Hắn chính là Câu Hồn Sứ Giả.
Câu Hồn Sứ Giả đứng ở trước người Đại Nhiệt, dây xích lại động, đem Đại Nhiệt trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung. Hắn đột nhiên chìa bàn tay khổng lồ tóm lấy đầu của Đại Nhiệt, cái miệng lớn đỏ lòm hét lớn một tiếng:
- Hồn phách đi ra!
Tình huống quỷ dị xuất hiện, theo Câu Hồn Sứ Giả không ngừng niệm pháp chú, trên đỉnh đầu Đại Nhiệt nhanh chóng bị hút ra một luồng khí xanh, sau đó lại tiếp tục một luồng một luồng, cuối cùng 10 luồng khí này đều vào cả trong bàn tay Câu Hồn Sứ Giả, tụ tập cùng một chỗ, dần dần hóa thành một đứa bé có đầy đủ chân tay mặt mũi. Nếu Đại Nhiệt còn thanh tỉnh, thấy đứa bé này, nhất định sẽ bị dọa gần chết, bởi vì bộ dáng kia có tám chín phần giống hắn, không phải là giống vẻ ngoài được trò chơi thiết lập, mà là giống tướng mạo trong hiện thực.
Câu Hồn Sứ Giả cười quái dị, nắm lấy ba hồn bảy vía kia chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một chuyện càng thêm quỷ dị đã xảy ra. Trên người Đại Nhiệt đột nhiên tỏa ra một làn hào quang màu xanh chói lọi. "Vèo~", một cái tiểu hồ lô cũ nát màu xanh bay ra, không ngờ lại bay tới đỉnh đầu Câu Hồn Sứ Giả, miệng hướng xuống, phát ra hào quang rực rỡ, ào ào hút mạnh, đem hồn phách bộ dạng đứa trẻ kia hút vào trong hồ lô.
Câu Hồn Sứ Giả kinh hãi, vội vươn móng vuốt muốn chộp lấy hồ lô.
Hấp thụ ba hồn bảy vía của Đại Nhiệt xong, cái hồ lô lớn thêm gấp mấy lần, vốn đang phát ra hào quang xanh giờ lại lẫn thêm màu đỏ nhạt, trông rất đẹp mắt.
Ngón tay vừa mới chạm phải hồ lô, Câu Hồn Sứ Giả đã kêu thảm một tiếng, như chạm phải bị một vật gì đó cực nóng, nhanh chóng rụt tay lại, rồi chạy trốn nhanh như bay.
Hồ lô kia không đuổi, xoay tròn trên không mấy cái rồi biến lại nhỏ như cũ, cũng dừng tỏa hào quang, lại 'vèo' một cái trở về bên người Đại Nhiệt.
Đại Nhiệt từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy tỉ tỉ vì sao trên trời đều lọt vào trong tầm mắt. Phản ứng đầu tiên chính là mở ra bảng thuộc tính xem xét, tại nơi thuyết minh hồn phách quả nhiên đã từ "Bình thường" biến thành "Không có". Hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
- Hóa ra thật sự là như vậy. Mình chỉ đoán trúng phần mở đầu, lại đoán sai kết cục.
Đại Nhiệt lập tức log out.
Cổ nhân cho rằng: phần tinh thần trong thể xác của con người được gọi là hồn và phách. Hồn có ba, một là Thiên Hồn, hai là Địa Hồn, ba là Mệnh Hồn. Phách có bảy, là Thiên Trùng, Linh Tuệ, Vi Khí, Vi Lực, Trung Xu, Vi Tinh và Vi Anh. Tây Du Nhất Mộng thiết lập hồn phách trở thành một loại thuộc tính quan trọng ảnh hưởng tới hướng phát triển của người chơi, mất đi hồn thì không thể luyện tập pháp thuật, mất đi phách thì không thể vận dụng pháp bảo. Đương nhiên, cũng tồn tại tình huống chỉ mất đi một, hai đạo hồn phách, như vậy coi như lạc quan, còn có thể học tập sử dụng một bộ phận pháp thuật pháp bảo. Đại Nhiệt hiện tại hồn phách hoàn toàn biến mất, nản chí ngã lòng, làm sao còn muốn tiếp tục chơi.
Thành thị huyên náo, phố xá lên đèn, người xe tấp nập trên con đường lớn, ánh đèn pha nối nhau liên miên không dứt, phảng phất như là một dải ánh sáng thật dài. Đại Nhiệt tựa vào cửa sổ, từ trên cao ngẩn ngơ nhìn xuống.
Náo nhiệt vẫn là người khác náo nhiệt, sung sướng vẫn là người khác sung sướng, Đại Nhiệt không khỏi cảm thấy có chút chua xót, thậm chí hối hận vì đã không nghe ý kiến của cha mẹ, về quê làm việc, mà lại một mình tha hương nơi đất khách quê người, lưu lại thành thị mùa hè như lò lửa mùa đông như hầm băng này. Bạn học ngày xưa đều đã rời đi, đều bận rộn, đừng nói là gặp mặt, ngẫu nhiên thấy ở trên mạng, tán chuyện vài câu đã tan, không hề còn cảm giác thân thiết như lúc học chung ngày xưa. Hắn thật sự cô đơn, vất vả mới tìm được Tây Du Nhất Mộng để giải sầu, nhưng lại sinh chuyện thế này, xem ra chính là thiên ý.
Ài! Nếu đây là kết cục, vậy nhận đi, hoặc là tìm thứ khác để giải trí, có lẽ sẽ có niềm vui mới, hoặc là mở sách ra ôn tập...