Chương 145: Không hài lòng

Tây Du Nhất Mộng

Trần Sấu 18-07-2021 07:25:54

Một lôi đài thật là lớn! Cao vút trong mây, lấy khoảng mây bằng phẳng làm đất, diện tích chừng trăm mét vuông, bốn góc bốn cây cột vững chắc khắc đủ loại văn tự cổ xưa tạo thành cấm chế. Cấm chế này tồn tại là để đề phòng tuyển thủ trong quá trình thi đấu chạy trốn mất, như vậy rất hao phí thời gian. Có cấm chế, không gian liền nhỏ đi rất nhiều, muốn chạy là không thể. Cho nên tuyển thủ thi đấu một khi tiến vào nơi đây, trừ phi phân ra thắng bại, nếu không không thể rời đi. Muỗi Tai To chắn gió mà đứng, gió thổi tung bay chiếc áo choàng đỏ như máu của hắn tạo thành cảm giác như một đám mây phiêu dật. Hắn dáng nguời không cao, ngũ quan có chút gian tà, nhìn qua không phải hạng hiền lành. Nhưng mà... Hắn đứng ở nơi đó, hai tay ôm ngực, thần sắc hờ hững, một loại phong phạm cao thủ ập thẳng vào mắt người xem, khiến người ta thấy một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ. Đại Nhiệt đi tới, bắt tay chào hỏi, rất khoa trương lớn tiếng nói: - Muỗi huynh, nghe danh không bằng gặp mặt, hóa ra cũng không có ba đầu sáu tay nhỉ. Muỗi Tai To cũng không tức giận, cười nhạt: - Anh chính là Cuồng Nhiệt Trại đại đương gia Đại Nhiệt? Đại Nhiệt nói: - Không ngờ tôi che giấu kín thế vẫn bị anh nhận ra. Muỗi Tai To nói: - Ha ha, đã sớm nghe tiếng anh, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt. - Khách khí khách khí, hiện tại chúng ta sinh tử tương kiến, tôi đang tính xem có nên phun thêm mấy chục lít nước ép cà chua ra cho có không khí bi tráng chút không nhỉ. Muỗi Tai To cười lạnh nói: - Đợi lát nữa thi đấu thì anh tha hồ có cơ hội phun máu thay nước ép cà chua. Đại Nhiệt hơi nheo mắt lại, tay kia lấy ra hồ lô thần bí, nói: - Vậy để xem lát nữa ai sẽ phun nước ép cà chua. Muỗi Tai To đánh giá hồ lô kỳ quái kia, hỏi: - Đây là pháp bảo gì vậy? Có vẻ như có chút bất thường. - Đánh thì đánh thôi, nói nhảm làm gì nhiều. Muỗi Tai To cười nói: - Chúng ta không thù không oán, chẳng qua là một cuộc tranh tài thôi mà. Tâm sự thêm mấy câu, có khi đánh xong lại thành bằng hữu. Đại Nhiệt mở lớn con mắt — sự tình lại có thể phát triển trở thành tình trạng này. Vốn theo lệ cũ, luôn là Đại Nhiệt chuyện trò vui vẻ, sau đó giết người trong nháy mắt. Không thể tưởng được hiện tại đến phiên Muỗi Tai To cướp lời thoại rồi. Có vấn đề! Đại Nhiệt nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: - Xin hỏi Muỗi huynh, skill kiêm chức của anh cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị? Muỗi Tai To sửng sốt, không thể tưởng được Đại Nhiệt này quả nhiên ánh mắt sắc bén, đoán được mình đang kéo dài thời gian — hắn dưới cơ duyên xảo hợp, làm một cái nhiệm vụ ẩn tàng, sau khi hoàn thành lại nhận được công năng kiêm chức. Vui mừng quá đỗi, hắn lập tức lựa chọn hệ Hỏa. Nguyên nhân có hai: Thứ nhất: bản thân hắn là Sa Tăng, Ngũ Hành Chi Thổ gây sát thương phiền muộn. Cái gì gọi là "phiền muộn"? Chính là một khi trúng chiêu, nhân vật trong trò chơi sẽ cảm thấy trong lòng có một cơn tức giận không sao kiềm chế nổi. Cơn giận này ngăn cản chân khí vận chuyển, khiến trên người như vác nặng ngàn cân, khó có thể vận hành pháp thuật; Thứ hai: Ngũ Hành Chi Hỏa gây sát thương "tê liệt", lửa nóng đánh lên người khiến đối tượng trúng đòn có ba giây tê liệt, cả người như hóa đá, không thể động đậy. Ngũ Hành Chi Thổ cùng Ngũ Hành Chi Hỏa kết hợp lại, đó chính là phiền muộn cùng tê liệt kết hợp, hiệu quả không chỉ gấp đôi. Đối tượng trúng đòn sẽ bị hai tầng hạn chế, trong mười giây bị vây trong trạng thái bị động chịu đòn, giống như một con cá nằm trên thớt, để người muốn cắt sao thì cắt. Đây là nguyên nhân mà Muỗi Tai To có thể chém giết ba người Thiên Hạ Nhất Thủ trong thời gian ngắn như thế. Thế nhưng công năng kiêm chức không phải là cứ muốn là lập tức hoàn mỹ hợp lại cùng một chỗ. Nếu muốn hai loại sát thương Ngũ Hành đồng thời xuất hiện sẽ cần có thời gian chuẩn bị, cũng cần người sử dụng nắm chắc thời cơ, nếu không sẽ thất bại khi sử dụng. Hiện tại Muỗi Tai To cùng Đại Nhiệt dài dòng chính là muốn đợi thời cơ tốt. Nếu Đại Nhiệt đã khám phá ra tâm cơ của hắn, há lại để cho hắn có thời gian chuẩn bị, liền cười nói: - Muỗi huynh, đừng nhịn nữa không nghẹn đấy. Miệng nói, tay hắn đã xuất hiện viên gạch thân quen, thân xông lên trước. Thấy viên gạch có khói nhẹ lượn lờ, Muỗi Tai To sớm nhận ra là Ngũ Hành Chi Độc, vội lùi thân né đi. Tiếp đó, hắn ngậm ngón tay vào miệng, huýt sáo một hơi vang dội. Nhận được tín hiệu, một con Trường Mao Tượng (voi lông dài) rất lớn vọt ra. Đây chính là Ma thú kỵ của hắn, một con Ma thú dị chủng cấp bậc tứ đẳng, luận thể tích hay thể trọng đều là cấp bậc bá chủ trong thú cưỡi! Trường Mao Tượng rống giận, hai mắt đỏ lên, nâng thẳng hai chiếc ngà voi khổng lồ nhọn hoắt về phía trước, tiếp đến lao về hướng Đại Nhiệt. Hừ, cho là ca không có thú cưỡi sao! Đại Nhiệt không cam lòng yếu thế, gọi ra Quỷ Mã đón đỡ Trường Mao Tượng. Tuy rằng luận vóc dáng hay trọng lượng thì Quỷ Mã đều gặp sư phụ, nhưng nó chính là tứ đẳng Huyễn thú, thực lực nhỉnh hơn một chút. Nó hí vang lên cản lại công kích của Trường Mao Tượng, còn thi thoảng há miệng phun ra một luồng Văn Vũ Hư Hỏa, đốt sạch từng mảng lông con Ma thú. Nhưng Trường Mao Tượng cũng không phải ăn không ngồi rồi, Thổ sinh Kim, một thân tu vi của nó đều ở cặp ngà trên miệng. Tu luyện lâu ngày, vốn ngà voi trắng tinh cũng đã chuyển sang màu ố vàng, thậm chí mơ hồ còn muốn hóa thành vàng thật. Nếu bị cặp ngà kia chọc trúng, gần như chắc chắn thân thể bị xuyên thủng. Trong lúc thú cưỡi liều chết đọ sức, chủ nhân của chúng cũng không có nhàn rỗi. Kỳ thật bọn họ đều là sơn trại đại đương gia, đều có thể triệu hồi ra người hầu. Nhưng vấn đề là tốc độ phát triển của người hầu khá chậm, hiện giờ vẫn chưa trưởng thành, cũng chưa học được pháp thuật phụ trợ nào. Bởi vậy coi như triệu hoán đi ra cũng chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, tác dụng làm pháo hôi, lãng phí giá trị ngộ tính. Do đó bọn hắn cũng không định sử dụng. Kỳ thật Đại Nhiệt còn có một vũ khí bí mật, chính là Ngưu Ma Vương Nhái. Chỉ tiếc đồ chơi này là tự động hoá, Đại Nhiệt không thể điều khiển, chỉ có thể đợi hồ lô tự giác hỗ trợ. Nói cách khác, phải xem tâm tình làm việc của nó. Đại Nhiệt tuy rất bất mãn với điều này, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Muỗi Tai To rút ra một tấm lá chắn dạng tròn lớn bảo vệ toàn thân, tay còn lại nắm thành quyền, sử dụng ra pháp thuật chiến đấu hắn sáng lập — Phật Quyền! Bởi vì đã tu luyện tới đỉnh cấp, chân khí phóng xuất ra đã thành hình, biến ảo thành một nắm đấm lớn, thoát phá không khí, nhiều lần ngưng tụ nện vào phía trên Chân Vũ Độn Giáp của Đại Nhiệt, khiến kiếm trận cũng phải vặn vẹo, kêu lên răng rắc như muốn vỡ tan. May mắn là sát thương Ngũ Hành của hai phái Tiên Phật không có xác suất gây ra lớn như Võ lực, đại khái chỉ có 10%. Càng may mắn là, hiện tại Muỗi Tai To đã xuất liên tục hơn mười quyền, thế nhưng đừng nói hai Ngũ Hành cùng lên mà một loại sát thương Ngũ Hành cũng chưa có ra nổi một lần, khiến hắn giận đến sôi máu. Có điều Đại Nhiệt bên này cũng không tốt bao nhiêu, gạch đập túi bụi, thế nhưng ngoại trừ hai lần trúng lá chắn của đối phương thì còn lại đều MISS. - Tiếp tục như vậy không phải biện pháp a! Phải kết thúc nhanh nhanh còn ăn cơm. Đại Nhiệt rất không hài lòng thế cục trước mặt, vì thế đành phải ra tuyệt chiêu. Hắn lặng lẽ lấy ra một con sâu nhỏ màu xanh ngắt, có sáu cái chân, đầu mang đôi râu, lưng có hai cánh, chốc lại lắc lắc cái cổ, rất là đáng yêu. Khạp Thụy Trùng! Linh vật đặc biệt, thế gian hiếm thấy; sau khi sử dụng sẽ khiến đối phương lâm vào trạng thái ngủ say, thời gian liên tục 3 giây, dù là Tiên Phật cũng không thể tránh thoát, thật sự kỳ diệu vô cùng. Nhưng một con Khạp Thụy Trùng chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi sử dụng sẽ tự động hồn phi phách tán, cộng thêm tỷ lệ rớt ra rất thấp, cho nên thứ này rất quý giá, không phải thời điểm trọng yếu Đại Nhiệt cũng không nỡ dùng tới. Nhưng bây giờ, đã là lúc nó đi làm nhiệm vụ! Cứ tiếp tục thế này, nếu Muỗi Tai To thành công hợp hai Ngũ Hành dù chỉ một đòn thì Đại Nhiệt sẽ chết rất thảm. Khạp Thụy Trùng tuy rằng quý giá, nhưng thắng lợi trận này càng quý giá! Đại Nhiệt giơ tay lên, Khạp Thụy Trùng kia lập tức bay ra ngoài, vô thanh vô tức úp sấp trên cổ Muỗi Tai To, há mồm cắn một cái. - Cái gì vậy? Muỗi Tai To cảm thấy cổ ngứa một cái, trong lòng nhất thời cảnh giác lên. Nhưng hắn còn không kịp làm ra phản ứng, một cơn buồn ngủ nồng đậm đã ập tới, không thiết gì đến đánh đấm nữa. Chỉ thấy hắn mắt nhắm mắt mở, ngón tay không nghe sai sử chỉ xéo lên Đại Nhiệt, câu "nhà ngươi giở trò đê tiện gì với ta" không có sức mà bật thốt. Hình ảnh cuối hắn thấy là nụ cười gian của Đại Nhiệt, sau đó con mắt nặng nề nhắm lại, cái gì cũng không biết nữa...