Phan thị cầm giỏ may vá đi ra ngoài phủ Đô đốc, ánh mắt vô cùng ảm đạm. Vốn bà không như kẻ đã chết như vậy, tuy trượng phu đã chết rồi, gia cảnh không còn khá giả như trước nữa, nhưng bà còn có một đứa con trai. Cậu con trai này luôn ở bên bà, được thấy nó hằng ngày lớn lên, trong lòng Phan thị càng kiên định, cuộc sống cũng có mục tiêu. Nhưng ai biết cậu con trai vẫn luôn ghi nhớ thù hận của cha mình, đã đến Thạch Tam báo thù. Thạch Tam đã đầu phục quan phủ, nhanh chóng trở thành quan binh triều đình, còn làm tới chức Chấp kích trưởng, đứa con trai ngốc nghếch của bà sao lại dám đi ám sát hắn ta chứ?
Hai cha con này quá giống nhau rồi!
Phan thị nghiến răng nghiến lợi căm hận mắng người chồng đã chết của mình. Ông ta đó, biết rõ Lý Hiếu Thường làm phản, biết rõ Thạch Tam là binh dưới tay Lý Hiếu Thường vô pháp vô thiên không chỉ mất không đôi giày cho hắn ta, còn mất cả cái mạng nữa, làm hại con trai cũng đi theo cha nó.
Hiện giờ Phan nương tử tầm 34-35 tuổi, nhưng thần khí như bà già sáu bảy mươi tuổi, không có mục tiêu, sống như không sống.
- Đứng lại!
Binh chấp kích gác cửa phủ đô đốc quét ngang kích, chắn trước mặt bà.
Gã trợn mắt, nói với Phan thị:
- Bên hông ngươi căng phồng, đút cái gì đó, dừng lại kiểm tra.
- Thịt, là thịt, của tôi!
Phan thị nổi giận, giữ thịt bên hông thật chặt, gào to với Chấp kích thủ:
- Bà đây không phải ngày đầu làm việc ở phủ đô đốc, tiểu tử chưa từng gặp à? Á à, ngươi nói bên hông ta giấu cái gì à, nào nào, đến mà sờ đi.
Phan thị ép sát, chấp kích thủ kia chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, sao là đối thủ của bà ta, bị bà ta làm cho hoảng sợ cứ lùi về phía sau.
- Được rồi được rồi, Phan thị, tiểu Đinh cũng chỉ làm việc mà thôi.
Chấp kích trưởng Nhị Lang chạy tới hung hăng trừng mắt với chấp kích thủ kia, lại quay sang Phan nương tử:
- Tiểu Đinh mới vào làm nên chưa biết hết những người ra vào quý phủ, hà hà, bà đừng trách, đừng trách.
Phan Nương tử lườm Tiểu Đinh một cái:
- Tiểu tử, về sau để ý một chút, đừng tưởng bà chết chồng không con là dễ bắt nạt nhé, hừ!
Phan Nương Tử hậm hực đi ra phủ, loáng thoáng nghe Nhị Lang trách mắng Tiểu Đinh:
- Tiểu tử ngươi dây vào bà già kia làm gì. Bà ta chồng chết, còn cũng vừa bị triều đình chém đầu, tuyệt hậu rồi, còn sợ ai nữa.
Bà hừ một tiếng, bước nhanh vài bước, bỗng nước mắt không ngăn được liên tục rơi xuống. Lão chồng chết tiệt, vì đôi giày mà bị người ta giết, đứa con ngốc nghếch vì báo thù cha mà bị triều đình chém đầu, bỏ lại bà lẻ loi hiu quạnh một mình, cả đời này sống thế nào đây. Bà vừa đi vừa khóc, hai mắt sưng như hai hột hồ đào. Tới trước nhà, bà bỗng nhìn thấy cửa tre nhỏ mở toang, trong lòng căng thẳng, trong viện còn có mấy còn gà mái già, không phải có kẻ trộm đó chứ?
Phan Nương tử vội bước vào trong viện, nhìn thấy dưới tán cây hồng là một tên ăn mày quần áo rách tả tơi đang ngủ ngon lành. Bà đặt giỏ may vá xuống, lấy một cây gậy ở góc tường hai mắt trợn trừng xông tới, người chưa đến thì đã khóc gào lên trước:
- Ối trời đất ơi, ngay cả một tên ăn xin cũng lòng lang dạ sói không tim không gan cũng muốn ức hiếp tôi...
Tiếng kêu khóc đột ngột dừng lại, Phan Nương tử giơ gậy, kinh ngạc nhìn gương mặt tên ăn mày đang ngủ dưới tán cây, cả người run rẩy như bị sốt rét:
- Con...con...
Lý Ngư bị tiếng khóc gào của bà làm thức dậy, mở mắt ra thấy một người phụ nữ trung niên đứng trước mặt, trong nháy mắt ký ức của Lý Ngư kia như thủy triều xông lên đầu.
Sáu bảy năm trước, Phan Nương tử vẫn là một tiểu mỹ nhân nổi tiếng phố phường, tuy đã qua tuổi ba mươi nhưng dung mạo quyến rũ, thùy mị thướt tha, nhưng từ khi trượng phu chết, bà một thân một mình nuôi con, đâu còn để ý tới mặt mũi y phục nữa.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi là thời điểm thể chất phát triển, người đời sau có thể tưởng tượng, thiếu niên đang phát triển lượng ăn uống rất rất lớn, đối với một gia đình nghèo khó thì khốn đốn đến mức nào.
Mà con cái nhà nghèo mười hai mười ba tuổi đã ra ngoài làm việc giúp đỡ gia đình rồi. Lý Ngư thì lại không thế, chỉ chuyên tâm đi hỏi thăm chung quanh, hễ nghe nói ai có quyền cước lợi hại là đi đút lót để học võ nghệ, ngoài ra thì chẳng làm gì cả, như vậy lại càng ham ăn ham uống.
Phan Nương Tử hết sức cưng chiều cậu con, không bao giờ để con mình chịu một chút khổ sở nào, bà bán đồ trang sức, trâm cái váy vóc, làm công kiếm tiền nuôi nấng con trai trưởng thành, còn bản thân thì ngày càng héo mòn già nua, thân thể mập mạp.
Hàng xóm láng giềng thường nói Phan Nương tử chịu khổ sẽ có ngày được đền đáp, ai ngờ đâu Lý Ngư trưởng thành, chuyện đầu tiên là đi giết người. Hắn vì tận hiếu đạo mà giết người, nhưng thời điểm bị áp giải vào phủ ngục đã có biết bao nhiêu láng giếng chỉ vào mũi hắn mắng hắn bất hiếu, mắng hắn không biết suy nghĩ, không biết làm người.
Đủ loại ký ức cuồn cuộn trong đầu, tuy rằng ký ức bị chi phối bởi thân thể này, nhưng giọt nước mắt của Phan thị với con trai đã chết chính là tình thương của người mẹ lại ảnh hưởng đến hắn, Lý Ngư lập tức thấy sống mũi cay cay, không kìm lòng nổi quỳ xuống, giọng run run:
- Mẹ! Con trai bất hiếu đã trở về rồi!
Phan Nương Tử run rẩy lui một bước, gậy gỗ trong tay rơi xuống đất.
Bà như mất hồn vía nhìn đứa con chằm chằm, môi run rẩy, một lúc lâu sau mới kêu lên thảm thiết:
- Tiểu Ngư, con trai của mẹ!
Phan Nương Tử gào khóc rất to, nhào tới ôm lấy Lý Ngư, khóc đến trời sụp đất nứt:
- Con của mẹ, con trở về thăm mẹ rồi! Con là đứa con bất hiếu, vì sao lại đi giết người, sao con có thể bỏ lại mẹ một mình, mẹ biết sống thế nào...
Phan Nương Tử ôm Lý Ngư khóc lóc rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy, chỉ sợ buông ra con trai của bà sẽ biến mất.
Từ lúc con trai bị áp giải lên kinh thành, mùng 9 tháng 9 thu quyết đã tựa như thanh đao treo lơ lửng trong lòng bà, không lúc nào cũng cắt trái tim bà ra từng nhát. Hôm mùng 9 tháng 9 đó, bà hồn bay phách lạc một mình ở trong nhà đợi cho tới thời khắc chính ngọ hành hình thì đột nhiên không nhẫn nhịn được nữa khóc rống lên, khóc cho đến khi ngất đi. Bà biết, con của bà, trên người nó vừa rơi khối thịt kia thì từ giờ khắc đó đã không còn tồn tại nữa.
Hiện giờ, con trai của bà đã trở về rồi, trước khi nó đầu thai chuyển thế vẫn nhớ đến người mẹ này, nó trở về thăm bà rồi.
Phan Nương Tử vừa thấy lòng xót xa, vừa vui mừng, ôm con trai khóc lóc đến thở không ra hơi. Lý Ngư đầu tiên kinh ngạc, nghe hết mấy câu của Phan thị mới hiểu thì ra bà nghĩ hồn phách mình trở về. Hắn vừa buồn cười vừa thương xót, nếu như hắn vẫn còn chút xa lạ đối với ký ức mỏng manh trong tâm không rời xa được Phan thị kia thì giờ khắc này tất cả đều tan thành mây khói rồi.
Lý Ngư cảm động nói bên tai Phan thị:
- Mẹ! Con không chết, con vẫn sống và trở về rồi!
Phan Nương Tử như bị sét đánh, nhanh chóng buông Lý Ngư ra, nhìn hắn mấy lượt, vẫn không dám tin:
- Con à, con...con nói gì, con không chết ư? Con thật sự không chết ư?
Lý Ngư thấy đau lòng, nói với Phan thị:
- Đương nhiên không chết rồi! Mẹ, trời còn chưa tối, nếu con là ma thì sao hiện thân được chứ?
- Không chết? Không chết! Con ta không chết!
Phan Nương Tử sung sướng kinh ngạc bóp bóp bờ vai của Lý Ngư, lại sờ sờ hai má hắn, bỗng mặt sắc biến đổi, hoảng sợ nhìn chung quanh:
- Con à, có phải con trốn ngục không? Con đi mau đi, trốn thật xa vào, mẹ chỉ mong con sống là tốt rồi. Con đi mau! Đi mau đi!
Trong mắt Phan Nương Tử tràn ngập nỗi sợ hãi, ngoài sợ chia xa, còn sợ quan phủ sai người đến bắt con trai mình. Lý Ngư dở khóc dở cười, bắt lấy hai tay của Phan Nương Tử, nghiêm túc nói:
- Mẹ! Mẹ đừng lo lắng! Con không chết! Con cũng không trốn ngục! Con...
Lý Ngư do dự nói tiếp:
- Con...vì cha mà giết người, là tận hiếu đạo, nên Hoàng đế khai ân, miễn xá tội của con. Mẹ, giờ con là người vô tội, còn sống, không có tội, mẹ hiểu chưa?
- Còn sống? Không tội? Con ta, còn sống?
Phan Nương Tử nhìn Lý Ngư, lẩm bẩm.
Thấy Lý Ngư mỉm cười gật đầu thật mạnh, trong mắt Phan Nương tử lại toát lên tia vui mừng khôn cùng.