Chương 6: Thiên Tầm Ái

Tây Du Nhất Mộng

Trần Sấu 18-07-2021 04:18:05

Vườn rau, ruộng lúa, đồng hoa dại/ Cầu nhỏ, ao trong, sát cạnh nhà. Cảnh sắc vùng ngoại ô tươi mát tự nhiên, không hề nhìn ra chỉ là thiết trí trong trò chơi. Thiên Tầm Ái còn chưa hết tính trẻ thơ, thân ảnh yểu điệu đuổi theo cánh bướm nhiều màu sắc. Đại Nhiệt dùng đôi ánh mắt gian tà nhìn chòng chọc lên cặp mông tròn xoe của nàng, âm thầm nuốt nước miếng đánh ực một cái. - Anh kia, đừng có đánh chủ ý lên em gái tôi! Thiên Tầm Hương thấp giọng, hung tợn nói. Nhìn bộ dáng hẳn Thiên Tầm Ái là em ruột của nàng nên mới quan tâm như thế. - Cô xem tôi là ai chứ, huống hồ trò chơi mà thôi, có cần nghiêm túc thế không? Đại Nhiệt còn lâu mới đặt lời nàng ở trong lòng, trong hiện thực may ra còn an phận, chứ trong game thì phải xét. Thiên Tầm Hương lại không dễ nói chuyện như thế, xách kiếm tân thủ tựa như vô ý đi tới, vung kiếm chém thị uy trong không khí, nói: - Tóm lại cách xa con bé một chút, nếu không anh sẽ chết rất khó coi. Hô hô, còn muốn uy hiếp ca? Đại Nhiệt cố ý làm mặt quỷ đáp trả, sau đó tăng tốc chạy vọt lên đằng trước, đem họ ném lại mặt sau. Thiên Tầm Ái thấy, cười thật tươi đuổi theo, muốn chạy thi với hắn. Thiên Tầm Hương ba người chỉ có tốc độ cơ bản, bị ném lại mặt sau, tức giận không thôi. Một đường truy phong, Đại Nhiệt cố tình thả chậm tốc độ, cùng Thiên Tầm Ái kề vai mà đi, khoan khoái như đang trượt trong một sân băng trống trải không người. Chỉ chốc lát hai người đã tới đồng cỏ phía Bắc Hoa Quả Thôn, phóng mắt thấy đầy đất đều là hươu dê cấp 2, heo bò cấp 3, đã có mấy chục tổ người ở chỗ này luyện cấp, mỗi tổ định rõ một phạm vi, bình an vô sự riêng biệt luyện cấp. Tốc độ sinh mới của hầu hết quái trong trò chơi này là rất cao, một đám giết hết, vài giây sau đã lại có, bởi vậy sự kiện cướp quái chưa có phát sinh, trừ phi là cướp Boss. Đại Nhiệt cùng Thiên Tầm Ái hổn hển chạm đích là một cây đại thụ, sau đó trèo lên, tìm một chạc cây to rồi thoải mái nhàn nhã sóng vai nằm cùng một chỗ, thân mật giống như một đôi đang yêu. Cơ hội hiếm có, Đại Nhiệt lập tức hướng Thiên Tầm Ái chọn thêm hảo hữu. - Trư ca ca, tại sao anh lại đặt tên là Đại Nhiệt, cái tên này thật kỳ quái, anh là fan của Trương Quốc Vinh sao? Em nhớ chú ấy có một ca khúc tên là Đại Nhiệt. Thiên Tầm Ái trước tiên đặt câu hỏi. Đại Nhiệt ha ha cười, thuận miệng nói: - Đúng vậy, anh rất thích bài hát kia, cho nên lấy tên này. Kỳ thật "Đại Nhiệt" là tên cúng cơm của hắn, theo như cha mẹ hắn nói, hắn sinh ra vào một mùa hè nóng như lửa, cho nên có cái tên này, cũng chỉ có người nhà của hắn mới gọi như vậy, rất hiếm người ngoài biết. Hắn rất có cảm tình với cái tên cúng cơm này, vì thế khi lập acc đăng ký Tây Du Nhất Mộng liền thuận tay dùng tới. Nhưng lý do này thuộc vấn đề riêng tư cá nhân, cho nên Đại Nhiệt cũng không tính giải thích nhiều hơn. - Ý, quả nhiên là như vậy! Thiên Tầm Ái cho là mình đoán trúng, rất đắc ý reo. Đại Nhiệt liếc nhìn bộ ngực vểnh cao của nàng, hỏi: - Em là Otaku sao? - Không ạ, sao anh hỏi vậy? Đại Nhiệt nở nụ cười: - Tên của em có ý tứ như thế. - Tại em thích phim hoạt hình Spirited Away nên đặt thôi. Đại Nhiệt "à" tiếng: - Thì ra là thế, có điều đặt tên như vậy khả năng trêu chọc tai họa đấy. Hiện game online trong nước có rất nhiều người chơi cực kỳ ghét Nhật bản, nếu hiểu lầm em theo phe Tây Ngưu Hạ Châu lại nhao nhao xông lên đòi PK với em mất. Tây Du Nhất Mộng chia toàn bộ Châu Á làm bốn server, phân biệt gọi là: Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu; ngoại trừ khác tên ra thì các công năng khác được thiết kế cơ bản nhất trí. Trong đó server "Đông Thắng Thần Châu" phần lớn là người chơi Trung Quốc, "Tây Ngưu Hạ Châu" người Nhật Bản chiếm số đông, "Nam Chiêm Bộ Châu" dành cho người Ấn Độ còn "Bắc Câu Lô Châu" hầu hết là người Hàn Quốc. Về phần Âu Mỹ, bởi vì văn hóa khác biệt nên trong thời gian này chưa có kế hoạch phát triển. Bốn server này đồng bộ vận hành, độc lập mà không cô lập, khi người chơi mang nhân vật của mình đi thỉnh kinh thành công, khai khiếu nhập đạo xong, có thể hướng NPC biên ải xin nhập cảnh tiến sang server khác, mà "Châu chiến" đại quy mô cũng là điểm hấp dẫn nhất trong Tây Du Nhất Mộng. Thiên Tầm Ái tranh luận nói: - Em cũng không thích những quỷ tử xâm lược Nhật Bản, nhưng không thể đánh đồng tất cả, người ta có nhiều thứ tân tiến để chúng ta học hỏi mà. - Người khác lại không quản nhiều như vậy, lòng yêu nước cũng giống như tình yêu, đều là mù quáng. Đại Nhiệt không có nói ngoa, sự thật đúng là như thế. - Vậy làm sao bây giờ? Đối với những tình huống này, Thiên Tầm Ái từng có nghe nói, vội vàng bật dậy —— bị người PK là việc nhỏ, nhưng bị chửi là Hán gian rất khó nghe. Đại Nhiệt mỉm cười nói: - Có thể đem tên ẩn đi mà. Nàng tỉnh ngộ, nghĩ nghĩ, lại gấp gáp nói: - Nhưng em không có đạo cụ ẩn tên, nghe nói vật này rất khó kiếm, làm sao bây giờ? Đã bước đầu lấy được tín nhiệm, Đại Nhiệt bắt đầu ngứa tay ngứa chân, cố ý ra vẻ suy tư, thân mình lại lặng lẽ sán tới gần, tay trái khe khẽ chuẩn bị làm chút chuyện mờ ám. - Tiểu Ái, xuống dưới! Đúng lúc này, ba người Thiên Tầm Hương đã thở hồng hộc đuổi tới. Thiên Tầm Ái ngoan ngoãn nhảy xuống cây, kể hết chuyện vừa cùng Đại Nhiệt nói. Thiên Tầm Hương hung hăng trừng mắt nhìn Đại Nhiệt một cái, nói: - Làm gì có chuyện vơ đũa cả nắm như vậy, hắn nói hưu nói vượn, không cần để ý tới hắn. - Đểu nhá, ca là ít nhiều cũng là ân nhân cứu mạng của cô, lại chưa làm cái gì quá đáng, sao cứ nhè ca mà mô-kích? Hay là thấy ca chỉ cưa em không chưa chị nên ghen tỵ sao? Ừm! Rất có thể. Đại Nhiệt lười cùng nàng tranh luận, nhắm mắt tự mình yy. - Còn anh nữa, cũng xuống giết quái đi chứ! Phía dưới Thiên Tầm Hương lại kêu Đại Nhiệt. Đại Nhiệt cười dài trả lời: - Đối phó vài con tiểu quái chỉ cần mấy người là đủ rồi, không cần lão Trư ra tay. Thiên Tầm Hương thở phì phì nói: - Nghĩ hay lắm, bọn tôi mất công đi chém giết, con heo nhà anh lại đòi nằm ngủ đợi chia kinh nghiệm! Tức giận lên đỉnh, mấy lời thô tục cũng muốn tuôn ra rồi. Đại Nhiệt không thèm để ý, cười hắc hắc nói: - Giết quái là rèn luyện rất hữu ích, có thể nâng cao trình độ chiến đấu của mọi người. Chỗ này không lớn, quái vật cũng không phải rất nhiều, tôi không muốn cùng mọi người cướp quái nên mới nhịn đau làm khán giả. Huống hồ, nếu có đồ gì rớt ra thì bọn cô lấy cả, còn muốn thế nào nữa? Trong trò chơi, có không ít thuộc tính nhân vật được đề cao phụ thuộc vào số lượng quái đã giết, ví dụ nhanh nhẹn, bạo kích v.v... - Anh ấy nói cũng có phần đúng, kệ đi chị. Thiên Tầm Ái lên tiếng hoà giải. Thiên Tầm Hương rất yêu thương em gái, không muốn làm trái ý nàng, hừ một tiếng rồi bắt đầu an bài giết quái. Thiên Tầm Hương là Đường Tăng, Thiên Tầm Ái là Tiểu Bạch Long, cộng thêm một Tôn Ngộ Không một Sa Tăng, cả nhóm phối hợp linh hoạt, vị trí hợp lý, bất kể là đối phó loại quái gì cũng đều sóng vai tiến lên, 4 loại binh khí đồng loạt bay múa, chuyên hướng chỗ yếu hại của quái vật mà xọc, cơ hồ đều là miểu sát. Có bọn hắn kéo, Đại Nhiệt tránh được việc phải buồn tẻ luyện cấp. Hắn cũng không có hứng thú rút kiếm đọ sức với mấy tiểu lâu la này, đã hiếm rơi đồ, mà đồ chẳng may có cũng toàn hàng lởm, gần như không có thuộc tính, mang về bán lại cho tiệm tạp hóa cũng chả đáng bao nhiêu, chưa kể đẳng cấp thượng lưu như lão Trư đây còn lâu mới đi nhặt nhạnh mấy thứ này. Trong trò chơi này, lúc ban đầu tổ đội giết quái thì kinh nghiệm sẽ chia như sau: đội trưởng được 50%, còn lại 50% các đội viên khác chia đều, cho nên mặc kệ ở tình huống nào, đội trưởng đều là người chiếm lợi ích lớn nhất. Bởi vậy rất nhiều đoàn thể người chơi, bất kể là chuyên nghiệp hay không chuyên, đều để thủ lĩnh của bọn họ làm đội trưởng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tăng lên level. "Chúc mừng bạn lên tới cấp 5!" Hệ thống nhắc nhở một tiếng. Hắc hắc, bọn họ giết quái hiệu suất thật cao nha, nhanh như vậy đã thăng cấp, rất có phong phạm của game thủ chuyên nghiệp. Thoải mái, Đại Nhiệt ngáp dài một cái, chuẩn bị ngủ. - Có chuột! Từ chỗ sâu trong rừng ồn ã truyền tới những tiếng kêu kinh hoảng, sau đó lố nhố bóng người chạy ào ra. Phặc, con người thời hiện đại thật là yếu đuối, có con chuột cũng sợ! Đại Nhiệt nhịn không được đáp lại: - Con chuột có cái gì đáng sợ? - Chuột lớn lắm! Cả một đám người vẻ mặt kích động thấy gốc cây lớn vội vàng chạy tới núp, không ít người còn loang lổ vết máu trên thân, giống như đã chịu qua công kích sắc bén. - Có nhiều không? Đại Nhiệt lớn tiếng đặt câu hỏi, có điều đã không ai trả lời. Hắn tò mò theo hướng ánh mắt họ mà nhìn, đã thấy con quái vật lớn kia đang đuổi đến. "Bịch!" Đại Nhiệt sợ tới mức bám tay không kịp, từ trên cây rớt xuống.