- Cô... cậu...
Nhìn thấy gương mặt kiều diễm mà quen thuốc kia, Đại Nhiệt như bị sét đánh, sững sờ lắp bắp, tay run run chỉ về phía nàng.
Chuyện này thật quá bất ngờ!
Đại Nhiệt quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, vô số chuyện cũ trong đầu hiện lên, nhất nhất ghép lại cùng một chỗ, cuối cùng tụ tập thành một dấu chấm than thật to!
Nếu không phải Kim Sí Đại Điêu lần thứ hai phát uy, đập cánh một cái hất bay Tiểu Long Nữ ra ngoài, Đại Nhiệt cơ hồ hoài nghi có phải mình đột nhiên sốt cao, mê sảng mà mơ mộng ra đủ loại ảo ảnh không.
Nhưng tất cả chuyện này đều là chân thật!
Giai nhân ngộ nạn, tự nhiên anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế Đại Nhiệt hô to một tiếng:
- Cầm thú lắm lông kia, không được đánh nữ nhân của ca!
Hắn khống chế Quỷ Mã xông lên trước, vững vàng đỡ lấy Long Hải Thanh, sau đó niệm tụng, Ngưu Ma Vương Nhái xuất hiện bay lên không.
Trải qua qua một đoạn thời gian tự mình phát triển, hình tượng của Ngưu Ma Vương Nhái càng cụ thể hóa hơn, mắt to miệng rộng sừng dài. Nó vừa chui ra từ hồ lô đã gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Thân thể khổng lồ của nó gào thét mà ra, khiến toàn bộ thiên địa như trở nên chật chội không chịu nổi, phảng phất như sắp bị nó chọc thủng.
Áp lực! Áp lực tựa như một ngọn núi lớn đang đè nén không khí xuống.
Kim Sí Đại Điêu cảm nhận được loại áp lực này, một loại bản năng sợ hãi trời sinh bao phủ lấy nó, nó kêu rú lên, quay đầu bay nhanh chạy trốn.
Bên kia Tùng Hạ Nhất Kê thấy đại quái vật từng miểu sát mình trong giải Anh Hùng Tranh Bá lại xuất hiện, không khỏi rùng mình, sau đó hung hăng mắng to:
- Lại là con này, không có trò gì mới sao!
Mặc dù sợ hãi Ngưu Ma Vương Nhái, nhưng cô nàng cũng không phải là ngồi không, hơn nữa Kim Sí Đại Điêu là mấu chốt trong nhiệm vụ, sao lại chịu dừng tay?
Chỉ thấy cô nàng đột nhiên kêu thét ầm lên, sau đó lấy từ trong ngực ra một vật, là một đoạn xương trắng bóng, dài chừng một mét, hai đầu phình ra ở giữa rút vào, không hề thu hút.
Đoạn xương này vừa xuất hiện, không gian trong phạm vi vài dặm bỗng nhiên sản sinh một loại biến hóa kỳ diệu, tiếng gió ngừng, dòng khí dừng lại, toàn bộ không gian như bị bao phủ trong một quả cầu vô hình, có vẻ áp lực, hơn nữa trầm buồn.
Lẽ nào đoạn xương kia chính là pháp bảo Tiên Thiên?
Nhưng bây giờ đối với Đại Nhiệt mà nói, coi như Tùng Hạ Nhất Kê sử dụng ra "pháp bảo Tiên nhân" thì hắn cũng không có hứng nhìn — bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Hắn còn đang bận đỡ Long Hải Thanh, lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau có chục xăngtimet. Lúc này, Đại Nhiệt còn đang đầy đầu "dấu chấm than", cố gắng làm rõ ngóc ngách sự tình, cố gắng tìm cho ra được một nguyên nhân tất cả có thể chấp nhận.
Mà Long Hải Thanh thì là thần tình thoải mái, con mắt chớp chớp vô tội nhìn Đại Nhiệt.
Suy nghĩ thật lâu, Đại Nhiệt rốt cuộc tìm được một câu mà hắn cho rằng thỏa đáng với tình cảnh hiện tại:
- Tiểu Long Nữ, cậu, à em thầm mến anh bao lâu rồi?
Long Hải Thanh bật cười, cười đến run rẩy cả thân hình tha thướt, như là vừa nghe được một chuyện cười quá hài hước.
Đại Nhiệt hiển nhiên sẽ không bị nụ cười của nàng đánh lừa, ánh mắt trước sau như một nghiêm túc nhìn qua, nói:
- Tiểu Long Nữ, nụ cười của em thật gian!
Long Hải Thanh thôi cười, đột nhiên thoát thân ra không để hắn dìu nữa, cưỡi lên Tiên thú của mình, bĩu môi:
- Giờ là lúc nào rồi mà còn ngủ mơ chứ!
Đại Nhiệt nhảy dựng lên:
- Ngủ mơ gì chứ, anh hỏi nghiêm túc!
Hắn bỗng ngừng lời, reo lên:
- Anh biết rồi, kỳ thật là em vẫn luôn yêu thích anh, đúng không?
Long Hải Thanh cười tinh quái:
- Anh đoán xem!
Nói xong, nàng thúc thú cưỡi, lao tới Kim Sí Đại Điêu, không để Tùng Hạ Nhất Kê một mình cướp toàn bộ công lao.
- Gợi ý một chút được không?
Đại Nhiệt la lớn với theo.
Tùng Hạ Nhất Kê vừa lộ ra đoạn xương, bên kia Kim Sí Cự Điêu lập tức cảm ứng được một loại cảm giác vô lực. Trước đó nó sở dĩ trốn chạy bởi nhận ra đoạn xương kia là vật khắc tinh của nó. Tuy rằng thực lực nó cao hơn mấy lần cả Tùng Hạ Nhất Kê cùng Long Hải Thanh liên thủ, nhưng đối mặt uy hiếp từ khắc tinh nó vẫn phải chạy trối chết.
Đại Nhiệt cũng cảm thấy áp lực phô thiên cái địa này, lực chú ý dồn tới đoạn xương cổ quái trong tay Tùng Hạ Nhất Kê – nó đã bắt đầu phát ra hào quang chói mắt của pháp bảo Tiên Thiên.
Nhưng hiện tại hắn đã không có tâm tình đi tranh hùng đoạt bảo, ở trước mặt Long Hải Thanh, ngay cả nhiệm vụ Tam giới cũng có chút thất sắc, vứt qua một bên.
Hiện tại Đại Nhiệt chỉ muốn biết Long Hải Thanh "nằm vùng" ở bên cạnh mình rốt cuộc là dụng ý gì, còn những chuyện khác đều là cứ-t chó, bao gồm cả pháp bảo xương trong tay Tùng Hạ Nhất Kê, nó là xương heo hay xương cẩu thì kệ nó đi.
Thượng Đế sẽ tha thứ cho hành vi thiếu hụt khí khái anh hùng của hắn, bởi vì mặc kệ là nhìn từ góc độ nào thì bạn gái trong hiện thực đều quan trọng hơn game.
Đại Nhiệt còn nhớ rõ trước khi chơi Tây Du Nhất Mộng, mục đích của hắn ngoại trừ có một cái mộng thật đẹp, còn có một lý tưởng vĩ đại nữa là từ trong game online tìm được một người bạn gái.
Mà giờ, loại chuyện so với trúng xổ số còn khó hơn này có vẻ muốn thành sự thực...
Đại Nhiệt chẳng thèm để ý, nhưng lại xuất hiện biến số là Ngưu Ma Vương Nhái. Nó sau khi hiện thân lập tức đánh tới Kim Sí Cự Điêu. Nó vốn là vật do hồn phách hợp thành, thiên sinh dị bẩm, không biết sợ hãi là gì, chỉ lấy đánh giết đối thủ làm mục đích.
Mà Kim Sí Đại Điêu gặp phải sống chết trước mắt, không có tâm tư hiếu chiến, bất kể thực lực hay khí thế đều ở hạ phong. Dưới bàn tay khổng lồ của Ngưu Ma Vương Nhái, từng mảng từng mảng lông chim bong tróc ra, chật vật không thôi.
Đúng lúc này, pháp bảo Tiên Thiên trong tay Tùng Hạ Nhất Kê rốt cuộc hoàn toàn tuôn ra uy lực kinh thiên động địa, một vòng hào quang rực rỡ bắn ra, bao phủ phạm vi vài dặm...