Chương 21: Yến Cuồng Đồ

Tây Du Nhất Mộng

Trần Sấu 18-07-2021 04:45:55

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Đại Nhiệt trước tiên úp sấp trên mặt đất — bởi vì Cương Thi chủ yếu dựa vào cánh tay cùng miệng để công kích nên trốn trên mặt đất sẽ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn. Trên mặt đất vừa ướt vừa thối, nơi Cương Thi sinh hoạt có thể không thối sao? Nhưng vì mạng sống, cái gì cũng đành nhịn. Quái lạ là Cương Thi kia lại không tấn công hắn, mà "gừ gừ" kêu rồi đi sang hướng khác. Chỉ thấy bên kia ánh đuốc nhấp nháy, một người đang nằm cạnh một khối đá quặng màu vàng, là một Tôn Ngộ Không, một Tôn Ngộ Không đang hấp hối. Yến Cuồng Đồ! Tên rất ngông cuồng, nhưng hiện cái tên này lại đại diện cho một thương binh hạng 5/8. Một thân giáp sắt cấp 30 mặc trên người hắn đã tan tác, cái mũ gắn chùm tua hồng quen thuộc trên đầu tàn tạ chỉ còn lại vài sợi tua rua. Khóe miệng hắn tràn đầy máu, sắc mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt vẫn sáng ngời, kim quang lóng lánh nhìn chằm chằm Cương Thi, cố gắng giãy giụa lấy muốn đứng lên, có điều hắn thân chịu trọng thương, dược phẩm đã muốn dùng hết, ngay đến vũ khí cũng không lấy ra nổi. Đại Nhiệt chợt phát hiện, Cương Thi kia cũng đã bị trọng thương, một cánh tay đã gãy rời ra, cả người chi chít vết nứt rách, chất lỏng màu xanh từ trên người nó chảy ra nhão nhoét vương cả trên mặt đất, có điều nó vẫn còn hung mãnh, chân thấp chân cao nhích qua, muốn kết liễu Tôn Ngộ Không kia. Xem ra giữa cả hai đã trải qua một trận chiến sống còn! Yến Cuồng Đồ này không biết là lão đại phương nào, cấp bậc tận 30, lại có thể cùng Cương Thi phân cao thấp. Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi! Ha ha, một khi vận khí đến thì ngăn cũng không ngăn được. Đại Nhiệt cười đắc ý, nhanh chóng đứng dậy, giơ đại đao lên, bổ nhanh như chớp về phía Cương Thi. —45! Có thể phá giáp. Kỳ thật Cương Thi đáng sợ ở độc công của nó, một khi nhiễm phải thi độc, nếu không có thảo dược thì chỉ có thể trơ mắt đợi bản thân tụt hết máu mà bỏ mình. Trừ điều đó ra, các thuộc tính sinh mệnh, phòng ngự của Cương Thi cũng chỉ thường thường. Mà xác suất Cương Thi phát ra thi độc đại khái là 10%, Đại Nhiệt đặt cược "thương binh" này sẽ không chịu được mấy đao của mình, cho dù chẳng may dính độc thì hơn mười bó thảo dược trung cấp còn trong hành trang cũng không phải để bày cho đẹp, ít nhất có thể sống đến khi độc tan. Cương Thi bị công kích liền buông tha cho Yến Cuồng Đồ, xoay người nhằm phía Đại Nhiệt. Đại Nhiệt thấy khuôn mặt đáng sợ của nó thì có chút kinh hãi, vội vàng lui ra phía sau. Cương Thi gầm gừ dữ tợn, nhảy vồ tới, miệng há to phun ra một làn sương mù màu xanh thẫm. Thi độc! Ai! Thật sự là vận khí đến, muốn ngăn cũng không được. Đại Nhiệt cười khổ, một luồng khí độc đã chui vào lỗ mũi, nhanh chóng phát tán, hắn lập tức tức ngực buồn nôn, điểm HP nhanh chóng hạ với tốc độ còn đáng sợ hơn cả thị trường chứng khoán lúc đóng băng. Hắn luống cuống tay chân cầm lấy một bó lớn thảo dược nhai vào, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy tấm bìa mà Thiên Phú Khai Quang Sư class Trư Bát Giới tự tay ký tên còn nằm trong hành trang, một ý lóe lên, vội vàng cầm trong tay. Cương Thi tiến sát từng bước, vung cánh tay còn sót lại muốn móc tim Đại Nhiệt. Đại Nhiệt cắn răng một cái, tấm bìa có chữ ký kia bay ra ngoài, chuẩn xác dán lên trán con Cương Thi. Quả nhiên, tấm bìa vừa tiếp xúc với da con quái thì lập tức phát ra một luồng hồng quang mờ mờ, nét chữ ký sáng bừng lên, như một ngọn lửa thâm nhập vào óc con Cương Thi. Trúng một đòn này, Cương Thi vốn đã bị thương nặng chỉ kịp thét thảm một tiếng, hồn phi phách tán, loảng xoảng một cái một kiện vật phẩm rơi xuống đất. Đại Nhiệt như một mũi tên phóng tới, đưa tay bắt lấy vật kia. [Cương Thi Thủ Sáo] (tay phải); độ bền 20/20; cấp bậc yêu cầu: cấp 20; sau khi trang bị vật phẩm này có xác suất 1% tung ra thi độc, thi độc liên tục thời gian 60 giây. Ha ha, thứ tốt! Tuy rằng xác suất tung ra thi độc thấp một chút, nhưng một khi thành công thì dù đối phương có lợi hại cũng chỉ có thể chạy trối chết giữ mạng. Có thể khắc chế thi độc, chỉ có vài món pháp bảo là thiên địch với độc vật, chứ phương diện dược phẩm cơ bản không thể tìm ra. Đại Nhiệt lập tức đeo găng tay lên. Bên kia Yến Cuồng Đồ thấy, trong mắt lóe ra một tia thèm muốn. Đại Nhiệt không để ý tới hắn, tiếp tục không ngừng cắn thuốc bù lại số máu bị độc làm rớt, cộng thêm Thử Tinh Chỉ Hoàn hồi 4 điểm sinh mệnh mỗi giây, khó khăn lắm mới giữ lại được mạng. Thẳng đến khi thi độc mất đi hiệu quả, trong hành trang của hắn cũng chỉ còn lại nửa bó thảo dược. Yến Cuồng Đồ thấy hắn vẫn chống đỡ được, cảm thấy thất vọng, lòng thầm hận: con gà này sao vào mỏ mà lại mang nhiều thuốc như vậy nhỉ? Thật đúng là đầu người óc heo, người ngốc có phúc của người ngốc. Yến Cuồng Đồ nào biết đâu rằng số thuốc này Đại Nhiệt vốn là chuẩn bị để lên Tiểu Hoa Quả Sơn đánh Hầu Tử. Đại Nhiệt cười hắc hắc, nói: - Yến đại ca, anh đắm đuối nhìn tôi làm gì vậy? Tuy anh nhìn thế làm tôi rất cảm động, nhưng đôi găng này tôi không bán đâu. Yến Cuồng Đồ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, đả tọa tự trị thương cho mình. Hắn đã không còn thuốc để dùng, chỉ có thể dựa vào phương pháp ngu ngốc này. - Yến đại ca, nơi này còn nửa bó thảo dược, anh trước tiên cầm dùng đi. Yến Cuồng Đồ sửng sốt, mở to mắt, nói: - Cậu không sợ tôi khôi phục xong sẽ cướp lấy quặng vàng sao? Đại Nhiệt cười thần bí: - Từ cái tên uy phong bát diện của anh, đến một thân trang bị ngon lành cành đào, rồi đến màn đại chiến sinh tử rung động tâm can với Cương Thi vừa rồi, tôi nhìn ra anh không phải là loại người như vậy. Yến Cuồng Đồ nghe hắn nói, vừa bực mình vừa buồn cười, không chút khách khí cầm lấy thảo dược, rau ráu cắn nuốt sạch, rất nhanh khôi phục nguyên khí, đứng lên, chìa bàn tay to, tiếng như chuông đồng nói: - Lão tử Yến Cuồng Đồ, tên thật cũng là Yến Cuồng Đồ, người Sơn Đông, thanh niên sắp già nhưng tính tình còn rất cuồng nhiệt, mỗi đêm đều phải đi mát xa thư giãn, còn cậu? Đại Nhiệt dở khóc dở cười — người này không chỉ cuồng mà còn hơi hâm hâm a! Hắn ha ha cười trả lời: - Em chẳng qua là một sinh viên học dốt thôi, người Quảng Đông, tên thật cũng gọi là Đại Nhiệt. Yến Cuồng Đồ nhướng mày, cười nói: - Sinh viên đại học, mỗi ngày đều vui đùa tán gái, cái loại cuộc sống này, trước kia anh cũng từng trải qua. Toát mồ hôi! Không ngờ là đồng đạo, đồng chí a! Đại Nhiệt lập tức bắt thật chặt tay Yến Cuồng Đồ, tựa như hận gặp nhau quá muộn, rất nhanh liền tán phét đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Hóa ra Yến Cuồng Đồ cũng là một người chơi đơn lẻ, có điều vận khí của hắn không tệ, nhận được một nhiệm vụ liên hoàn quy mô lớn, có kinh nghiệm cùng phần thưởng phong phú nên cấp bậc tằng tằng mà tiến. Đến hầm mỏ này đào quặng cũng là một nhánh trong nhiệm vụ, trong đó yêu cầu đào ra 3 khối quặng vàng. Yến Cuồng Đồ một mình thám hiểm, đụng tới Cương Thi kia, sau một phen đọ sức đã lưỡng bại câu thương, nếu không phải Đại Nhiệt mơ mơ hồ hồ xông tới, hắn đã sớm chết. Cho nên ở ý nào đó, Đại Nhiệt tính là ân nhân cứu mạng của hắn. Bọn hắn vừa tán gẫu, vừa bắt đầu đào quặng. Nơi đây có một khối đá màu vàng, Đại Nhiệt rất hào phóng tặng cho Yến Cuồng Đồ, chính mình sang bên cạnh đào một khối đá màu trắng. Yến Cuồng Đồ đối với hắn lại càng thưởng thức, khúc mắc từ Cương Thi Thủ Sáo bị Đại Nhiệt tiện nghi thu được trở thành hư không. Lấy được hứng khởi, hai người bắt đầu kể chuyện cười trợ hứng giết thì giờ. Đại Nhiệt ngẩng đầu lên, kể một câu chuyện thể loại stand up comedy nổi tiếng. - Thời Dân Quốc, có một người gọi là lão Vương, cực kỳ nghèo, nhà chỉ có bốn bức tường. Ai ngờ một đêm nọ lại có kẻ trộm lẻn vào nhà ông ta. Lão Vương tỉnh giấc, nhưng cũng không la hét, dù sao chẳng có gì để lấy, lục lọi chán kẻ trộm sẽ tự đi. Lại nói gã trộm kia lục đến cả nửa ngày, đến nửa đồng xu cũng không tìm ra. Tục ngữ nói trộm không về tay không, hắn nghĩ thế nào cũng phải kiếm chút tiện nghị, liền tính múc nốt ít gạo còn sót ở đáy vại nhà lão Vương, thế nhưng lại không có gì mà đựng, cho nên hắn đành cởi áo ra trải trên mặt đất chuẩn bị làm cái bọc. - Cái này khiến lão Vương tức giận, mắng thầm gã trộm cũng quá ác đi, một chút gạo cám cũng muốn lấy. Ông ta nảy ra một ý, khe khẽ xuống giường, giấu cái áo đi rồi lại lặng lẽ trở về giường giả vờ ngủ. - Gã trộm kia nhấc xong vại gạo, đang định trút xuống cái áo nằm trên mặt đất, nhưng vừa sờ đến thì lại không thấy đâu nữa. Hắn cảm thấy kỳ quái, lần mò mọi chỗ. Lần này tiếng động quá lớn, khiến vợ lão Vương tỉnh giấc. Bà ta nghe động, vội lay lão Vương tỉnh, nói 'Lão Vương, lão Vương, nghe thấy gì không? Trong nhà có trộm'. Lão Vương âm thầm cười trộm, đưa cái áo túm ở trong tay, trả lời: 'Trộm đâu mà trộm, làm gì có!' - Gã trộm kia tức quá, lớn tiếng nói: 'Ai nói không có trộm, không có trộm thì cái áo của tôi chạy đi đâu rồi?' Câu chuyện này được Đại Nhiệt rất thích, xem đi xem lại, bởi vậy khi kể chỗ cần nhấn chỗ cần lướt giống y như trên truyền hình, nói rất thú vị, khiến Yến Cuồng Đồ cười ha hả. Đến phiên Yến Cuồng Đồ, hắn cũng kể một chuyện tiếu lâm: - Truyện kể rằng, ngày xưa có một hoàng tử rất đẹp trai. Nhưng không may, chàng bị một bà phù thủy phù phép nên mỗi năm hoàng tử chỉ nói được một từ duy nhất. Vì thế, chàng rất buồn vì không nói chuyện được với ai. Cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa... - Nàng công chúa cũng sống trong lâu đài nọ và xinh đẹp vô cùng. Hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa. Nhưng oái ăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong ba năm để được nói với nàng ba từ: "Anh yêu em". Và chàng bắt đầu chờ đợi, ba năm trôi qua... Ngày tỏ tình đã đến, chàng chạy như bay đến nơi ở của công chúa để nói ra ba từ kia. Ai ngờ, vì gấp quá, vừa đến cửa phòng của nàng, hoàng tử vấp chân ngã muốn nhào ra đất. Theo bản năng, chàng giơ hai tay lên chống ngang trước ngực, miệng thì thốt ba từ: "Á, C.M.". - Và câu chuyện đến đây là hết rồi. Hai người cười vang. Cứ thế, hoạt động đào quặng đơn điệu buồn tẻ biến thành thời gian khoái hoạt, cả hai trong tiếng cười không dứt mà thu hoạch đủ loại quặng.