chương 36: thần côn xuất thế

Tiêu Diêu Du

Nguyệt Quan 22-02-2023 13:35:52

- Tên thối tha mắt mù, miệng còn hôi sữa đầu óc ngu xuẩn này hại việc kinh doanh của ta rồi, không biết tiến thủ, sao làm được việc chứ. Quản sư phụ thực sự tức giận, râu dựng thẳng lên càng nói càng giận định đưa tay lên cho hắn bạt tai, không ngờ lại bị Phan thị ngăn lại. Phan thị cười làm lành, lên tiếng ngăn Quản Bình Triều lại: - Quản sư phụ đừng giận làm gì, nó vẫn chỉ là cậu nhóc thôi! Quản Bình Triều tức giận mắt trợn trắng dã, chỉ chỉ vào Lý Ngư cao hơn mình hai cái đầu, lắp bắp không nói nên lời. Phan thị là người ăn nói khéo léo rất hiểu cách lấy lòng người khác, lập tức hiểu ý tứ của ông ta, cười giải thích: - Nó đã lớn rồi nhưng chỉ dài người thôi, chứ chưa trưởng thành. Tóm lại, nó vẫn chậm hơn so với đồng lứa, nên thật sự vẫn chỉ là cậu nhóc mà thôi. Quản sư phụ à, ông người lớn không chấp với trẻ con, đừng chấp nó làm gì. Quản Bình Triều cả giận nói: - Ta vất vả dùng phân với nước tiểu để nuôi thùng ong của ta... - Ta bồi thường cho ông! Hoa Cô ưỡn ngực, trượng nghĩa nói giúp cho Lý Ngư: - Lão Quản, lão cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao lại chửi người ta. Vừa rồi có người muốn giết ta, là Lý Ngư ca ca đã cứu ta. Huynh ấy vì cứu ta nên mới làm hỏng thùng nuôi ong. Sao vậy, tính mạng của bản cô nương còn không đổi được mấy thùng ong ư? Quản Bình Triều vừa nghe thế đã sợ tái mặt, lắp bắp: - Sao...sao lại thành cứu mạng rồi? Thùng ong mà tiểu nhân đang nuôi này sao lại đốt cô chứ? Phan thị lập tức kéo cánh tay của Quản Bình Triều, nịnh bợ giải thích: - Quản sư phụ, ông hiểu lầm rồi. Bầy ong ông nuôi rất ngoan, sao lại đi đốt lung tung chứ. Là có chuyện như này... Phan thị vung tay múa chân giải thích, Hoa Cô đứng bên cạnh thì lè lưỡi, ánh mắt chuyển qua nhìn Lý Ngư chăm chú. Hoa Cô trêu chọc quá mức là sự thật, nhưng cũng rất thông minh lanh lợi, có điều ở độ tuổi này của cô bé nếu như nói sự từng trải sâu sắc đến mức nào, lòng dạ nặng cỡ nào thì cũng chỉ là phỏng đoán tự cho là đúng của người trưởng thành thôi. Nhưng dù khôn ngoan đến mấy thì hành vi đoán trước tiên cơ vừa rồi của Lý Ngư vẫn dẫn tới sự nghi ngờ cho Hoa Cô, nhưng ở trước mặt nhiều người cô bé vẫn không nói ra. Lúc này, cửa sau của Võ phủ đã mở ra, Võ Sĩ Hoạch đầu đội khăn mềm mặc lĩnh bào màu vàng đất mang theo vài bộ khúc tay cầm kiếm vội vã đi ra. Lý Hoành Kiệt ẩn trên cây thấy hết toàn bộ thấy không thể đợi thêm nữa lập tức thả người nhảy xuống, mũi chân chạm đất, phát lực chạy như điên, giống như "bát bộ cản thiền" (tám bước đuổi ve" nhanh chóng xông về phía mấy người đang náo nhiệt. - Cẩn thận! Võ Sĩ Hoạch nhìn thấy đột nhiên một người mang khăn che mặt màu xanh, quần áo ngắn, tay cầm trường đao xông về bên này thì lập tức hoảng hốt, tay rút kiếm, đồng thời lớn tiếng cảnh báo. Bốn bộ khúc môn hạ của Võ Sĩ Hoạch cũng lập tức rút binh khí cực kỳ nhanh chóng ngăn cản Lý Hoành Kiệt, bộ khúc còn lại thì bảo vệ chặt chẽ Võ Sĩ Hoạch, làm hại Võ Sĩ Hoạch gấp gáp muốn đi cứu con gái lại không thể làm gì được. Mọi người đang nói chuyện nghe thấy kêu vội ngoảnh lại, lập tức thấy một người áo xanh nhanh hơn tuấn mã đang xông đến rất mãnh liệt. Lúc đến gần người đao hợp nhất gần như hình thành một đường thẳng tắp đâm đến, mọi người kinh hãi nháo nhào bỏ chạy. Cho dù mấy trăm gia đinh của Võ gia cầm binh khí đang bày trận thế nhìn thấy người tới khí thế như vậy theo bản năng lập tức tránh sang một bên. Họ cố nhiên muốn giao thủ với thích khách kia, nhưng thấy người đó mang uy thế liều chết không thể ngăn cản cũng không có ý muốn mạng đổi mạng bèn tránh né trước rồi sau đó hẵng phản kích sau. Đến lúc này Lý Ngư và Hoa Cô đứng ở chính giữa bị lộ ra, hai người vốn được mọi người vây quanh nên nhìn tình hình chậm hơn so với những người khác. Đến lúc nhìn được thì Lý Hoành Kiệt đã cầm đao đâm tới gần, căn bản không thể né kịp rồi. Bất chợt có bóng người xuất hiện chắn trước Lý Ngư, có tiếng phụ nhân kêu to: - Không được làm tổn thương con trai ta. Là Phan thị! Vào thời khắc mấu chốt là Phan thị rất trượng nghĩa đứng ra đón trường đao đâm đến của Lý Hoành Kiệt. Lý Ngư kinh hãi kêu lên: - Mẹ! Hắn tức thì xông đến đẩy mẹ mình ra nhưng tiếc là vẫn chậm một bước, ngón tay hắn mới chạm vào góc áo của Phan thị thì một đao của Lý Hoành Kiệt đã đâm vào ngực của bà rồi. - Mẹ... Lý Ngư hoảng sợ ngây người ra, mà Lý Hoành Kiệt cũng không ngờ nửa đường lại lao ra một người không sợ chết kiên cường cản một đao chết người của gã. Gã hung hãn đánh ra một chưởng đánh bay cả người Phan thị ra, đao hóa tấm lụa, gào thét cuốn về cổ của Lý Ngư. Chỉ cần giết Lý Ngư, giết Hoa Cô xong gã có thể lợi dụng cánh đồng hoa cải dầu này để bỏ trốn, trong lúc bỏ trốn vẫn có thể dùng hai tên đồng bọn ngu ngốc bị ong mật đốt đầu to như đầu heo làm kẻ chết thế thì nhiệm vụ vẫn xem như hoàn thành. Lý Ngư thấy hoành đao cuốn tới cổ của mình trong nháy mắt đột nhiên gào lên một tiếng rất to, nhảy lên, thân hình hơi nghiêng, lấy ngực sườn đón đại đao của Lý Hoành Kiệt. Thật sự điều chỉnh thân hình như vậy khó tránh khỏi bị một đao chém giết, nhưng trong khoảnh khắc này, Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ. Hắn theo Quách Nộ Nhân đồ tập luyện đao pháp, từng nghe Quách Nộ nói về việc làm một đao phủ nên biết một ít chuyện về sự khác nhau giữa cách nghĩ của người bình thường. Chẳng hạn, nếu như bị đao phủ một đao chặt đầu, người ra đao sẽ gọn gàng chặt đầu, người bị giết chưa chắc đã máu me đầm đìa dính khắp người. Chỉ cần một đao kia gọn gàng sạch sẽ, máu tươi sẽ phun về phía trước, mà tư thế ngã xuống đất của người chết sẽ có vị trí khác, có khi trên người chết gần như không hề bị dính máu. Nói cách khác, nếu hắn bị giết, hơn nữa làm cho hắn ngay cả thời gian khởi động trụ luân cũng không có, máu ở vết thương không thể bắn tung tóe lên trụ luân được. Hắn thật sự có thể bị giết, ngay cả thân mang dị bảo cũng khó tránh khỏi cái chết. Cho nên, trong khoảnh khắc này, hắn nhanh chóng có phản ứng, chẳng những tránh được ở cổ, còn gắng sức tránh ngay giữa ngực. Tuy rằng theo hắn trụ luân kia không biết tạo từ vật gì, chưa chắc có thể bị đao kiếm làm tổn hại được, nhưng tóm lại là cẩn thận vẫn hơn. Mũi đao cắt từ ngực ra sườn của hắn, mũi đao cắt vào kim loại, mở trái tim của hắn ra một nửa. Lý Ngư kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề ngã xuống đất. Lý Hoành Kiệt liên tiếp giết hai người mắt cũng không hề chớp. Gã vốn bách chiến sa trường, giết người như ngóe, sao có thể quan tâm tới tính mạng con người. Lúc này bốn bộ khúc của Võ Sĩ Hoạch đã liều mạng lao tới, ý đồ bảo vệ nhị tiểu thư, gã chỉ còn một chút thời gian thôi. Lý Hoành Kiệt quét một vòng đao, lại xông về phía máu bắn khắp nơi, làm cho Hoa Cô đờ ra ngây dại. Khoảnh khắc thân hình lướt đi, ánh mắt của gã xẹt qua Lý Ngư ngã xuống đất, đột nhiên cảm giác dường như Lý Ngư đang cười, hắn một tay che ngực, máu từ kẽ tay chảy tràn ra, nhưng không ngờ trên mặt hắn lại mang theo nụ cười rất cổ quái, giống như vừa rồi đối với hắn chỉ là một trò đùa ác tính. - Không thể nào! Mẹ của hắn chết rồi, hắn cũng sắp chết, sao có thể cười được? Lý Hoành Kiệt tâm niệm vừa chuyển, chợt phát hện trước mặt mình dường như xuất hiện một đường ánh sáng màu lam. Mình hoa mắt ư? Gã vừa mới nghĩ vậy, đạo ánh sáng thứ hai lại lần nữa xuất hiện... Thời gian lại lần nữa quay về 12 canh giờ trước, Lý Ngư nhàm chán treo đồng hồ đã lặp lại một đêm hai lần, sáng sớm hôm sau lại lần nữa chạy đến kịp trước lúc Quách Nộ ra cửa. Nhưng lúc này, hắn không đi đến phủ Võ Đô Đốc sau núi mà đi thẳng tới cửa chính của phủ Võ Đô Đốc. Lý Ngư phủi phủi chiếc áo vải, chấp tay thản nhiên nói với Chấp kích binh tiểu Đinh đang canh cửa, ngạo nghễ nói: - Xin nhờ truyền lời, nói Lý Ngư đồ đệ của Chung Nam ẩn sĩ Tô Hữu Đạo có chuyện quan trọng cầu kiến Võ Đại đô đốc!