chương 537

Tiêu Diêu Du

Nguyệt Quan 22-02-2023 13:35:35

Tề Vương nằm trong tay Lý Ngư, ném chuột sợ vỡ bình chính là tướng sĩ Tề quân. Dương Thiên Diệp nằm ở trong tay Lý Ngư, ném chuột sợ vỡ bình lại biến thành Mặc Bạch Diệm và vài tên tử sĩ dưới tay. Cục diện lại một lần nữa lâm vào thế giằng co, Lý Ngư quay về phía phòng Tề Vương tử thủ kêu gào thuyết phục. Kỳ thực Tề Vương một thân dũng lực, thế nhưng ngay cả cơ hội chân chính vật lộn hắn cũng không có, vì vậy rất e sợ. Hơn nữa bên ngoài có thiên quân vạn mã, dựa vào cái gì mà hắn cao cao tại thượng lại phải mạo hiểm đi ngoài. Cho nên, Tề Vương vẫn đóng cửa tự thủ không ra, Lý Ngư và Tề Vương cũng lâm vào thế giằng co. Ở bên trong hỗn loạn, Trần Nhị Cẩu và các tướng lĩnh Tề quân vội vàng chạy về, một gã giáo úy Tề quân lập tức chạy lên trước, nói toàn bộ sự tình. Vài vị tướng lĩnh Tề quân liếc nhau, nhìn về phía Mặc Bạch Diệm. Mặc Bạch Diệm vội nghênh đón, lo lắng nói: - Chư vị tướng quân, Tề Vương là thân tử của Hoàng đế, ta nghĩ rằng Lý Ngư không dám phóng hỏa, các vị tướng quân không bằng đồng thời giết vào đi, ta nhìn thấy nhân mã trong viện kỳ thực không nhiều, cứ do dự được mất tất khó có thể ứng phó. Mấy Đô Uý nhìn nhau, Nhị Cẩu Tử mỉm cười nói: - Ngươi nói rất có lý! Có ai đi không? Lập tức có vài tên tướng tá cầm đao tiến lên đáp: - Có thuộc hạ! Những người này không phải là những "nông dân quân" mà bọn họ bắt ở vùng lân cận làm bia đỡ đạn mà là chân chính là người trong binh nghiệp, hành vi vẫn rất có kỷ luật. Nhị Cẩu Tử đại tướng quân và vài tên tướng lĩnh cùng lui lại mấy bước, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ chỉ về phía Mặc Bạch Diệm quát to: - Bắt bọn họ lại. Mặc Bạch Diệm và vài tên tử sĩ mặt ngẩn ra, tuy nhiên những binh lính kia nghe lệnh làm việc, không cần phải nghĩ quá nhiều, lập tức thay đổi đao thương, lao về phía Mặc Bạch Diệm. Mặc Bạch Diệm cả kinh nói: - Tướng quân làm vậy là ý gì? Hiểu lầm! Đây là hiểu lầm! Chúng ta thực là người một nhà! Chủ nhân nhà ta hôm qua mới được Tề Vương phong làm Thái Sư, không tin... Mau, mau cứu tỉnh hắn. Mặc Bạch Diệm cho là những người này hiểu lầm lai lịch của đám người mình, vội chỉ thị thuộc hạ cứu tỉnh Hột Can Thừa Cơ. Ai ngờ Nhị Cẩu Tử cười ha ha, cao giọng nói: - Ngươi câm mồm! Ta ăn bổng lộc của triều đình, làm sao có thể đi theo Tề Vương phản triều đình! Ngày xưa binh mã triều đình chưa tới, ta không tiện phản đối, lúc này mới lá mặt lá trái, kéo dài thời gian. Nếu như hôm nay binh sắp tới đây, chúng ta tự nhiên bỏ chỗ tối theo chỗ sáng! Đám người ngươi lại phụ nghịc! Bắt hết toàn bộ. Những lời nói này khiến mọi người trong tường đều nghe rõ ràng. Đỗ Hành Mẫn và Thái Luân liếc nhau, trong mắt mừng như điên. Vốn trong lòng còn có lo lắng, lúc này rốt cuộc có thể buông lỏng. Dương Thiên Diệp bị trói, nghe thấy bên ngoài phát sinh biến hóa, không khỏi ngây dại. Lúc này chúng quân sĩ ở gian ngoài muốn bắt đám người Mặc Bạch Diệm, hai bên bắt đầu ẩu đả. Hột Can Thừa Cơ cũng không ai đỡ bị ném xuống đất, lúc hai bên chiến đấu bị xê dịch, cũng không biết trên người trên mặt bị người ta giẫm lên bao nhiêu lần. - Mặc sư, đi! Lập tức đi, núi xanh còn đó, ... Dương Thiên Diệp nghe thấy tiếng binh khí va chạm, đột nhiên gào thét. Chỉ là mới nói được một nửa đã bị Lý Ngư bịt miệng lại. Dương Thiên Diệp trợn mắt lên, đột nhiên ngửa đầu giãy giụa, há miệng cắn vào tay Lý Ngư. - Ai ai ai, nhả ra, nhả ra, cô là con chó nhỏ à, không ngờ cắn người ta! Lý Ngư đau đến mức kêu lên, nhưng lại không thoát ra được, Dương Thiên Diệp thật sự cực hận tên khốn kiếp này, cắn tay hắn không chịu buông. Lý Ngư giương tay trái lên nhưng lại gặp phải ánh mắt khiêu khích của Dương Thiên Diệp cô nương, không khỏi nhụt chí, làm sao đánh được? Lý Bá Hạo nhìn thấy, đầu tiên là cao hứng nhìn thoáng qua, sau không kìm được cười ra tiếng, định trêu chọc hai câu, Lý Ngư không dám đánh Dương Thiên Diệp nhưng không keo kiệt cho y sắc mặt, trừng mắt nhìn, Lý Bá Hạo lập tức rùng mình. Tên ngốc này không hề để ý tới cha hắn nắm giữ cả một gia tộc nhưng lại rất nghe lời Lý Như... kính và sợ. Vì thế Lý Bá Hạo vội vàng giải vây: - Cô nương mau nhả ra đi, Lý Ngư vừa đi nhà xí không rửa tay đấy. Dương Thiên Diệp vội nhả ra, phì phì liên tục. Lý Ngư trừng mắt nhìn Lá Bá Hạo nói: - Ngươi có thể nghĩ ra lý do nào đáng tin cậy hơn không? Lý Bá Hạo vẻ mặt vô tội nói: - Đây không phải là rất hữu hiệu sao? Lý Ngư hít vào một hơi, nói với Dương Thiên Diệp: - Ta không phải vừa mới đi nhà xí, hơn nữa ta đi nhà xí nhất định sẽ rửa tay. - Cút! Được rồi. Dương cô nương đang nổi nóng, nam nhi đại trượng phu không chấp nhặt với tiểu nữ tử, vừa nghĩ như thế, trong lòng Lý Ngư bình tĩnh lại, vội cách xa Dương Thiên Diệp một khoảng cách an toàn, nhìn dấu răng trên mu bàn tay, bàn tay hoàn hảo, mu bàn tay đã bị cắn chảy máu rồi. Cô nàng này, thật đúng là ác độc! Ngoài tường, đám người Mặc Bạch Diệm lâm vào khổ chiến, đã có một gã tử sĩ bị thương, bị mấy tên lính nhanh chóng nhào tới, đâm chết. Mặc Bạch Diệm lòng như đao cắt, thủ hạ của lão đều là do lão bồi dưỡng từ nhỏ, bồi dưỡng trở thành quan quân, không chỉ riêng là một chiến sĩ mà những người này đều là tinh nhuệ, đều là mồi lửa phục quốc của điện hạ, chết một người là thiếu một người, sao có thể không đau lòng. Kẻ thù có thể chết một ngàn mười ngàn người, trong mắt lão không tổn thật gì. Lúc này lão cũng hiểu rõ, cứu điện hạ trong thiên quân vạn mã là không thể, càng do dự bọn họ sẽ bị vây chết ở dây, chỉ có thể cắn răng hét to: - Đi! Mặc Bạch Diệm liệu định điện hạ không nguy hiểm tới tính mạng. Lý Ngư sẽ không giết nàng. Đối với triều đình mà nói thì sống có giá trị hơn chết, cho nên rời khỏi đây để chờ thời cơ cứu người mới là chính đạo. Những lính kia chỉ là muốn cho người của triều đình thấy lập trường của mình, bọn họ muốn chạy trốn cũng không cần phải đuổi theo, cho nên để mặc Mặc Bạch Diệm dẫn một đám người bỏ trốn. Ngoài tường yên tĩnh trong chốc lát lại có giọng nói của Trần Nhị Cẩu vang lên: - Sứ giả triều đình trong kia nghe đây, đám người ta cải ta quy chính, nguyện đi theo sứ giả, đền đáp triều đình, mong sứ giả thành toàn. Lý Ngư liếc mắt nhìn Dương Thiên Diệp, nhìn thấy trong mắt nàng có nước mắt, không khỏi thở dài: - Tội gì phải như vậy?. Lúc này nên là lúc trấn án, nếu không phản tướng phản quân này sẽ sinh ra tâm tý sợ cành cong, đa nghi vô cùng, gây chuyện không hay. Vốn bọn họ đã làm phản, bên trên còn có Tề Vương đè nặng, Tề Vương lại vô năng, bọn họ ít nhiều còn có trật tự, lại phản nữa, ngay cả Tề Vương bọn họ cũng không thể đi theo, chỉ có con đường làm phỉ, vậy thì mọi người thật sự xong đời. Vì thế Lý Ngư quyết định mở cửa chính đi ra ngoài đón. Lúc này không thể yếu đuối, hay là quá mực phòng bị, hoặc nơm nớp lo sợ cũng có thể khiến cho người ta sinh ra biến hóa trong lòng. Lý Ngư dù chỉ có một mình cũng phải khí thế ngăn chặn bọn họ, đương nhiên, không thể thiếu việc động viên. Đợi khi Lý Ngư trở lại nội viện một lần nữa thì Tề quân ở bên ngoài đã biến hóa nhanh chóng, biến thành binh mã của triều đình. Nhị Cẩu Tử có biểu hiện trước mặt Lý Ngư, thậm chí ngay trước mặt hắn chỉ bảo binh lính ra ngoài thành thông tri tin tức bọn họ "đổi mầu cờ". - Tề Vương, thủ hạ tướng lĩnh của ngài rất hiểu đại nghĩa, dĩ nhiên sẵn sàng góp sức triều dình! Ngài... còn muốn dựa vào nơi đó để chống lại hay sao? Bên trong kỳ thực đã loáng thoáng nghe được phát sinh ở bên ngoài, lúc này Lý Ngư lại chứng thực, Tề Vương chửi ầm lên: - Lũ khốn kiếp! Trẫm đối với chúng không tệ! Không ngờ chúng ruồng bỏ bổn vương, bổn vương phải chém chúng thành trăm ngàn mảnh! Lý Ngư nghe hắn tự xưng hỗn loạn, không khỏi cười khổ, theo bản năng liếc nhìn Dương Thiên Diệp một cái. - Đây là đồng bọn mà cô tuyển hợp tác à? Ánh mắt của Lý Ngư rõ ràng là lộ ra câu hỏi như vậy, Dương Thiên Diệp cắn chặt môi, trong miệng toàn mùi tanh mặn, cũng không phải là do cắn nát môi mà đó là máu của Lý Ngư. Lý Ngư thở dài, ra hiệu Đỗ Hành Mẫn kêu gọi đầu hàng. Đỗ Binh Tào tinh thần rung lên, cao giọng nói: - Tề Vương điện hạ, mặc dù ngài là Vương gia Đại Đường, nhưng bây giờ lại phạm vào tội chết. Nếu như ngươi không vứt bỏ khí giới đầu hàng, đừng tưởng thần không dám phóng hỏa, nhiều củi như vậy mà đốt lên, chết thảm không nói nổi, điện hạ mau mau đầu hàng đi. Trong phòng không có động tĩnh, Lý Ngư nhìn Lý Bá Hạo, Lý Bá Hạo lập tức lớn tiếng nói: - Hỏa đến! Thái Luân lập tức châm cây đuốc, đưa cho Lý Bá Hạo. Cho dù là Tề Vương có đáng chết, nhưng chết ở trên tay mình trong lòng Hoàng đế nhất định không vui, việc này Đỗ Hành Mẫn và Thái Luân đều không dám làm, nhưng Lý Bá Hạo thì khác, y rất muốn thả một mồi lửa để chơi vui mà thôi. - Khoan đã! Tề Vương nhìn qua khe cửa sợ tới mức run người, vội vàng nói: - Cô... bổn vương cũng không phải không muốn ra mở cửa vứt bỏ khí giờ, chỉ có điều... chỉ có điều... Tề Vương nhìn hai bên một chút, thấy Âm Hoằng Trí và Yến Hoằng Tín vội dùng bọn họ làm cái cớ nói: - Chỉ có điều bổn vương không lo lắng ngươi dám gây bất lợi với bổn vương, nhưng lại lo lắng cho an toàn của Âm Hoằng Tín và Yến Hoằng Trí. Tề Vương vốn tưởng rằng những lời này có thể đổi lấy cảm kích trong lòng mấy người, nhưng mấy người cũng là vẻ mặt đờ ra. Dật dây Tề Vương tạo phản, Hoàng đế có thể tha cho bọn họ sao? Nhưng bây giờ lấy gì ngăn cản Tề Vương? Người đang trong thời khắc sinh tử thường có thêm một tia ảo tưởng, nếu chẳng may Hoàng đế thật sự khai ân thì sao? Hơn nữa bị chôn sống trong đám cháy rất thảm thiết, cho dù bị Hoàng đế xử tử ít nhất cũng có thể sống thêm cả tháng? Nghĩ đến dây Yến Hoằng Trí cười một tia khoái ý. Tuy không thể giết chết Lý Thế Dân nhưng có thể hại chết Tề Vương Lý Hữu! Phụ thân, cuối cùng con cũng báo thù cho người rồi... Cửa mở. Một lát sau Tề Vương mới nơm nớp lo sợ đi từ bên trong ra, nhìn bụi rậm hai bên, lại nhìn Lý Bá Hạo giơ cây đuốc lên với vẻ mặt tiếc hận, từ từ đi ra. Đi theo sau là Âm Hoằng Trí vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, khóe miệng cười chứa đựng sự khinh thường. Về phần mấy người khác, tuy thần sắc uể oải nhưng dù sao cũng là lưu manh, đều là hảo hán địch trăm người, không ai có thể dọa mà không thể hành động. - Trói bọn họ lại! Lý Ngư ra lệnh một tiếng, vung tay lên lập tức có mấy người nhào ra, dùng dây thừng đã chuẩn bị trói đám người Tề Vương lại. Chỉ có điều sau khi Trói Yến Hoằng Tín lại thì có một tráng sĩ đột nhiên rút dao găm bên hông ra, dữ tợn hét lớn: - Quyền Trưởng Sử, ngươi trên trời có linh, thuộc hạ báo thù cho người! Lý Ngư còn chưa kịp ngăn cản, người nọ đã túm tóc Yến Hoằng Tín, hung hăng đâm vào hai mắt Yến Hoằng Tín. Yến Hoàng Tín chưa kịp phản ứng đã hét lên đau đớn, hai mắt đều là máu. Người nọ sợ đám người Lý Ngưu ngăn cản, tiếp theo đã đâm dao găm vào yết hầu Yến Hoằng Tín, máu chảy như suối. Người nọ ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên quỳ gối xuống đất, gào khóc lớn. Lý Ngư đã nghe nói Trưởng Sử Quyền Vạn Kỷ biết Tề Vương âm mưu tạo phản, sau khi chạy ra thành bị Yến Hoằng Tín dẫn hai mươi người đuổi theo, bắn tiến chết trên bờ sông, biết người này là bộ hạ cũ của Quyền Vạn Kỷ, nghe Đỗ Hành Mẫn thở dài; đây là người hầu trung thành, lại thở dài một tiếng nữa nhưng chưa từng nói lời nào. Đám người Lý Ngư bắt Tề Vương đi ra tới cửa sân, các tướng sĩ bên ngoài vừa thấy vội quỳ chân trên đất, cúi đầu làm ra thái độ thần phục. Đúng lúc này có một người loạng choạng đứng lên, vuốt sau gáy, nhìn trái, nhìn phải, nhìn thấy Tề Vương bị tóm, cũng không kinh hãi, nhìn thấy Dương Thiên Diệp cũng bị bắt mới vô cùng đâu đớn nói: - Ta đã nói cái gì hả? ôi, ta nói cái gì hả? Nữ nhân ngu xuẩn như ngươi sao không nghe! - Ta đây tám đời vận đen mới... Gã vừa nói tới đây phía sau có bảy tám bóng người xông lên, đè gã xuống đất. Lý Ngư giật mình nhìn chỉ thấy bảy tám người giống như la hán vậy, sau đó người kia lại ra sức nhô đầu ra nói: - Ta đã nói cái gì? Hả! Không nghe ông đây nói, chịu thiệt trước mắt! Nói sao không không nghe hả? Ôi, mất công đi khuyên bảo đứa nhóc con, không nghe lời ta!